Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 78: Bí phù trên vách






Núi Nga My thuộc tỉnh Tứ Xuyên là một trong những thắng địa nổi danh của đất Thục. Trên núi có không dưới vài trăm cái miếu tự. Từ xưa có lời đồn rằng Tây Thục có kiếm tiên, nên có rất nhiều người trong thế tục đến đây cầu nguyện, ngoài ra người đến tham cầu kiếm đạo cũng không phải là ít. Mà cơ bản, đất này cũng thường hay phát sinh vô số chuyện ly kỳ cổ quái. Tuy nhiên, xưa nay kiếm tiên vẫn chưa một lần thật sự hiện. Dần dà, thời gian trôi qua, mọi người cũng chỉ còn coi đó như là một truyền thuyết dân gian mà thôi. Ngày nay không còn có mấy ai đến đây để cầu nguyện nữa. Thế nhưng lĩnh vực du lịch lại phát triển cực thịnh. Hầu như toàn bộ "Bát Thục chi địa", Nga My, Thanh Thành...đều được phát triển thành các thắng cảnh du lịch. Miếu đình to nhỏ trên núi lúc nào cũng hương khói nghi ngút. Đám đạo sĩ tăng lữ nơi đây không phải lo lắng chuyện sinh nhai nên người nào người nấy ăn no uống đủ, mặt mũi hồng hào, nào còn có phong phạm của cao nhân ngày xưa nữa.... Truyện "Phật Đạo "

Phía sau núi Nga My địa thế rất hiểm trở, vách đá dựng đứng, hung hiểm vô cùng. Đường lên đỉnh núi lại càng gập ghềnh, giống như có bàn tay ai đó đục đẽo, vách dốc cơ hồ như thẳng đứng luôn. Chỉ bằng sức lực của con người thì quả thật khó mà leo lên tới đỉnh được, nên đại đa số du khách đều đi bằng cáp treo lên đây, vừa an toàn lại vừa có thể ngắm toàn cảnh Kim Đỉnh, chứ chẳng còn mấy ai muốn leo núi bằng đôi chân trần cả.

Hư Kiếm Không lặng lẽ nhấc lên một thanh phi kiếm, sau đó dùng một loại thủ pháp nhẹ nhàng phóng phi kiếm vọt về phía Kim Đỉnh. Kiếm bay như gió, xuyên vào trong mây. Trong lòng của Hư Kiếm Không vô cùng vừa ý. Dưới sự truyền thụ của tam đại trưởng lão Thục Sơn, chỉ trong thời gian ngắn mình đã trở thành cao thủ cấp bậc Hóa Thần kỳ, công lực đạo hạnh tăng tiến cực nhanh, thậm chí có lẽ đã vượt qua được đệ tử đứng đầu của phái Côn Lôn là Nhất Vân Tử, nghiễm nhiên chiếm lấy cái danh hiệu đệ nhất cao thủ của các Đạo môn.


Hôm nay là ngày trưởng lão của Thục Sơn là Linh Hư đạo nhân xuất quan nên Hư Kiếm Không đã được sư phụ Thanh Hư đạo nhân căn dặn phải có mặt sớm ở nơi này, trước vách phía sau Thái Nguyên động để chờ đợi.

Bức vách này có ghi lại bí phù của Thục Sơn phái, tương truyền ngàn năm trước do hai vị đại chưởng giáo dùng Càn Khôn nhất khí và một vị tán tiên hợp lực phá vỡ không gian, mở ra cửa vào động tiên, sau đó để lại di tích là vách đá này.

Vách đá này cao vời vợi, bốn bề đều có đá nhọn lởm chởm, hơi nước từ trên trời rơi xuống, lâu dần đọng lại thành một con lạch nhỏ bên vách. Phía trước vách có một cây lim lớn, cao chỉ mấy trượng nhưng thân cây lại rộng tới 5-6 thước, cành lá xuề xóa nhiều vô cùng, tạo thành bóng râm che mát trong phương viên mấy mẫu xung quanh đó. Ở phía sau cây kim này là một cây tử đằng đang xào xạc trong gió, trên cây tử đằng này có mọc rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo, tán lá của chúng bị gió thổi nên cọ vào vách đá, chạm vào hai chữ “Ngưng bích” thật to được khắc trên vách.

