Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 71: Vạn vật vi đạo






Đã không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn thì lập tức Chu Thanh chuyển từ vui mừng sang kinh hãi. Thì ra Hiên Viên pháp vương đang bị đám quỷ hồn hung mãnh kia vây đánh đến miệng phun máu tươi, buộc phải thi triển bí pháp Phá Khai Không Gian ra để mượn đường đối phó. Lão yêu quái Hiên Viên pháp vương này có bản lĩnh thế nào, Chu Thanh rất rõ ràng. Lần này ngay cả lão cũng phải thi hành kế thứ 36 khiến trong đầu Chu Thanh không khỏi nổi lên ý niệm chạy trốn! Truyện "Phật Đạo "

Bạch quang chợt lóe, Ôn Lam Tân đã xuất hiện ở trong trận lo lắng nói: “Trận pháp này cùng lắm chỉ có thể trì hoãn được một chút thời gian! Xem ra chúng ta đã đánh giá quá thấp thực lực của bọn quỷ hồn hung hãn này rồi!”

Vừa dứt lời, Hiên Viên pháp vương đang chật vật ở trong trận cũng kêu lên: “Không cần lo lắng! Dù gì ba chúng ta vẫn có thể cầm cự trong đại trận này thêm một canh giờ. Chúng ta núp ở trong trận, tùy thời xuất thủ, chỉ cần thời gian một canh giờ như vậy thôi thì cũng đủ để thu thập bọn quân hồn này. Còn vừa rồi...chẳng qua ta bị vây công nên mới thất thế!”

Hiên Viên pháp vương dù đang khốn đốn nhưng dù sao công lực vẫn hết sức cao thâm. Lão chỉ ngầm vận chuyển chân nguyên một tí là thương thế hoàn toàn khỏi hẳn. Mà chính bản thân Ôn Lam Tân cũng không muốn phải bỏ chạy như vậy, bởi lẽ lực cám dỗ trước mắt vẫn rất lớn! Truyện "Phật Đạo "

Hai người thi triển pháp thuật, phong bế các lối vào từ bên ngoài, chuẩn bị đập nồi dìm thuyền, bịt kín thông đạo duy nhất lại. Việc làm này khiến Chu Thanh không ngừng âm thầm mắng nhiếc hai người: “Đây chẳng phải là muốn kéo chân ta xuống nước luôn sao?”


U oa!

Một tên âm binh hung mãnh bỗng xông vào từ phía đường cái. Trên tay của tên âm binh này cầm đại khảm đao, rất khác biệt so với các âm binh khác. Quỷ khí trên thân hắn cũng biến thành khôi giáp có đầy đủ các bộ phận: mũ đội đầu hình sư tử nhe nanh, toan nghê giáp, giày hổ đầu...chứng tỏ tiền thân của tên âm binh này ít nhất cũng là một tay võ tướng bất phàm!

Tên quỷ tướng này thấy tiên quang lượn lờ trước mặt, kiếm khí tung hoành, mạnh mẽ chặn đứng lối vào đại trận của mình, lập tức bản năng của hắn nổi lên lòng căm ghét, liền hét lớn một tiếng làm cho đất đá cũng phải rung chuyển! Quỷ lực của hắn ngưng tụ thành một đại đao, dùng thế đánh mạnh mẽ như lôi đình vạn trượng bổ xuống Thái Cực đồ trong đại trận.

Ôn Lam Tân thấy vậy lập tức vung tay tung ra một nắm đậu, đồng thời gia trì thêm tẩng phỏng hộ cho đại trận. Nắm đậu xoay tròn không dứt trên không trung, sau đó liền biến thành hình người, lúc đầu rất nhỏ, nhưng từ từ to dần, to dần lên. Toàn thân những người này đều có kim quang xán lạn, thân mặc thiên thần kim giáp, nhìn kỹ thì nhận ra ngay đây chính là thiên binh thiên tướng trong truyền thuyết hạ phàm!

Bọn họ xông lên, mạnh mẽ ngăn chặn một đao kia. Những người còn lại cũng cầm kim giáp binh khí, nhanh chóng lao tới tên quỷ tướng nọ. Sau đó nhanh nhẹn vung tay chém xuống mấy chục đạo kỳ môn binh khí sắc nhọn lên người tên quỷ tướng, giống như người ta thái rau vậy!

Chu Thanh thấy cảnh này liền hoa cả mắt, trong lòng thầm oán trách đám thiên binh thiên tướng ỷ đông hiếp yếu, ra tay không lưu tình! Bởi lẽ tên quỷ tướng hung mãnh kia nếu bị tiêu diệt thì thật là tiếc, phải chi để lại cho mình thu nạp thì tốt quá, xá lợi của mình vừa mới sơ lập, đang rất cần niệm lực tinh thuần để bổ sung kia mà!

