Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 80: Cổ quái tăng đạo






“Ha ha! Sư phụ làm sao để cho bọn Đạo môn kia gây bất lợi cho các con được! Lần này nghe nói Thục Sơn có khai phái đại điển, hay là chúng ta tới đó làm khách quý một phen vậy! Vừa đúng dịp để tuyên bố với Đạo môn trong thiên hạ về sự xuất hiện của Thiên Đạo Tông chúng ta!” Chu Thanh một tay vỗ vỗ cái đầu của tiểu hồ ly, tay còn lại thì vũ động một cái, tấm lệnh bài của Hư Kiếm Không liền xuất hiện ở trong tay hắn. Truyện "Phật Đạo "

Liêu Tiểu Tiến cũng đang ngự kiếm phi hành bên cạnh. Gần đây công lực của hắn tiến bộ thần tốc, tốc độ tu đạo cực nhanh, khiến cho tất cả các thiên tài tu đạo cũng phải xấu hổ, bởi lẽ hắn không cần mượn bất kỳ linh dược phụ trợ nào cũng đã có thể trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi đề thăng từ Dẫn Khí sơ nhập đến Dẫn Khí hậu kỳ. Tuy nhiên thật ra điều này cũng có chút quan hệ với thể chất cường đại của hắn, dù sao huyết mạch của thượng cổ ma thần cũng không phải chỉ có hư danh. Truyện "Phật Đạo "

Công bằng nà nói, một phần quan trọng là không kém nữa là Liêu Tiểu Tiến nhờ mượn lực của thanh cực phẩm phi kiếm kia, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa nên mới thành công tiến hóa đến giai đoạn Công Tước, thực lực tăng lên rất nhiều, chứ nếu chỉ dùng trung đẳng phi kiếm thì khó mà có được thành tựu như vậy.

Về phương diện này thì Chu Nghi bị thua thiệt rất nhiều, không những thân là yêu quái, có chút khó khăn trong việc tu luyện, mà quan trọng nhất là nàng chỉ được Chu Thanh ban cho một thanh trung đẳng phi kiếm, phẩm chất kém rất xa so với thanh cực phẩm phi kiếm của Liêu Tiểu Tiến.


Liêu Tiểu Tiến run rẩy nhìn cái lệnh bài, thở hổn hển đẩy Chu Nghi qua bên đóa mây trắng dưới chân Chu Thanh: “Sư phụ à! Nếu chúng ta phải đi Thục Sơn thì một mình người có thể mang tất cả chúng con đi mà. Tại sao bây giờ người lại bắt con phải chở Chu Nghi theo? Con hiện tại mới tới Dẫn Khí hậu kỳ, mới vừa có thể ngự kiếm phi hành mà thôi, nếu muốn mang cả 2 người cùng lúc phi hành thì chân nguyên sẽ tiêu hao hết rồi còn đâu!” Liêu Tiểu Tiến liếc nhanh cái lệnh bài, ngoại trừ thấy vật này có hơi nặng ra thì cũng chẳng biết thông tin gì khác.

Chu Nghi thì lại kinh ngạc vô cùng: “Đây chẳng phải là khách khanh lệnh bài của Thục Sơn trưởng lão sao? Sư phụ, làm sao người có được vật này, chẳng lẽ người đã giết chết một vị trưởng lão của Thục Sơn à?” Đến thời điểm này, Chu Nghi đã sớm nghiệm ra một điều rằng bề ngoài của vị sư phụ này tưởng như vô hại, nhưng thật ra bên trong lại tâm ngoan thủ lạt, tiếu lý tàng đao, tốc độ trở mặt so với tốc độ người ta lật một trang sách còn muốn nhanh hơn, cho nên không thể dùng lẽ thường để suy đoán!

Chu Thanh đương nhiên biết hảo đồ đệ của mình đang nghĩ gì, vừa định mở miệng nói mấy câu thì đột nhiên thấy mấy đạo tinh quang dài đến hơn mười trượng, tỏa ra đại lượng quang sắc chói lọi xuất hiện ở phía chân trời. Mấy đạo tinh quang này xé gió mà bay, phát ra tiếng kêu bén nhọn vô cùng, thì ra là có người đang phi hành với tốc độ cao.

