Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 30: Hiếp người quá đáng






“Hừ! Chu Thiên Na Di huyễn thuật, thứ trận pháp xoàng xỉnh này mà dám bày ra trước mặt ta à!” Chu Thanh cười gằn, hắn đã sớm phát hiện có kẻ theo dõi, chỉ không ngờ đối phương lại dám động thủ giữa ban ngày ban mặt trên đường phố đông đúc. Chu Thiên Na Di huyễn thuật chính là dùng pháp thuật mê hoặc kẻ địch, sau đó dẫn dụ kẻ địch đi vào trận pháp đã được chuẩn bị trước của mình rồi mới tấn công. Chỉ dùng huyễn thuật còn đỡ, còn trận pháp Chu Thiên Na Di này biến đổi cả không gian nên tiêu hao công lực rất lớn, hơn nữa phải có pháp bảo loại tốt để phối hợp. Không gian đường phố đông đúc mà sử dụng huyễn thuật sẽ tiêu hao công lực lớn gấp 10 lần, rất ít người chọn cách làm ngu ngốc này. Nếu muốn đánh nhau thì cứ việc xông vào tấn công là được, cần gì tốn công lực biến đổi không gian chứ? Nghĩ chắc đối phương biết đụng độ trên đường phố sẽ kinh động đám đông nên không dám làm bừa, muốn di chuyển 4 người Chu Thanh đến nơi vắng vẻ rồi mới hành động.

Chu Thanh cuối cùng đã hiểu nỗi khổ của yêu quái, hắn đột nhiên nổi hứng dẫn 3 người đi dạo phố mua sắm, nhất thời quên mất che giấu khí tức của 3 người, chắc là bị đạo sĩ hàng yêu trừ ma nào đó bắt gặp nên mới xảy ra cớ sự. Liêu Tiểu Tiến vốn là con người nên còn dễ nói chuyện, nhưng Chu Nghi và Tiểu hồ ly bốc yêu khí ngùn ngụt, chỉ cần đạo sĩ nào có chút đạo hạnh đều nhận ra họ là yêu quái. Truyện "Phật Đạo "

Chuyện đến nước này Chu Thanh cũng không hề sợ sệt, vốn dĩ hắn có thể phá giải dễ dàng Chu Thiên Na Di huyễn thuật do đối phương bày ra, nhưng hắn muốn xem thử kẻ địch là thần thánh phương nào, vội kéo 3 người kia ra sau lưng, ngấm ngầm phòng bị, mặc cho Chu Thiên Na Di huyễn thuật cuốn mình vào không gian khác.

Tia sáng lóe lên, 4 con người đang thong dong dạo phố bỗng biến mất, đường phố lại đông đúc như cũ, đối với 4 người vừa mất biến đi, đám đông xung quanh không ai để ý.

Trong tích tắc, 4 người xuất hiện trong một cánh rừng hoang vắng, Chu Thanh quan sát cảnh vật xung quanh, rất quen thuộc, chính là cánh rừng ngoài thành phố không xa. Chu Thanh nghĩ thầm, xem ra người sử dụng trận pháp vừa rồi công lực không mấy thâm hậu, cảnh giới cao nhất của Chu Thiên Na Di huyễn thuật có thể trong tích tắc di chuyển người khác đến khu vực ngoài ngàn dặm, bây giờ mình chỉ đi đến cánh rừng cách chỗ cũ mấy mươi dặm, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ địch cố ý làm vậy.


Nháy mắt ra hiệu với Liêu Tiểu Tiến, tên đệ tử lập tức hiểu ý, đi theo Chu Thanh bao lâu nay, Liêu Tiểu Tiến còn hiểu rõ sư phụ hơn cả con sâu lúc nhúc trong bụng Chu Thanh.

Liêu Tiểu Tiến bước lên, nhìn vào khoảnh rừng vắng vẻ trước mặt, chắp tay lanh lảnh nói: “Bằng hữu phương nào? Sao lại có nhã hứng đùa với chúng tôi như thế?” Nhìn bộ dạng trịnh trọng của Liêu Tiểu Tiến, Tiểu hồ ly không nhịn được bật cười khanh khách.

“Hừ! Yêu quái kia, ai là bằng hữu với ngươi chứ!” Một giọng nói trong veo nhưng pha lẫn ý khinh miệt vọng đến làm Chu Thanh cảm thấy bực bội. Tiếp theo đó, ba nam một nữ hiện thân từ trong rừng, cả 4 người đều trên dưới hai mươi tuổi, ba thanh niên nam tử ai nấy đều khôi ngô tuấn tú chả kém Liêu Tiểu Tiến bao nhiêu, chỉ là không có khí chất cao quý của quỷ hút máu như Liêu Tiểu Tiến, thêm vào đó Liêu Tiểu Tiến được sư phụ dẫn đi dạo phố cố tình mặc bộ vest sang trọng, so ra đã chiếm ưu thế về ngoại hình hơn.