Trận chiến này giống như một trận đại quyết chiến quyết sinh tử vậy, được chứng kiến màn võ tướng đối địch này khiến Chu Thanh mở rộng tầm mắt không ít.

Phịch!

Một âm thanh buồn bã vang lên! Thì ra một vị kim giáp thiên tướng đã bị tên quỷ tướng vung đao chém trúng. Viên thiên tướng lập tức tiêu biến thành một đoàn kim quang bay vặn vẹo như muốn hợp lại thành hình người lần nữa. Nhưng quỷ tướng kia không cho hắn cơ hội. Từ trên cao, tên quỷ tướng vung thêm một đao nữa. Đao phong sắc bén như cơn gió, tựa như đao pháp do tuyệt thế cao thủ xuất ra, hóa thành mười đạo đao mang quỷ dị bắn thằng vào phía đoàn kim quang đang bay lượn kia. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết mơ hồ truyền đến. Kim quang đã bị đao mang đánh tan, không còn khôi phục thành hình người được nữa mà từ từ tan biến vào trong không khí.

Ngay sau chiến tích hiển hách này, tên quỷ tướng cũng lâm vào khốn cảnh. Mười mấy món binh khí từ bốn phương tám hướng xung quanh lập tức bổ thẳng vào đầu hắn! Nhưng tên quỷ tướng hung mãnh vẫn điềm nhiên như không, hai tay hắn vận hành đại đao, lấy một tốc độ bất khả tư nghị, quay đầu phản công lại địch thủ. Hàng loạt âm thanh va chạm của kim khí vang lên, kế đó là vô số đao chiêu như: đâm, tạt, móc, đỡ...được hắn thi triển.Ánh đao bay lượn giống như con giao long đang há miệng gào thét. Trong phút chốc, hắn đã mở được một con đường máu, xông ra khỏi vòng vây của đám thiên binh thiên tướng


Hắn bỗng thu trường đao lại, sau đó đứng yên như pho tượng. Thân hình hắn đồ sộ, thêm trường đao hoành ngang trước ngực, tựa như tòa núi cao nguy nga, khí độ bất phàm. Tuy chỉ là âm hồn biến thân, tà tính hung ác tàn bạo không giảm. Nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra một tia kính ngưỡng từ tận đáy lòng, không dám kinh nhờn.

“Âm hồn này không ngờ lại giống con người đến thế! Võ công, đao pháp cũng thuộc hàng tuyệt hảo, thiết nghĩ nếu đây là một trận đấu của người bình thường thì một mình hắn chắc cũng thừa sức đánh hơn trăm người!” Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân thấy một màn này, nhất tề đều kinh ngạc.

Chu Thanh đối với đao pháp tinh diệu khó lường của tên quỷ tướng này lại vô cùng hứng thú.

Đứng dưới góc độ của tu đạo giả mà nói thì điều quan trọng nhất là rèn luyện chân nguyên niệm lực để có pháp lực cường đại, chân nguyên hùng hậu, nhục thể kiện cường, còn về phần võ công hay pháp môn rèn luyện thân thể thì không coi trọng lắm. Trước kia chính bản thân Chu Thanh cũng nghĩ như vậy. Điều này cũng khó trách, bởi cho dù ngươi có võ nghệ cao cường đến đâu, ngươi có thân thể rắn chắn đến mấy thì nếu đụng phải tu đạo giả cũng đành phải thúc thủ. Bởi lẽ thân thể bọn họ đều cứng cáp như tinh cương, cho dù đánh trúng được họ thì cũng không làm họ tổn thương mảy may, mà ngược lại bản thân mình còn bị chấn thương nữa. Khoảng cách giữa đôi bên quả thật như núi cao và vực sâu vậy. Mà không nói đâu xa, chỉ cần tu đạo giả ở Dẫn Khí hậu kỳ thôi là đao kiếm tầm thường đã không thể đả thương được họ. Còn những cấp độ tiếp theo cường hãn đến thế nào thì không cần phải nói nữa.

Những môn võ nghệ hay pháp môn rèn luyện thân thể đó, người không có tài năng cũng có thể học được. Bởi lẽ nó hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp tầm thường của con người mà thôi...Trước giờ Chu Thanh vẫn luôn nghĩ như thế. Nhưng bây giờ xem ra hắn đã được mở rộng tầm mắt...Chính mắt hắn chứng kiến đao pháp tinh diệu tuyệt luân của tên quỷ tướng kia, tựa hồ trong mỗi chiêu, mội thức đều ẩn tàng chân lý, không hẹn mà đều rất hợp với Thiên Đạo.

