Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 191: Yêu ma tái hiện








Chu Thanh dùng tử mẫu kim phù chia ra, kim phù con chui vào trong con cóc, kim phù mẹ giao cho Tiểu hồ ly giữ, Tiểu hồ ly kéo sợi tơ thủy hỏa, ngồi lên lưng con cóc, một mùi thơm theo gió khuếch tán, bay vào trong khứu giác của con cóc, con cóc liền đảo đảo mắt thầm nghĩ: "A đầu này thơm quá!" Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "

"Thiềm Thừ ca ca, tôi cưỡi trên lưng ngài, ngài đừng trách tôi nhé, sư phụ nói rồi, ngài phải bảo vệ tôi đấy."

Tiểu hồ ly ngồi trên lưng con cóc day qua day lại, rất là kỳ lạ, cơ thể con cóc giống như một khối thạch anh, vô cùng bóng bẩy, cơ thể cứng rắn như ngọc thạch, Tiểu hồ ly khẽ vuốt ve mọi chỗ, rồi nhìn vào đôi mắt to đùng trên đầu con cóc, lại càng thích thú, hai tay thò ra vuốt va đầu của con cóc nói giọng nhẹ nhàng, hương thơm lại càng nồng nàn.

Tiểu hồ ly vốn dĩ thuộc về tộc Mỵ Hồ, bây giờ đạo hạnh tăng tiến, bất tri bất giác phát ra một loại thuật pháp mê hoặc, nguyên thần của con cóc bị lửa ma nung luyện, đau đớn vô cùng, vẫn chưa hồi phục, cộng thêm việc Chu Thanh công phá tâm thần của hắn, xóa bỏ nhuệ khí của hắn, nhất thời tâm thần thất thủ, trong lòng bị Tiểu hồ ly mê hoặc xuất hiện hảo cảm với nàng.

"A đầu này kinh thật, còn mạnh hơn cả sư phụ rất nhiều!" Con cóc thầm nghĩ trong đầu.

Bộ dáng ủ rũ của Đại Lực Hùng Vương, so với con cóc lúc này rất khác biệt, Chu Nghi tay cầm sợi tơ thủy hỏa, thần sắc nghiêm trang, khác hẳn so với bộ dạng hoạt bát hiếu động của tiểu hồ ly, hai tỉ muội có bản sắc riêng của mình.

"Côn Lôn động thiên bị máu đen của U Minh Huyết Hà nhuộm màu?!" Thấy Chu Thanh thi triển thủ đoạn, thu phục hai yêu quái ghê gớm làm vật cưỡi, bốn Không Động lão đạo vô cùng ngưỡng mộ, nhưng thực lực của người ta đã thấy rồi, đây là chuyện đương nhiên, thấy Thiên Đạo tông cường đại như vậy, bốn lão đạo trong lòng vô cùng hoan hỉ, lòng mừng thầm khi được cái cây đại thụ này chống đỡ.


Bốn lão đạo đang ở trong sa mạc tu luyện, Chu Thanh bay tới, chỉ gọi họ giúp đỡ trảm yêu trừ ma, không nói tình hình cụ thể, bây giờ Chu Thanh sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, lúc này mới hỏi ra điều nghi hoặc băn khoăn trong lòng, Chu Thanh cũng không giấu diếm, nói ra toàn bộ tình hình, Đại Tự Tại Cung chủ nghe vậy thì biến sắc, bốn lão đạo vừa mừng vừa lo, mừng là Côn Lôn động thiên có thể coi như đã xong, lo là vì Côn Lôn lại có một cao thủ già dơ, nhất là Hạnh Hoàng kỳ, Trảm Tiên phi đao, căn bản là họ không chống đỡ được.

Nhìn vào tình hình này, chỉ có Chu Thanh mới có đủ thực lực tranh tài cao thấp, nên bọn họ liền tỏ vẻ cung kính với hắn, tâm tính dựa dẫm lệ thuộc lại càng rõ ràng, và thứ Chu Thanh muốn cũng chính là điều này.

"Côn Lôn động thiên bị hủy, đây là một chuyện kinh thiên động địa, mấy hải ngoại yêu vương kia đúng là lợi hại, nếu như chúng đi tới Không Động của ta trước, thì chắc chắn sẽ không thoát nổi họa diệt môn, thế nhưng cao nhân tất có cao nhân trị, núi cao còn có núi cao hơn, những lão yêu vương này dù có cường đại ra sao, nhưng vẫn sẽ bị vị Thiên Đạo tông chủ này thu làm vật cưỡi! May mắn thay chúng ta đã là đồng minh với cái cây đại thụ này, Thiên Đạo của hắn khai tông lập phái ở hải ngoại, Không Động của chúng ta ở Trung Thổ, thế lực không dính dáng tới nhau, Côn Lôn bị suy sụp chính là một lợi thế lớn cho chúng ta."