Chu Thanh có cảm giác ghét cay ghét đắng thái độ ngạo mạn của ba nam một nữ vừa xuất hiện, trên tay cô gái kia cầm một chiếc gương hình bát quái to như bàn tay tỏa linh khí nồng đậm, chắc đó là pháp bảo vừa thi triển Chu Thiên Na Di huyễn thuật, trên tay ba tên nam tử kia đều có ánh hào quang lay động, từng luồng sóng pháp lực lan tỏa.

Bảo vật của họ đều không phải thứ tầm thường, có cần giết người đoạt bảo không? Chu Thanh đang ngấm ngầm suy tính. Ba nam một nữ kia có nằm mơ cũng không ngờ mình đã bị Chu Thanh xếp vào hàng ngũ suy xét nên giết hay không giết?

Cô gái bước lên phía trước quát nạt: “Các ngươi là yêu quái gì? Có đăng kí chưa hả? Giữa ban ngày ban mặt mà đi lại lung tung trên đường phố, chẳng lẽ không biết lệnh cấm hay sao?”

Nghe cô gái nói nhăng nhít, đừng nói là Liêu Tiểu Tiến, ngay cả Chu Thanh cũng mụ mẫm đầu óc, cái gì mà đăng kí rồi lệnh cấm gì đấy, những ngôn từ mới mẻ này có liên quan với yêu quái à? Chu Thanh đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Chu Nghi.

Chu Nghi tất nhiên hiểu cô gái kia muốn nói gì, vội lựa lời giải thích: “Yêu quái chúng con địa vị thấp kém, nhưng cũng có sức ảnh hưởng nhất định, quốc gia sợ chúng con làm bậy nên xưa nay luôn liên kết với môn phái Đạo gia chèn ép sự tồn tại của yêu quái, các môn phái Đạo gia tuy lớn mạnh nhưng muốn tận diệt hết yêu quái cũng không có khả năng ấy, họ lại sợ dồn yêu quái vào đường cùng sẽ xảy ra đại chiến, thế là mấy mươi năm trước đã đặt ra một điều luật, phàm là yêu quái đều phải đến một bộ phận chuyên trách trực thuộc quốc gia quản lí để đăng kí, sau khi đăng kí thì được cho phép sống trong một khu vực cố định, không được sinh sự để loài người phát hiện có yêu quái tồn tại, cũng không được làm hại con người, không được xuất hiện ở chỗ đông đúc vào ban ngày. Chỉ cần tuân thủ luật lệ, các đạo sĩ sẽ không đến gây hấn, coi như là chung sống hòa bình với nhau. Chỉ có điều một số yêu quái hung dữ không chịu được bị quản thúc, quốc gia và các đạo sĩ cũng hết cách với chúng, Thiên Huyền Huyết Ma chính là loại yêu quái đó.”


“Vị tiểu thư này! Ta không phải là yêu quái!” Tuy nói rất nhỏ tiếng, nhưng Liêu Tiểu Tiến cũng đã nghe thấy lời giải thích của Chu Nghi, thầm thương cảm cho tình cảnh yêu quái ở Trung Quốc bị tước đoạt quyền tự do cá nhân, cái nhìn thiện cảm đối với 4 người kia giảm xuống con số âm, chỉ là Chu Thanh còn chưa lên tiếng, hắn không dám khinh suất hành động, chỉ còn cách chống chế.

“Im mồm! Chúng ta đâu có hỏi người, ta đang nói hai con hồ ly tinh kia kìa. Ngươi mau cút sang một bên, nhìn bộ dạng ngươi chắc cũng có chút pháp lực, dám đi chung một bọn với yêu quái, lát nữa bắt luôn ngươi về tra hỏi.” Một tên nam tử xấc xược quát nạt. Truyện "Phật Đạo "

Vừa nghe đến “Hồ ly tinh”, Chu San đùng đùng nổi giận liền định ra tay, bị Chu Nghi kéo lại. Chu Nghi liếc mắt sang Chu Thanh thần thái ung dung, ghé tai Chu San nói nhỏ: “Muội muội đừng làm bừa, bọn họ là người của cơ quan an ninh quốc gia, quen thói hống hách rồi, chúng ta không được xung đột với họ.”

