Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 201: Lão ưng (1-3)






Kinh nghiệm chiến đấu của Bạch Khởi vô cùng phong phú, thể lực mạnh mẽ, hơi thở dài, quả thực như vô cùng vô tận, lại thêm các chiêu thức cận chiến được hắn sử dụng rất tinh diệu. Sát Thần kiếm kia uy lực cĩng không thua gì Phong Thần pháp khí, coi như là Chu Thanh có Vô Lượng Kim Thân cũng không dám để Bạch Khởi dùng Sát Thần kiếm chém lên người mình.

Nói đến đánh giáp lá cà thì Chu Thanh không phải là không có kinh nghiệm, nhưng nếu đem so sánh với nhân vật lợi hại, thân kinh bách chiến như Bạch Khởi thì quả thật còn chênh lệch nhiều lắm. May là Thất Bảo Diệu Thụ của hắn vừa là binh khí vừa là pháp bảo, so với Sát Thần kiếm thì hữu dụng hơn một chút. Mỗi khi hai loại binh khí này va chạm vào nhau thì Thất Bảo Diệu Thụ tự phát ra thải quang đẩy Thần kiếm ra xa, khiến cho kiếm thể của Bạch Khởi bị trì hoãn lại đôi chút. Nhưng cho dù có như thế thì Bạch Khởi vẫn dũng mãnh công kích Chu Thanh đến mức không có sức hoàn thủ, khiến trong lòng hắn thầm kêu khổ liên tục.

“Cái tên biến thái này sao lại thay đổi như vậy nhỉ? Lúc ở bên trong Sơn Hà Xã Tắc đồ thì hắn tỏ ra là kẻ gian giảo nhưng thấu tình đạt lý, thế mà vừa mới thoát khốn ra ngoài thì lại điên cuồng như vậy, hoàn toàn không nghe người ta nói gì cả! Mà hình như từ khi thực lực của ta tăng lên thì ta cũng không coi đạo lý ra cái gì cả!”

“Hừ! Một thân tu vi của ngươi từ đâu mà có? Còn nhớ lúc mới gặp, ngươi chẳng qua chỉ có vài phần thủ đoạn, trong mắt ta chẳng khác nào một con kiến hôi. Thế mà chỉ mới không gặp có nửa năm, công lực của ngươi đã tăng lên tới ngàn vạn lần, nay có thể cùng ta giao chiến. Ngươi vốn không phải là người trong Vu Môn như ta, thế mà chỉ sau một thời gian ngắn khổ tu lại có thể làm tiên làm tổ thì e là ngay cả thần tiên trên trời cũng chẳng thể làm được như vậy! Mau mau giao Đả Thần tiên ra, ân oán giữa chúng ta coi như biến thành một giao dịch, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi thấy thế nào? Nếu ngươi đã có được Đả Thần tiên thì chắc cũng đã biết pháp khí này có tiếng mà không có miếng, uy lực không hơn pháp bảo bình thường. Vả lại với tu vi của ngươi bây giờ thì cho dù pháp khí cường đại trong tay cũng không có chỗ để phát huy!”

Bạch Khởi thấy Chu Thanh liên tục lui về phía sau nên cũng ngưng lại, không động thủ nữa, tuy nhiên thần sắc vẫn như cũ, tỏ vẻ sẵn sàng liều chết vối đối phương. Nhưng điều bất ngờ là hắn lại đua ra một ời đề nghị trao đổi. Chu Thanh thấy vậy mối nhận ra người này vẫn hết sức gian manh xảo quyệt chứ không hề là kẻ lỗ mãng hung hăng như vừa rồi.