Huyền Thần Huyền Không mấy vị lão đạo đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn con cóc sáu mắt và Đại Lực Hùng Vương đang bị Tiểu hồ ly và Chu Nghi ngồi chễm trệ bên trên, lúc đầu còn thấy hơi lo lắng, nhưng sau đó thì lại thấy vui mừng, lúc này đang suy tính làm sao để thu được lợi từ chuyện này.

Chu Thanh nói với Đại Tự Tại Cung chủ: "Xảy ra chuyện này, xem ra bần đạo cần phải tá túc tại đây thêm vài hôm, đợi khi đám người Côn Lôn tới, vạn nhất xảy ra tranh cãi, thì cũng sẽ là một cánh tay đắc lực trợ giúp mọi người, ta thấy Nguyên Nguyên lão đạo là người hiểu chuyện thị phi, chỉ duy có Vô Chân lão ni, bản tính khó lường, lại mưu đồ chiếm lấy cành dương liễu Thanh Tịnh của Đại Tự Tại Cung chủ, nếu như bà ta cố tình gây ra hiềm khích, thì sự việc sẽ không dễ giải quyết, vẫn cần phiền đến mấy vị đạo trưởng ở lại thêm một thời gian, lần này Côn Lôn đạo hữu và mấy vị đạo hữu hải ngoại xảy ra xung đột, cũng chỉ là một chuyện vặt vãnh, bần đạo sẽ cố hết sức giải quyết thỏa đáng."

"Điều này đương nhiên rồi, dù sao thì Không Động của bọn ta cũng là miền đất thanh tĩnh, không bị dính dáng bởi chuyện thế tục, tiếp xúc với người thế tục cũng rất ít, lại cộng thêm việc có đồ nhi Địa Linh của ta quản lý mọi chuyện, bên cạnh còn có Huyền Linh lão đạo lão đạo tọa trấn, nên chúng ta mới được thảnh thơi tu luyện yên tĩnh thế này!"

Chưởng môn Huyền Thần lão đạo nói nho nhỏ: "Đại Tự Tại Cung dù sao cũng là một đạo môn ở Trung Thổ, Vô Chân lão ni kia thuộc dòng dõi Phật môn, không có tư cách đến đạo môn mượn pháp bảo này kia, nếu như Côn Lôn dám tới đây đòi hỏi, thì bọn ta sẽ giành lấy Thanh Tịnh Lưu Pha bình từ tay Vô Chân lão ni sang cho cung chủ, khiến cung cung chủ tăng thêm sức mạnh, quét sạch thánh địa Côn Lôn, như vậy mới thể hiện được thủ đoạn của đạo môn chúng ta."

Chu Thanh nghe vậy, thầm thở dài, không hổ là gừng càng già càng cay, những lão đạo này, đừng nghĩ rằng bọn họ ở trong núi sâu tu luyện, không nghe chuyện thế sự, có lúc còn hơi hồ đồ, nhưng khi nhắc đến những đại đạo lý cơ bản thì họ đều rất rành rọt. Mỗi một pháp bảo, đều có một pháp quyết đặc thù tương ứng kết hợp cùng, Vô Chân lão ni kia nếu giao cho cung chủ Đại Tự Tại Cung Thanh Tịnh Lưu Pha bình, thì cũng phải nói ra cả pháp quyết tế luyện tương ứng, đạo lý tương tự, Đại Tự Tại Cung chủ cũng phải làm như thế. Cứ như vậy, thì sẽ chẳng ai chịu chấp thuận cả, Côn Lôn thì đang gấp gáp hồi phục lại động thiên, vậy thì phải xem bên nào chiếm lý lẽ hơn, đương nhiên phải có cả hậu thuẫn thực lực cường đại mới là chính yếu.

Con cóc giậm 4 chân, há rộng miệng, ngáp một cái, duỗi dài lưng, dưới cái chân bành bành to dài mọc ra mấy yêu vân xanh lục, vươn lên trên mấy chục trượng cao, sau đó bay lượn trên bầu trời, Tiểu hồ ly tay cầm sợi tơ thủy hỏa buộc vào cổ con cóc, hưng phấn kêu gào thích thú, chơi rất vui vẻ, Chu Nghi cũng bảo Đại Lực Hùng Vương gia khởi yêu vân bay lên chín tầng mây, vật cưỡi của hai người một xanh một trắng, cộng thêm dung mạo của hai nàng hồ ly, cùng với tiên y lấp lánh ánh kim, giống như là tiên nữ lâm phàm.