“Bốn vị, ta và muội muội đều đã đăng kí rồi, đây là sổ đăng kí.” Trong lúc Liêu Tiểu Tiến trố mắt kinh ngạc, Chu Nghi lấy ra hai cuốn sổ màu đỏ đưa qua đó, một tên nam tử đón lấy lật xem qua quít, tiện tay ném luôn xuống đất, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Liêu Tiểu Tiến đanh mặt, mấp máy môi định phun phi kiếm ra động thủ giết người, Chu Nghi thấy động tác của hắn tất nhiên biết hắn sắp làm gì, vội giữ chặt Liêu Tiểu Tiến, sử dụng thuật truyền âm: “Sư huynh, họ là người của cơ quan an ninh quốc gia, chúng ta đánh không lại đâu, không được làm bừa, nghe ý kiến sư phụ đã.”

Liêu Tiểu Tiến nhớ Chu Thanh từng cảnh báo mình người của quốc gia quả thực không dễ đụng vào, thấy Chu Thanh vẫn chưa có động thái gì nên đành cố nhẫn nhịn thêm.

Chu Nghi cúi xuống nhặt lại hai cuốn sổ đăng kí, 3 tên nam tử cười phá lên, nói: “Thì ra là yêu quái của Mị Hồ tộc, quả nhiên xinh đẹp! Nhưng các ngươi đã vi phạm lệnh cấm, xuất hiện ở chốn đông người vào ban ngày, chúng ta phải đưa các ngươi về thẩm tra.”

“Còn hai đứa ngươi nữa, cũng phải đi theo chúng ta!” Cô gái kia cũng chỉ tay vào Chu Thanh và Liêu Tiểu Tiến dọa nạt: “Các ngươi là đệ tử của môn phái nào? Tại sao lại đi chung với yêu quái? Mau nói cho rõ ràng, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”

“Các ngươi có bao giờ khách sáo với chúng ta đâu!” Chu San đã hết chịu nổi, bèn hậm hực trả treo.


Cô gái kia giận dữ gào to: “Ngươi là cái thá gì hả? Chỉ là một con hồ ly tép riu mà dám trả treo ta à…” Vung tay một cái, một luồng sáng vàng phát ra từ gương bát quái bắn thẳng vào Chu San. Luồng sáng vàng có thể hấp thu linh khí trong không khí, càng lúc càng chói lọi, trong không khí phát ra tiếng rít xé gió, Chu Nghi đâu ngờ cô gái kia đột nhiên ra tay tấn công, thấy luồng sáng bắn về phía Chu San, mình lại không có tốc độ đủ nhanh để đỡ đòn, trong thoáng chốc thất kinh hồn vía.

Bình! Chu Thanh phất tay một cái, cũng không nhìn thấy hắn đã sử dụng pháp bảo gì, luồng sáng đã bị đánh tan. Chu Thanh bước lên hai bước, nhã nhặn nói: “Có gì từ từ nói, cần gì phải ra tay đánh người chứ?”

Thấy Chu Thanh nhẹ nhàng đánh tan luồng sáng vàng phát ra từ gương Huyền Thiên Bát Quái, cô gái kia và 3 tên nam tử đều giật mình kinh ngạc, gương Huyền Thiên Bát Quái là bảo vật gì, có uy lực thế nào cả bọn đều biết rõ. Biết Chu Thanh là một cao thủ công lực thâm hậu, một tên nam tử bước lên trước nghiêm giọng nói: “Bọn ta là đệ tử Mao Sơn, thành viên của Long tổ, phụng mệnh giám sát động thái của các yêu quái, ngươi dám ngăn cản ta thi hành công vụ, có phải chán sống rồi không?”

“Ta và muội muội sẽ đi với các ngươi là được chứ gì!” Chu Nghi sợ gây thêm rắc rối, vội nói chen vào.

“Hừ! Đi thì chắc chắn phải đi với bọn ta rồi, nhưng đề phòng các ngươi manh động, ta phải phong tỏa công lực của các ngươi.” Một tên nam tử lên tiếng, hai tên nam tử còn lại và cô gái đều gật đầu tán thành.

Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi lập tức thay đổi sắc mặt, bị phong tỏa công lực chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc cho người ta tùng xẻo, điều đó tuyệt đối không thể cúi đầu chấp nhận.

Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi cùng lúc nhìn sang Chu Thanh, muốn Chu Thanh đưa ra chỉ thị. Chu Thanh vẫn giữ vẻ mặt ung dung, từ tốn nói: “Tiểu hồ ly, con tự lo cho mình nhé! Còn Tiểu Tiến, Nghi Nghi, ra tay nhanh gọn sạch sẽ, không chừa một ai!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.