“Thì ra kẻ này chủ muốn dò xét thực lực của ta. Bây giờ hắn biết không làm gì được ta nên mới nói lời ngọt ngào như vậy để xoa dịu, ta làm theo là mắc mưu hắn rồi!” Chu Thanh tuy chưa biết Bạch Khởi cần Đả Thần tiên để làm gì, nhưng hiện tại bản thân mình đã có đủ năng lực để chống lại y nên thấy không cần phải quá nhún nhường, hơn nữa dù sao hắn cũng đã là Tông chủ một phái, trước kia thực lực còn kém, một chút nhường nhịn không thành vấn đề, nhưng bây giờ thể diện của hắn rất lớn, không thể làm như vậy được nữa. Ngoài ra Chu Thanh vẫn có cảm giác Bạch Khởi dường như đang che giấu sát ý đối với mình.

Quả nhiên, Chu Thanh chỉ vừa mới chần chừ suy nghĩ vài giây thì thân hình Bạch Khởi chợt động một cái, sau đó biến mất khỏi tầm mát. Nhưng chỉ sau một sát na, hắn đã xuất hiện ở sau lưng của Chu Thanh, Sát Thần kiếm vô thanh vô tức đâm về phía nê cung hoàn của Chu Thanh. Một chiêu này đã ngưng tụ lực lượng rất mạnh mẽ, ép thẳng xuống hậu tâm của Chu Thanh.

Cũng may ChuThanh đã sớm có phòng bị. Bản thân hắn vốn là chuyên gia đánh lén người ta, làm sao lại trúng kế dễ dàng như vậy? Có điều thế tớ của Bạch Khởi vẫn rất hung mãnh, nếu mình chậm trễ một giây trong khí đối phương lại dốc toàn lực thế này thì e là sẽ trở tay không kịp. Thân hình hắn cũng nhoáng lên một cái, hiện ra Pháp Thân có 8 cánh tay, mỗi tay cầm một loại binh khí. Địch thủ của mình là Bạch Khởi, do đó phải dốc hết toàn bộ sức lực không được có nửa phần lơ là.


Bạch Khởi hành động dứt khoát, xuất thủ tàn đọc, chỉ tập trung công kích. Còn Chu Thanh thì vững như Thái Sơn, 4 mặt nhìn khắp 4 phía, 8 cánh tay huy vũ, mạnh mẽ ra chiêu, lực lượng vô cùng lớn Chỉ trong một thời gian ngắn, hai người đã va chạm nhau vô số lần. Lực phản chấn tạo ra mạnh đến nỗi làm không gian mấy ngàn đạn xung quanh cũng bị ảnh hửng. Cũng may đây là khe hở của tam giới, không có bất cứ thứ gì tồn tại, chứ nếu chẳng biết tác hại mà nó gây ra đã lớn đến mức nào.

Thật ra Bạch Khởi vẫn ấn ủ sát cơ với Chu Thanh. Bản thân hắn là Đại Vu, đã tạo thành thế bất lưỡng lập với Tiên đạo, còn Chu Thanh lại là người trong Tiên đạo không thể chối cãi. Lúc trước thực lực của Chu Thanh yếu kém, Bạch Khởi không coi vào mắt, lại muốn dụng Chu Thanh để thoát khốn nên mới thả Chu Thanh ra. Nhưng bâygiờ Chu Thanh đã cường đại như vậy, lại thêm nắm rõ lai lịch của mình, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì dù muốn dù không chắc chắn Bạch Khởi cũng sẽ bị cường đại Tiên đạo đuổi giết, không còn chỗ dung thân trong tam giới.

Thì ra vừa rồi Bạch Khởi dùng lời ngọn ngọt để Chu Thanh phân tâm, sau đó mới mãnh liệt ra đòn sát thủ đánh lén, lại tích súc toàn bộ thực lực của mình với ý định một chiêu là giết ngay Chu Thanh.