“Chẳng lẽ võ ký, luyện thể cũng là một phương pháp tu đạo sao? Cũng có thể đạt thành đại đạo, vĩnh hằng bất diệt à?” Trong lòng Chu Thanh mơ hồ có nghi vấn.

“Cái thiên địa gian giai đạo hĩ! Chí vu kỹ miểu hĩ! Kỹ dã nhi tiến vu đạo diệc quả hĩ!”

Trong đầu hắn hiện lên một đoạn công pháp trong Bát Cửu Huyền Công. Chu Thanh chợt như ngộ ra điều gì đó, nhưng cũng không có thời gian tĩnh tâm để tìm hiểu thêm về huyền công.

Trở lại trận chiến trước mặt, ban nãy khi tên quỷ tướng kia mở đường máu để thoát vây đã tạo thành một lỗ hổng trong đại trận. Tức thì âm binh quần hồn chi chít bu lấy cái lỗ hỗng đó. Cả cái thông đạo đều có âm phong trận trận, quỷ khí lượn lờ, khói đen cuồn cuộn bay tán loạn. Kiếm khí hung sát từ đại trận bắn ra cũng dần dần bị thu liễm lại, còn ánh sáng phát ra từ Thái Cực độ trận dần dần bị mờ đi trước sự xâm nhập của sát khí! Truyện "Phật Đạo "

Thế là Huyền Môn Sát Trận mà hai tuyệt đại cao thủ bày ra đang có nguy cơ bị phá hủy!

Tình thế trong phút chốc bị đảo ngược! Trong nháy mắt, mười mấy vị kim giáp thiên thần oai phong lẫm liệt khi nãy đã bị hàng vạn oán hồn xé thành từng mảnh nhỏ, ngay cả cái rắm cũng không kịp để lại!


Ba người đều biết cứ ở trong trận thì sẽ không thể cầm cự được nữa, liền nhất tề lao ra ngoài trận.

Bọn họ áp sát vào nhau, xoay lưng về phía kiếm trận để tránh cảnh lưỡng đầu thọ địch. Hiên Viên pháp vương lúc này cũng ra tay ngoan độc, âm thầm thả ra Sinh Hồn Huyết Thủ, trong nháy mắt bóp nát đầu vài âm hồn có diện mục dữ tợn đang bay tới.

Bụp! Bụp! Bụp!

Hắc khí từ các âm hồn đó lập tức bị Huyết Thủ hút vào. Hiên Viên pháp vương một chiêu đắc thủ nên đã khôi phục lại lòng tin, khí thế tăng mạnh. Huyết Thủ liên tục chộp tới đám âm binh quỷ hồn đang lao tới, nhẹ nhàng như con mèo đang vờn con chuột, hiệu quả đánh hết sức cao!

Chiêu của Ôn Lam Tân khi nãy là Tác Đậu Thành Binh, mặc dù mười mấy kim giáp thiên thần đã bị đám âm hồn kia nuốt chửng nhưng cũng đã chứng tỏ được hiệu quả. Pháp quyết của nàng vừa động, lập tức những thiên tướng còn lại đang gia trì đại trận liền xuất hiện, xung phong lao vào đám âm binh, thỏa sức giết chóc. Trong số đám âm binh này, rõ ràng không có tên nào có võ nghệ cao cường như tên quỷ tướng lúc nãy nên đều nhanh chóng bị đánh tan

Ôn Lam Tân tay cầm Vạn Ma phiên, tế ra Ma Thần tướng. Đám nhược tiểu âm binh vẫn hung hăng xông tới, bị Ma Thần tướng cắn nát, phối hợp với Ma Công của Ôn Lam Tân nên đám âm binh đều bị đánh nát, sau đó quỷ khí bị hút vào trong lá cờ.

Hai người lúc tiến lúc thoái, thỉnh thoảng lại chui ngược vào trong trận, khiến cho từng đợt xung phong của đám âm hồn đều vô dụng, lại thêm bị kiếm khí công kích từ nhiều phía, thực hiện chiến lược “chiến tranh du kích” nên trong nháy mắt, quân số của chúng đã giảm đi rất nhiều.

Ma Thần tướng của Ôn Lam Tân thì càng lúc càng dữ tợn. Vốn lúc đầu chỉ có một cái đầu, nhưng sau một lúc cắn nuốt đám quân hồn thì đã mơ hồ ngưng kết được thân thể, to lớn như người khổng lồ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.