Điều khiến cái đẹp trở nên "đẹp bớt", đó là hai con vật cưỡi đều là tuyệt đại yêu vương, biến hóa thành hình người thì còn tạm, chúng có thể sử dụng yêu khí biến hóa thành huyền công đạo gia chính tông,bây giờ hiện lại nguyên hình, yêu lực trong cơ thể không thể nào chuyển hóa, trong lúc bay nhảy yêu khí trôi cuồn cuộn, mây xanh lượn lờ, phối hợp cùng với tư thái của hai nàng tiên nữ hồ ly, nhìn có chút bất luân.

Hai tỉ muội hồ ly, khắc khổ tu luyện thần thức tôi luyện thuật mà Chu Thanh truyền cho bọn họ, kết hợp với pháp thuật tu luyện của hồ tộc, đã đem yêu khí trong cơ thể để ở trong một viên Xá Lợi, ẩn giấu sâu trong nguyên thần.

Có điều như vậy cũng là điều tốt, yêu lực tự thân, kinh qua chuyển hóa, thì lại càng cự đại, khi đối địch có thể dùng toàn lực, cho nên mỗi khi yêu quái liều mạng tranh đấu, đều phải hiện ra nguyên hình.

"Sư phụ, có được một vật cưỡi như thế này bảo vệ, thực lực của hai tiểu sư muội sẽ vượt xa con rất nhiều."

Ôn Lam Tân cũng rất ngưỡng mộ họ, nhưng nàng cũng biết, mình vừa mới nhập môn, trước kia cũng là một ma đầu có tiếng, Chu Thanh e rằng vẫn còn có chút phòng bị với nàng.

"Ừ, hai a đầu này thân thế đáng thương, tu vi còn thấp, kinh nghiệm không nhiều, gia nhập làm môn hạ của ta, thì ta sẽ bảo vệ bọn chúng an toàn, con còn có một vị sư đệ, cũng đang ở trong tiên phủ hải ngoại của ta tu luyện, công lực bây giờ e rằng đã không thua kém con."


Chu Thanh nhìn Ôn Lam Tân, hai mắt lấp lánh kim quang, bỗng nhiên truyền âm tới: "Ta và con duyên phận không cạn, trước kia tu vi của con còn ở trên ta, tố tính hơn ta một bậc, nghe đạo có trước sau, đạt giả vi sư, con cũng không cần quan tâm, gia nhập môn đạo của ta, con đương nhiên sẽ không bị thiệt thòi, ở chỗ ta pháp bảo có rất nhiều, nhưng uy lực cũng rất cường đại, nhưng lại chẳng có thứ nào thích hợp với con. huyền tẫn đại pháp mà con tu luyện đã đạt tới độ viên mãn, dùng huyền tẫn châu ngưng luyện đệ nhị nguyên thần, cũng là rèn luyện thần thức, cùng một phương thức với bản môn công pháp, ta thăng tiến nhanh chóng như vậy, cũng là nhờ có công pháp thần diệu này."

Chu Thanh dùng pháp thần thức tôi luyện của huyền công tầng thứ nhất thông qua ý niệm truyền cho Ôn Lam Tân, Ôn Lam Tân không hổ danh từng là một ma đạo tông sư, tuy rằng một thời gian không hiểu ý niệm thiên tâm bên trong, nhưng cũng cảm nhận được công pháp này là tạo hóa đoạt thiên địa, huyền cơ xâm nhật nguyệt.

Huyền Tẫn đại pháp mà Ôn Lam Tân đang tu luyện, ngưng kết thành Huyền Tẫn châu, vốn dĩ chính là một thứ Xá Lợi, cùng chung một đường, cộng thêm kinh nghiệm tu luyện phong phú, khi lĩnh ngộ sẽ nhanh hơn Chu Thanh gấp mấy lần.

Lần tranh đấu này tuy rằng đối thủ rất mạnh, nhưng Chu Thanh tính toán chặt chẽ, dẫn dụ địch vào tròng, thuyết phục từng tên yêu vương một, cũng không hề xuất hiện một nguy cơ hung hiểm nào hết, Thiên Đạo tông thực lực đại tăng, nhân đinh cũng dần dần hưng vượng, có khí thế và uy phong của đại môn đại phái, nỗ lực của Chu Thanh, cuối cùng đã thu được thành quả.

Tạm thời mọi chuyện bình yên, đám người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, túm tụm bỏ đi chỗ khác chơi, chỉ còn lại Chu Thanh và mấy vị lão đạo Không Động ở lại sa mạc, Tiểu hồ ly, Chu Nghi cũng dẫn theo con cóc và Đại Lực Hùng Vương đi về Đại Tự Tại Cung động thiên vui đùa.

Ôn Lam Tân đi theo Vân hà tiên tử vào trong động thiên, ai nấy tu luyện thứ của mình.

"Chu chân nhân, Thiên Hỏa đại trận của Vân Trung Tử tiên thánh quả nhiên thần kỳ, lần này nếu Côn Lôn dám bất chấp đạo lý, mượn cơ hội này để bắt bẻ Đại Tự Tại Cung đạo hữu. Tạo dựng thanh thế, cần phải khiến hắn tối tăm mặt mày trở về mới được!"