Chu Thanh đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, hai người lập tức biết rõ lòng dạ của nhau, nên không hề phí lời nói nhảm nữa mà chỉ giao chiến sinh tử với nhau. Bạch Khởi vốn bị vây khốn một thời gian dài trong Sơn Hà Xã Tắc đò, đã lâu rồi không có ngưởi động thủ, lúc mới bắt đầu trận chiến nhưng càng về sau thì càng sung sức. Còn Chu Thanh hiện ra Pháp Thân, có nghiệp lực gia trì, lại thêm hai viên xá lợi ở bên trong nê cung hoàn không ngừng xoay chuyển, cung cấp cho hắn một nền tảng thể lực vô cùng vô tận. Đôi bên quả nhiên là kỳ phùng địch thủ của nhau. Sát khí của Bạch Khởi cao ngút trời, liên tục lượn lờ xung quanh Chu Thanh. Chu Thanh thì trầm ổn như núi, nguy nhiên bất động.

Cảnh tượng hiện ra lúc này là một cái bóng trắng mang theo quang mang lạnh lẽo dày đặc đang xoay quanh một ngươi có thân hình cao lớn vô cùng, người đó có 8 cánh tay, thân thể màu vàng kim. Đôi bên va chạm nhau làm phát ra âm thanh như lúc khai thiên tích địa vậy. Cũng chẳng biết họ đã đánh nhau bao lâu nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Chu Thanh trong lòng không hề nóng vội, hiện nay nhân gian giới đã nằm trong tay hắn, lúc này là lúc thuận tiên để luyện tập một chút với Bạch Khởi. Bạch Khởi cũng có ý đó. Lúc đầu, vì Bạch Khởi có sức tấn công mãnh liệt, lại thạo về cận chiến nên Chu Thanh rơi vào thế hạ phong.

Nhưng hiện tại, sau một thời gian chiến đấu, trong đầu Chu Thanh bỗng như nhìn thấy tình cảnh lúc ngưng tụ thành Thiên Ma Thần thuở thái cổ hồng hoang. Nhữnh hình ảnh mơ hồ đó ngày càng hiện rõ trong mặt hắn, mà bản thân hắn cũng càng đánh càng hăng. Hai người cận chiến với nhau nhưng thỉnh thoảng cũng có sử dụng một ít pháp thuật.

Chu Thanh sử dụng là huyên công chính tông của Đạo gia, còn pháp thuật của Bạch Khởi lại rất quỷ dị khó lường, tuy có chút tương tự Ma đạo nhưng xét về độ tàn độc thì hơn xa Ma đạo rất nhiều. Lúc này tốc độ tấn công của bạch Khởi đã hơi giảm lại một tí, đó cũng chính là điều Chu Thanh mong đợi. Cũng may nơi này là khe hở của tam giới chứ nếu là nhân gian giới thì chắc đã bị hủy diệt từ lâu rồi.

Đôi bên đều cốó kỵ nhau, không dám ra đòn liều mạng, nhất là Bạch Khởi, dù có sát ý ngập tràn đối với Chu Thanh, nhưng khi thấy thủ đoạn của đối phương không thua kém mình thì hắn đã nhận ra, nếu muốn giết được Chu Thanh thì e là mình phải trả giá thảm trọng, có khi mất mạng cũng không chừng. Tám loại binh khí của Chu Thanh nhanh như điện, phát ra quang mang màu vàng thẫm do nghiệp lực ngưng tụ mà thành. Bạch Khởi dĩ nhiên không dám để binh khí này chạm vào người, còn Chu Thanh cũng không dám để cho Thần kiếm khẽ chạm vào thân.

Trong khe hở của tam giới không có sự phân biệt giữa ngày vả đêm, cũng không có khái niệm tồn tại của thời gian, nơi đây là một cõi vĩnh hằng bất diệt, không có thực thể. Chu Thanh, Bạch Khởi đều là những nhân vật biến thái nên dù đánh lâu như vậy nhưng vẫn không thấy mệt mỏi cho lắm, thậm chí càng đánh càng hăng máu lên, càng đánh càng quyết liệt, đao tới kiếm đi, quyền đi cước lại, bạch quang, thanh quang, kim quang, ba màu thần quang này liên tục hoán đổi cho nhau, trông hết sức chói mắt.