Tất cả các trưởng lão cũng như trưởng bối của Thục Sơn đều bế quan ở đây quanh năm, hiếm khi xuất thế, do đó nơi này nghiễm nhiên trở thành cấm địa của Thục Sơn, bất kỳ đệ tử nào cũng không được phép vào trong nếu không có lệnh phù, kẻ làm trái quy định này sẽ bị trừng phạt rất tàn khốc: phế bỏ toàn bộ võ công, đạo hạnh, trục xuất khỏi sư môn.

Trên thực tế, dù có cho phép thì bọn đệ tử có vai vế thấp kém cũng không đủ tiêu chuẩn để vào, bởi lẽ khi xưa, chính tại nơi này, thượng cổ kiếm tiên đã phá vỡ không gian, mở ra cửa vào động phủ thần diệu vô cùng, do đó nơi đây đã không còn thuộc về nhân gian giới nữa, nếu không có tu vi đến Hóa Thần Kỳ thì đừng mong tiến vào, mà cho dù có người đã mở sẵn động phủ ra thì những kẻ có tu vi yếu kém cũng chẳng thể tìm được lối vào!

Đây cũng là lần đầu tiên Hư Kiếm Không đặt chân tới thánh địa trong truyền thuyết của phái Thục Sơn. Hắn đứng trên vách núi, lặng lẽ ngắm nhìn thiên nhai sâu vạn trượng phía dưới, sau đó hít một hơi linh khí thật sâu. Lập tức hắn cảm thấy tứ chi bách hải đều tràn đầy chân nguyên, tinh thần mạnh mẽ lên cả trăm lần, mới biết địa phương này linh khí nồng hậu vô cùng, vượt rất xa so với ngọn Linh Thúy Phong mà đệ tử bình thường của Thục Sơn luyện tập. Truyện "Phật Đạo "

Xã hội hiện đại ngày nay không còn giống với thời xưa nữa. Ngày trước, người tu đạo nếu muốn khai tông lập phái thì đều tìm một động thiên phúc địa có linh khí dồi dào, sau đó thiết hạ, bố cấm trận pháp, khi đó các địa phương như vậy rất dễ tìm, bởi đâu đâu cũng là vùng rừng núi bao la, chim bay thẳng cánh, dã thú đầy đàn, ít người lui tới.


Nhưng ngày nay thì không còn được như thế, dù là mảnh đất nhỏ như cái lỗ mũi cũng có người đặt chân tới. Nơi thanh tu của mọi tu đạo môn đều không cỏn được yên bình nữa. Rồi đến thời đại công nghiệp bùng nổ, dân số sinh sôi nảy nở thì hầu như không còn môn phái nào có được một ngọn núi riêng để tu luyện nữa. Chỉ còn có Côn Lôn, Mao Sơn, Thục Sơn, Long Hổ Sơn và Thiên Sư Đạo là những đại môn phái có không gian động phủ mà các tiền bối tiên nhân truyền lại nên vẫn có thể duy trì, còn các môn phái còn lại đều không thể tồn tại nữa, hoặc là đã biến mất, hoặc là bị sáp nhập vào cuộc sống sôi động của xã hội đương thời.

Một âm thanh trong vắt như tiếng ngọc vang lên, khiến cho hai bên vách đá dường như bị lay động. Hư Kiếm Không liền quay đầu lại, nhìn tầng mây trắng đang trôi lững lờ dưới chân núi. Hắn cung kính hướng về phía ngọn núi cao vút đối diện.

Từ trong sơn động ở bên hông của ngọn núi nọ bỗng bạo xuất ra một luồng quang mang màu xanh rất nhu hòa, sau đó một vị đạo sĩ áo xanh nhẹ nhàng bước từ trong đó ra, toàn thân như đang trôi bồng bềnh giữa không trung. Người này chậm rãi bay về phía Hư Kiếm Không.

“Hư Kiếm Không ra mắt sư bá!” Hư Kiếm Không lập tức cúi xuống hành lễ với người nọ.

Người vừa tới chính là một trong tứ đại tông sư của Đạo môn trong thiên hạ - Thục Sơn trưởng lão Linh Hư đạo nhân. Trên mặt lão có ba sợi râu dài màu đen, cước bộ như đang đi trong hư không, không cần sử dụng lực của bất kỳ pháp bảo nào nhưng vẫn có thể phi hành được.