Do tốc độ của những người này quá nhanh nên khí lưu xung quanh cũng bị thay đổi, gió lốc nổi lên khiến cho hô hấp của 4 người cũng không còn thông thuận nữa. Khắp không trung, gió bắt đầu thổi lên, mây trắng bay loạn xạ. Tiểu hồ ly có công lực yếu nhất, vốn ngay cả Dẫn Khí trung kỳ cũng chưa đạt tới nên suýt chút nữa đã bị gió thổi bay xuống dưới, chịu cảnh tan xương nát thịt!

Chu Thanh liền vung tay lên, cực quang liền hóa thành 4 cái lồng ánh sáng lớn bao lấy 4 người. Dưới tác dụng của ngũ sắc quang hoa, mặc cho gió lốc kia có hung mãnh đến thế nào đi chăng nữa thì ở bên trong vẫn êm đềm như không có gì. Cực Quang tráo này được luyện chế từ vùng cực quang địa cực, chỉ cần xuất hiện ở 9 tầng mây này thì dù phong ba có mạnh đến bực nào cũng không thể thổi tan được. Huống chi kiếm quang vừa rồi cùng lắm chỉ có thế làm không khí dao động, mây bay gió thổi, làm sao có thể đủ sức tác động đến cực quang này được. Truyện "Phật Đạo "

Liêu Tiểu Tiến dạo này công lực, đạo hạnh đại tăng nên đã sớm nóng lòng muốn thể hiện. Hắn mặc kệ kẻ ngự kiếm vừa rồi là cố ý hay vô tình, liền hừ lạnh một tiếng, sau đó hóa thành một luồng quang mang màu tím bổ về phía kiếm quang màu xanh khi nãy.

Tốc độ của người đang ngự kiếm phi hành tất nhiên không sánh được với tốc độ công kích của kiếm quang rồi, nên chỉ trong nháy mắt tử kim quang hoa của Liêu Tiểu Tiến đã đuổi kịp đạo thanh sắc kiếm quang kia.


“Càn Khôn nhất khí, cửu tiểu thần lôi, phá cho ta!”

Một đạo kim sắc kiếm quang trong đó chợt phát ra tiếng quát, còn kiếm quang màu xanh dường như cũng thường xuyên gặp tình huống này nên không hề tỏ ra bối rối, cũng không tránh né mà còn cả gan không giảm tốc độ lại. Khi kiếm quang Liêu Tiển Tiến vừa mới tiếp cận bọn họ thì bất ngờ một đạo lôi đình (cột sấm) liền xuất hiện, oanh kích về phía hắn. Cột lôi đình này xuất hiên làm thiên địa nguyên khí bốn phía bỗng cấp tốc vận chuyển, mấy bay đầy trời bỗng dưng bị quét sạch, hiện ra bầu trời xanh thẳm bao la. Ánh mặt trời nhu hòa chiếu xuống, tạo ra một cảnh tượng rất thú vị.

Chu Thanh hơi nhíu mày, để Chu San xuống, ngón út tay trái nảy lên, một cỗ chân nguyên niệm lực vô hình liền nhập vào trong thân thể của Liêu Tiểu Tiến. Liêu Tiểu Tiến đang toàn lực vận hành phi kiếm, chuẩn bị ngênh đón lôi đình điện quang thì bỗng nhận được cỗ chân nguyên niệm lực dồi dào này, lập tức thần thức bạo tăng, kiếm quang đại thịnh, thấy rõ được những điểm yếu của lôi đình vừa được đối phương dùng thiên địa nguyên khí ngưng tụ. Tức thì thân hình hắn liền nhẹ nhàng nhanh nhẹn như tia chớp, tìm mấy chỗ sơ hở của cột lôi đình mà công kích. Trong chốc lát, cột lôi đình liền bị tan biến đi như bọt nước, hóa trở lại thành thiên địa nguyên khí thuần túy, tan biến vào hư không.

Dĩ xảo phá pháp!

Có một điều mà Chu Thanh đã ngộ ra sau khi chứng kiến võ nghệ cao cường của tên quỷ tướng trong địa huyệt trận Trường Bình, đó là kết hợp giữa trận pháp và võ công, đạt được đạo lý pháp võ hợp nhất. Kể từ sau khi ngưng tụ được pháp thân, tạo thành bất tử chi thể thì Bát Cửu Huyền Công của Chu Thanh cũng đã đạt đến giai đoạn thứ hai, do đó có thể tham ngộ ra được rất nhiều loại công pháp. Trong đó “thấn niêm truyền tâm” mà hắn vừa sử dụng chính là công pháp đầu tiên, cùng với “vô thượng thần thông” của Phật môn có khá nhiều điểm tương đồng. Chẳng những có thể truyền thụ ý thức cho người khác mà còn có thể mang chân nguyên niệm lực sáp nhập vào người họ, thật sự là một loại pháp thuật thần diệu vô cùng.