“Người này thật sự rất cường hãn mà!” Chu Thanh vừa phòng ngự vừa tìm sơ hở, chống chọi với Sát Thần kiếm, sau đó chợt phi độn bay ra xa. Ngay lập tức Bạch Khởi đuổi sát theo sau. Hai người tiếp tục triền đấu. Chu Thanh vừa đánh vừa trốn, lộ ra chút biểu hiện chật vật.

Không biết song phương đã giao thủ thêm được bao lâu, cuối cùng Chu Thanh cũng tìm được một tia cơ hội, thân hình chợt lùi lại rồi phóng ra xa hơn trăm dặm, tung quyền một cái làm nứt một khe hở trong hư không, sau đó nhảy vào bên trong. Bạch Khởi vội vã đuổi theo.

Thì ra không phải là Chu Thanh đã cảm thấy đuối sức, mà chẳng qua hắn vừa tính toán lại thời gian, thấy mình và Bạch Khởi ở trong khe hở của tam giới này tranh đấu hơn một tháng rồi mà vẫn chưa phân thắng bại. Nếu cứ thế này thì e rằng có đánh tới 10 năm, 100 năm sau cũng thế mà thôi. Dần dần Chu Thanh cảm thấy hơi chột dạ, còn Bạch Khởi thì vẫn hiếu thắng, quyết tâm đánh bại Chu Thanh nên vẫn gắt gao truy sát.

“Không nên chơi với kẻ điên! Chơi với kẻ điên chỉ có chịu thiệt mà thôi!”

Trong đầu Chu Thanh âm thầm dâng lê mấy suy nghĩ như vậy. Thiết nghĩ Bạch Khởi một thân một mình, không có gì để mất, nhưng bản thân mình còn có môn nhân, còn phải về để phát triển thế lực, không thể phí hoài thời gian để chơi đùa với Bạch Khởi được nữa. Vả lại Tiên vực này rộng lớn vô cùng, nếu bây giờ liên tục di chuyển thì có thể sẽ gặp nhân vật lợi hại khác. Một khi mình tiết lộ thân phận của bạch Khởi, ắt hẳn người đó sẽ hỗ trợ mình, oanh sát tên điên này!

Bạch Khởi ngày thường rất khôn ngoan, nhưng do đánh nhau đã lâu nên bắt đầu có chút điên cuồng. Thật ra thượng cổ Đại Vu bình sinh đều có năng lực hủy thiên diệt địa như vậy, nhưng bản tánh hung ác thô bạo, động một chút là chiến ý ngút trời, tệ hơn nữa là sinh ra bản năng chiến đấu cuồng dã. Nếu thời gian giao đấu với đối phương càng lâu thì sự điên loạn, liều lĩnh sẽ càng cao, không còn lí trí nữa cho nên mới bất chấp tất cả như thế.


Hiện tại điều này đang ứng nghiệm với Bạch Khởi, cuồng tính của hắn dần dần phát tác ra ngoài, nên nào để Chu Thanh có cơ hội bỏ trốn.

Một cỗ linh khí nồng hậu thanh tân đột nhiên đập vào mặt Chu Thanh. Hắn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Sau khi nhìn khắp bốn phía, nắm rõ tình hình, Chu Thanh vội vàng thu Pháp Thân lại, sau đó tế Thất Bảo Diệu Thụ lên. Ngàn luồng thải quang, vạn cơn thụy khí bỗng ngưng tụ trên không thành một cái búa khổng lồ, sau đó quay ngược lại, bổ xuống đầu của Bạch Khởi.

Hai mắt Bạch Khởi đỏ bừng, nhìn thấy cự phủ bay xuống đầu nhưng cũng không dùng binh khí để chống đỡ mà ương ngạnh tung lên một quyền, đồng thời mạnh mẽ phóng Sát Thần kiếm về phía nê cung hoàn của Chu Thanh.