Thấy Hư Kiếm Không dập đầu lia lịa, Linh Hư đạo nhân liền phất tay áo một cái, một cỗ sức mạnh vô hình bỗng nâng Hư Kiếm Không dậy: “Kiếm Không, Miễn lễ! Miễn lễ! Lần này sư phụ của con bảo con đến chắc có chuyện cần tìm ta phải không? Hôm qua, sư phụ con đã dùng phi kiếm truyền cho ta nhưng không có nói rõ ràng mà cứ thần thần bí bí!” Linh Hư lão đạo dung quang tỏa sáng, da mặt trơn mềm láng mịn vô cùng, giống như quả trứng gà mới lột vậy, toàn thân trên dưới không hề giống một lão đạo gia tu hành rất nhiều năm chút nào mà trông chỉ giống như là tu sĩ tuổi trung niên mà thôi, bởi lẽ tóc và râu của lão đều đen mượt. Truyện "Phật Đạo "


Hư Kiếm Không ngẩng đầu, nhìn tướng mạo của lão đường đường như vậy, liên cảm thấy chấn động toàn thân, thần sắc trên mặt mừng rỡ vô cùng, nói: “Sư bá, người đã đột phá được Hóa Thần cảnh giới, tiến đến cảnh giới nhục thân bất tử là Luyện Thần Phản Hư rồi phải không?”

Rõ ràng lời này có chút ý bất kính, nhưng Linh Hư đạo nhân không hề có nửa tia oán trách: “Kiếm Không, tu vi con tiến rất nhanh, kiến thức cũng tăng lên khá nhiều rồi! Xem ra Thục Sơn ta đã có người kế thừa!” Trong giọng nói của lão tràn ngập sự vui mừng.

“Sư phụ nói còn mấy ngày nữa là tới khai phái đại điển trăm năm mới có một lần của Thục Sơn. Đến lúc đó đông đảo quần hùng, đồng đạo trong thiên hạ sẽ tới xem lễ. Vì vậy gần đây đám đệ tử chúng con đã tiến hành đi phát thiệp rồi. Hôm nay sư phụ kêu con tới đây gặp sư bá, chính là vì muốn thỉnh cầu tiên duyên! Vừa hay hiện tại đạo hạnh của sư bá đã đột phá tới cảnh giới chí cao, nhất định sẽ áp đảo tam đại tông sư còn lại, trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ! Khai phái đại điển lần này sẽ là một cơ hội để Thục Sơn chúng ta trấn áp Côn Lôn, lên ngôi thiên hạ đệ nhất đạo môn, tái hiện phong thái năm xưa của khai phái tổ sư!” Trong lời nói của Hư Kiếm Không tràn đầy sự kích động.

“Những gì con nghĩ rất hợp với ý ta! Sư bá cũng đang định làm như vậy! Lão già như ta suốt mấy năm qua cũng không hề được nhàn rồi đâu! Mặc dù ta bế quan không ra ngoài nhưng bù lại cũng thu hoạch được không nhỏ. Côn Lôn phái vốn là một trong những môn phái đầu tiên của giới tu đạo, từ xưa đến nay cũng luôn đứng đầu trong các đạo môn. Nhưng bây giờ tình hình không còn như xưa nữa, bởi lẽ thực lực các phái đã có sự thay đổi. Thục Sơn chúng ta trải qua nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, hiện tại cũng là lúc vượt vũ môn, một bước lên ngôi rồi! Con thân là đại đệ tử của Thục Sơn, nếu chưởng môn đã sai con tới để cầu tiên duyên thì sư bá dĩ nhiên sẽ không để cho con phải thất vọng! Thiên hạ ngày nay là của lớp trẻ các con, thực lực càng mạnh càng tốt!” Linh Hư lão đạo vung tay áo lên, không đợi Hư Kiếm Không mở miệng thì lão đã nói tiếp: “Thục Sơn chúng ta dựa vào những gì để có thể phát dương quang đại?”

“Thục Sơn chúng ta lấy tu kiếm làm đạo, thực lực rất mạnh mẽ, hơn xa các môn phái khác chỉ lấy kiếm để lâm trận, tốc độ tu luyện cũng là số một, trấn sơn pháp bảo là Tử Thanh song kiếm có uy lực vô song, ngoài ra còn có Lưỡng Nghi Vi Trần trận huyển ảo tinh diệu. Đúng rồi, con nghe nói Lưỡng Nghi Vi Trần trận là thượng cổ tiên trận, tình cờ được tổ sư Trường My chân nhân của chúng ta thâu nhặt được, từ đó trở thành trấn phái đại trận của Thục Sơn, nhưng tại sao các đệ tử chưa từng được học qua, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng được nhìn?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.