“Pháp thuật này quả thật rất hữu dụng! Sau này khi ta khuếch trương môn phái, thu hút quảng đại đệ tử thì có thể sử dụng phương pháp này để truyền dạy đệ tử rồi! Chỉ tiếc là chưa tìm được một cái động phủ vừa ý...Thôi, đợi cho chuyện lần này giải quyết xong, ta sẽ dùng Tị Thủy châu xuống dưới đáy biển tìm kiếm một phen vậy!”

Về phần những gì Bạch Khởi nhờ cậy thì từ đầu tới cuối, Chu Thanh hoàn toàn không để trong lòng! Càng thêm đáng giận chính là việc hắn lại còn thèm muốn bảo bối Sơn Hà Xã Tắc đồ từng vây khốn mình! Bất quá điều này cũng không trách được Chu Thanh, uy danh của Sơn Hà Xã Tắc đồ đã đại chấn tam giới, vượt cả roi Đả Thần, Phiên Thiên ấn, có nó thì chẳng khác nào có một cái thế giới cho riêng mình, bất kỳ là người phàm hay thần tiên đều cảm thấy động tâm.


Đối với lai lịch của Bạch Khởi và Từ Phúc, trong lòng Chu Thanh vẫn luôn có điểm hoài nghi. Dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ chỉ để vây khốn một người, chẳng khác nào lấy súng đại bác để bắn muỗi! Hắn âm thầm cảm thấy hình như phía sau chuyện này còn có một đại âm mưu, nhưng cũng tự nhủ dù thực lực mình lớn cỡ nào cũng không thể can thiệp nổi vào chuyện của đám tiên nhân đó.

“Biết nhiều chưa chắc đã tốt!” Mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ nhưng Chu Thanh vẫn không vội đi điều tra chân tướng sự tình.

Xoát! Xoát! Xoát!

Ba đạo kiếm quang, năm bóng người chợt dừng lại trước mặt của đám người Chu Thanh, chỉ cách có hơn 10 trượng. Từ độ dài ngắn khác nhau của kiếm quang, có thể nhận biết những người bên trong có công lực cao thấp khác nhau. Trong đó có 3 người là trung niên đạo sĩ, cùng mặc áo màu xanh, thân khoác nguyệt bào, hình thức rất chỉnh tề, nhưng không hề có chút khí tức tiên phong đạo cốt, ngược lại thần sắc lại đầy vẻ kiêu căng hợm hĩnh. Nếu trên thân những người này không có đạo bào thì 4 người Chu Thanh đã lầm tưởng họ là phường trộm đạo, cướp nước hại dân rồi!

Hai người còn lại đều mặc áo cà sa đỏ thẫm, trong đó một người thì cao gầy, một người thì béo lùn, đích thị là hai hòa thượng. Chân họ cũng đạp đài sen màu tím, ánh sáng mơ hồ chiếu rọi, Phạn âm lượn lờ, ít ra còn có chút phong phạm khí khái của cao tăng. Nhưng trên đầu của hai đại hòa thượng này lại đội hai cái mũ của Lạt Ma, đâm ra hòa thượng không giống hòa thượng mà Lạt Ma cũng chẳng phải Lạt Ma,thật khó mà biết được thuộc loại gì!

Ba đạo nhân chăm chú nhìn ngũ thải quang tráo đang bao trùm lên 4 người Chu Thanh. Sau đó vị đạo nhân ở giữa, chân đạp kiếm quang màu vàng cất giọng the thé nói: “Mao đầu tiểu tử nơi đâu đến lại dám hạ thủ với chúng ta? Chán sống rồi sao? Các ngươi là đệ tử của phái nào, hãy mau xưng tên ra! Nếu không có ngọn nguồn rõ ràng thì bọn ta sẽ đánh cho các ngươi hình thần câu diệt, vĩnh viễn không siêu sinh!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.