Chu Thanh sợ hết hồn, không ngờ Bạch Khởi lại hung hãn như vậy, hắn vội vàng lùi thân hình về phía sau, né tránh kiếm quag. Kiếm thế của Sát Thần kiếm xoẹt ngang qua sát người Chu Thanh, sau đó oanh chấn một ngọn núi lớn ở phía sau thành bộ phấn, khiến nam nữ già trẻ trong đó hoảng sợ thét to, sau đó tiếng kêu khóc không ngừng vang lên.

Thì ra lúc Chu Thanh tiến vào Tiên giới, hắn không hề bố hạ pháp thuật để cảm ứng vị trí. Khi Bạch Khởi gấp gáp đuổi theo thì mới phát hiện được tình hình, thì ra bản thân mình đã tiến gần đến một thành trì to lớn sầm uất. Tường thành nơi này xây bằng đá xanh dày hơn một trượng, ở đây có nam thanh nữ tú, có nam phụ lão ấu, người thì đẩy xe đi, kẻ thì cưỡi ngựa, tiếng rao hàng, tiếng huyên náo không ngừng vang lên ồn ã. Cách đó không xa là một cái cửa thành cao lớn, đại môn có sơn màu đỏ. Đứng phía trước là một hàng binh sĩ mặc khôi giáp, lưng đeo trường đao, tay cầm trường thương màu đỏ, so với binh sĩ thời cổ đại không có gì khác biệt.

Người trong thành cũng mặc trang phục của thời cổ, có chút tương tự với nhân gian giới thời nhà Hán.

Chu Thanh vừa tới, liền bay lơ lửng ở phía bên ngoài tường thành. Tám tay bốn mặt đại phóng quang minh, khiến cho mọi người không ngừng bàn tán liên tục. Cảnh tượng này hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi. Mấy người lính ở phái trước của thành cũng cất bước chạy ra trong tiếng kêu thét, Chu Thanh nghe thấy những âm thanh này liền nhận ra ngay đây chính là Hán ngữ chính tông.

Như Sói tinh đã từng nói, trong Tiên giới phần lớn là đồi núi liên miên, có khu vực trải dài đến vài chục vạn dặm, thậm chí có khi lên đến cả triệu dặm. Ở khoảng giữa của núi rừng là những mảnh đồng bằng có địa thế rộng lớn, có nhiều quốc gia. Các quốc gia này so với nhân gian giới còn muốn to lớn hơn, những người nào không tu đạo, hay nói cách khác là người trong thế tục thì đều sống ở các quốc gia này. Còn tu đạo giả, yêu quái, tinh linh đều ở trong múi lớn. Một số môn phái tu đạo có thực lực lớn thì thường xuyên xuống dưới núi để chiêu mộ đệ tử. Tương tự, những yêu quái hung ác cũng hay xuống núi để ăn thịt người.

Tòa thành này rất cao lớn, uy vũ bao la hùng vĩ. Tường thành dài liên miên hơn ngàn dặm, so với bất kỳ tòa thành nào trên địa cầu thì nó cũng lớn hơn nhiều. Bên trong thành, phòng ốc nhà cửa nhiều như rừng, rất có quy cách, ở trung ương của tòa thành là một tòa cung điện dáng vóc lộng lẫy.

“Chẳng lẽ đây là đô thành, hình như bên trong còn có hoàng cung của hoàng đế nữa!?” Chu Thanh vốn là người hiện đại ở địa cầu, đối với thế giới cổ đại tất nhiên có chút kinh ngạc. Không ngờ hiển hiện bên trong Tiên giới này lại có một nhân gian giới xưa cũ thế này.

“Quốc gia này có vẻ khá rộng lớn! Xem ra bây giờ ta không còn là một tên giang hồ hỗn đãn nữa mà có cửa trở thành quốc sư một nước rồi nha!” Trong đầu Chu Thanh chợt dâng lên một ý niệm cổ quái.

Chu Thanh biết, nếu xông thế giới của người phàm trần như thế này thì bọn họ chỉ là con kiến hôi trong tay hắn, không đáng được nhắc tới. Nhưng nếu tiếp tục giao đấu cùng Bạch Khởi như thế này thì e là sẽ hại chết tất cả mọi người ở đây. Cùng một lúc mà hại chết bao nhiêu sinh linh như vậy, trong lòng Chu Thanh vẫn có chút không nhẫn tâm. Tên Bạch Khởi này hung hăng như vậy, chi bằng dẫn dụ hắn vào trong núi lớn rồi tiếp tục tranh đấu vậy.

Thải quang hình cự phủ mà Thất Bảo Diệu Thụ ngưng kết lại bị Bạch Khởi đánh văng ra xa hơn mấy trăm trượng, sau đó hung hăng dập xuống một con quan đạo ở ngoài thành, khiến cho đá xanh làm tường thành cạnh đó bị đổ nát hết, toàn bộ quan đạo bị thủng môt lỗ có bán kính tới mấy chục trượng, kèm theo đó là bùn đất bắn lên tung tóe về phía Bạch Khởi đang lỡ trớn lao tới.

“Cẩn thận! Lần này ta ném ra nước đấy!” Chu Thanh cảm thấy buồn cười, sau đó quay ngoắt người lại, họa xuất thành một đạo xích hỏa quang mang, nhắm hướng đông mà bay đi. Bạch Khởi thu Sát Thần kiếm lại, đuổi theo sát nút. Hai người vừa bay vừa đấu trên độ cao vạn trượng, còn người ở dưới mặt đất chỉ thấy một đoàn hồng quang ở xa xa, đó chính là Cửu Nhật Kim Ô cà sa của Kim Thanh. Cạnh bên đó là một đoàn quang mang màu trắng, đích thị là Sát Thần kiếm của Bạch Khởi. Âm thanh va chạm của đôi bên phát ra mạnh đến nỗi làm mấy đoạn tường thành ở dưới đất có nguy cơ bị đổ sụp!

Trong thành ngoài thành mọi người đều thất kinh, vội vã tháo chạy tán loạn, binh sĩ hộ thành nhanh chóng kéo tới sửa chữa tường thành và cứu chữa những người bị thương. Kế tiếp, có mấy binh lính lập tức cưỡi khoái mã chạy về cung để trình báo hoàng thượng.

Lúc Bạch Khởi và Chu Thanh đánh nhau túi bụi làm cho mặt đất chấn động, thành trì lung lay, khung cảnh không khác nào động đất thì cùng lúc đó trong hoàng cung cũng gặp cảnh ngộ tương tự. Bấy giờ hoàng đế đang cùng với mấy đại thần thương nghị quốc gia đại sự, đột nhiên thiên băng địa liệt liên tục, tiếng nổ rền vang nên vội vã gọi thị vệ vào. Đồng thời binh lính hộ thành cũng đến truyền báo tin tức khiến hoàng đế kinh hãi.

“Mau thỉnh quốc sư đến đây để xem xẽm là yêu quái phương nào mà dám tới nhiễu loạn đô thành của Đại Thắng quốc chúng ta vậy?”


Tiếng ngói rụng rơi lộp độp xuống trên Kim Loan điện, quần thấn đều chạy trối chết, hoàng đề không ngừng quát tháo.

Không bao lâu sau, lại có thĩ vệ chạy vào báo cáo: “Đồ đệ của quốc sư nói hôm nay người đã đi dự yến hội của Đông Hải Long Vương, không cớ ở nhà!”

Hoàng đế thất kinh, cũng không biết làm thế nào cho phải. Lại một trận trời rung đất chuyển, đại trụ trên Kim Loan điện đã bắt đầu nghiêng ngả. Hoàng đế vội vã chãy ra khỏi đại điện, sau đó dưới sự bảo hộ của thị vệ đứng quan sát tam săc quang mang đang hiển chiếu trên không trung. Một số phi tần cung nữ cũng cuống quýt chạy trốn, sợ cung điện bị sụp đổ.

“Bệ hạ, sư phụ của chúng tôi hôm nay không có ở đây, chỉ có chúng tôi tới đây để hỗ trợ. Tí nữa chúng tôi sẽ cưỡi mây đến Đông Hải tìm sư phụ ngay!” Một bên vách tường chợt lóe sáng rồi xuất hiện hai đạo sĩ trẻ tuổi mặc thủy vân hợp phục bằng tơ, dập đầu nói với hoàng đế.

“Vậy còn không mau mau tiến hành đi! Nếu chậm trễ thì ngay cả hoàng cung này cũng khó mà giữ được! Thậm chí cả đô thành này cũng sẽ bị sụp đổ mất!” Hoàng đế vội vã hối thúc. Hai đạo sĩ liền gật đầu, sau đó nhấc lên hai đạo độn quang, một đạo thì bay thẳng lên trời, một đạo thì bay về hướng đông. Nhìn tốc độ này thì có thể khẳng định hai đạo sĩ này chí ít cũng phải tới Phản Hư hậu kỳ, hoặc ít nhất cũng qua mấy lần đại Thiên kiếp rồi.

“Hai vị đạo huynh mau dừng tay, phía dưới là thủ đô của Đại Thắng quốc, có nghìn vạn nhân khẩu. Bần đạo là tọa hạ đệ tử của Mang Đãng sơn Thưng Ưng chân nhân. Xin hai vị đạo huynh cấp cho ta một chút mặt mũi, tạm thời gác lại việc tranh đấu. Đợi gia sư trở lại, ta sẽ nhờ người giúp nhị vị phân giải ân oán, tránh lạm sát người vô tội”.

Đạo nhân trẻ tuổi này thấy hai người Chu Thanh và Bạch Khởi đánh nhau mà tỏa ra lực phản chấn tới khuôn viên cả ngàn dặm xung quanh nên âm thầm kinh hãi trong lòng, vội vàng lấu ra pháp bảo là một thanh kiếm dài khoảng 3 thước làm bằng lông vũ, sau đó tế lên, ô quang lập tức hiện ra bao lấy 100 trượng xung quanh hắn. Kế đó hắn mới đủ can đảm bước tới gần nói chuyện.

“Hai người này chắc cũng thuộc hàng nhất lưu trong giới thần tiên, so với sư phụ ta e là khó phân cao thấp!” Đạo nhân trẻ tuổi không có cách nào khác nên đành phải vận khởi công lực, phát ra tiếng kêu lớn.

“Ngươi kêu gào cái gì đấy?”

Bạch Khởi vừa mới bị Thất Bảo Diệu Thụ cảu Chu Thanh đẩy ra, chợt nghe thấy phía dưới có người gọi lớn. Trong lòng hắn khó chịu vô cùng, nào còn quan tâm tới Thương Ưng chân nhân là nhân vật nào. Vừa nhìn thấy một đoàn ô quang phía dưới là hắn lập tức xuất thủ, tung một quyền về phía đó.

Đạo nhân trẻ tuổi nghe được ác phong đánh tớii, còn chưa rõ chuyện gì thì đã bị quyền đầu phá vỡ ô quang hộ thân. Pháp bảo bằng lông vũ kia không chịu nổi áp lực nên đột nhiên vỡ tung. Còn đạo nhân trẻ tuổi bất chợt kêu thảm một tiếng, thân hình bị quyền phong quét tới khiến cho tấm thân đã được rèn luyện qua mấy lần Thiên kiếp cũng bị đánh nát ra làm hai khúc.

Nguyên thần từ trong thân thể hắn thoát ra, sau đó được một lớp lông vũ màu trắng bảo vệ bay thẳng về hướng đông, trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi.

Vị hoàng đế kia cùng với các quan đại thần đang nơm nớp lo sợ thì chợt thấy huyết vũ phiêu tán rơi rụng khắp nơi, sau đó từ trên trời rớt xuống hai khúc thân thể. Khi họ nhận ra đó chính là đạo nhân trẻ tuổi vừa rồi thì cả đám người đều bị dọa đến nỗi hồn bất phụ thể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.