Huyền Không lão đạo trông thấy Chu Thanh chỉ pháp quyết, mặt đất mọc ra một hỏa trụ màu vàng cao chừng vài trượng, Chu Thanh dùng chân quyết đem chân hỏa mặt trời tụ hội, bỏ đi tạp chất, dùng Thông Thiên Thần Hỏa trụ càng phát huy được uy lực, dù sao bây giờ nhất thời vô sự, chỉ đợi đối phương đến tìm, Chu Thanh rất thanh nhàn, gạt bỏ những tai họa trong đầu, tâm tình vô cùng thoải mái, từng chút chân hỏa mặt trời được Chu Thanh dùng pháp lực tích lũy thu nhỏ, hóa thành chất lỏng màu vàng tan chảy, từng chút một được bơm vào trong Thông Thiên Thần Hỏa đại trụ, rồi được phong ấn. Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh mỉm cười, không hề trả lời, nói ra thì không được đẹp mặt lắm, Thiên Hỏa đại trận quả thực lợi hại, nhưng Chu Thanh cũng không thể tự biên tự diễn, còn nếu khiêm nhường thì cũng không tốt, nói nào là đây chỉ là chút tài hèn mọn, chẳng khác nào bôi nhọ uy danh lẫm liệt của Vân Trung Tử.

Huyền Không lão đạo thấy vậy, biết rằng mình nói có chút đường đột, liền cười trừ mấy tiếng, đột nhiên, trên trời xuất hiện mấy đạo huyết quang, một loại tinh quang như là linh xà lao về phía mấy người, chỉ nghe một tràng tiếng nổ ầm ì, âm thanh xé gió phá nát bầu không lao tới, chúng nhân đều ngẩng đầu lên nhìn, đó là một thanh phi kiếm trong suốt như ngọc anh, dài chừng một mét, bề ngang cỡ một đốt ngón tay, vừa ngắn vừa nhỏ, không có chuôi kiếm, không biết đã thi triển pháp thuật gì, bên trên mặt kiếm lượn lờ mấy đạo huyết quang, không thấy có một chút tà khí.

"A! Xảy ra chuyện gì vậy, đây là huyết kiếm truyền thư của bản môn, nếu không có đạo diệt phái thì sẽ không được phép xuất ra, đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ trong môn phái có biến cố gì!" Trông thấy thanh phi kiếm nhỏ thó kia, bốn lão đạo đại kinh thất sắc, ngay cả chưởng môn Huyền Thần lão đạo cũng phải hét lớn, giơ tay ra gạt cho phi kiếm bị cuộn vào trong chiếc áo choàng, rồi rơi vào tay, huyết quang bên trong phi kiếm bay ra, hóa thành một bức huyết thư.

Mấy lão đạo còn lại cũng đang rất nháo nhác, rồi nhìn về phía Chu Thanh, xem vẻ mặt thì lòng đang nóng như lửa đốt, không còn để tâm tới chuyện khác nữa.

"Ồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Côn Lôn đến tìm Không Động? Nói cái gì mà khi nào có họa diệt phái thì mới dùng huyết kiếm truyền thư chứ, các vị có khoa trương quá không, cho dù Không Động và Côn Lôn có ân oán, cũng không đến mức diệt phái chứ? Chẳng lẽ lại là Hiên Viên pháp vương? Không thể không thể, hắn đã bị ta đánh răn đe rồi, tạm thời không nên xuất hiện, huống hồ với sức lực một người, chỉ e ngay cả trận pháp bên ngoài Không Động cũng đã khiến hắn phải vật vã rồi." Chu Thanh trong lòng đầy nghi hoặc.

"Thiên tướng đại loạn, thái bình ngàn năm, cuối cùng đã bắt đầu dấy loạn rồi, không ngờ rằng Không Động của chúng ta lại bị hạ độc thủ đầu tiên! Đồ đệ đáng thương của ta!" Một lão đạo liền cất tiếng khóc não nề, "Chưởng môn sư huynh, chúng ta hãy mau chóng trở về núi, quyết sống mái với đám yêu nghiệt kia thôi!"

Huyền Không lão đạo cũng vô cùng căm phẫn, gương mặt giận đến đỏ bừng, cơ thể gầy nhom không ngừng run lên: "Làm gì có lẽ đó, hảo yêu nghiệt, lão đạo không giết được các ngươi thì thề không làm người!"


Chỉ có thần sắc của chưởng môn Huyền Thần lão đạo là vẫn bình tĩnh lạ thường, cuối cùng đã thể hiện được phong độ của một chưởng môn đại phái, liền quát lớn: "Sao lại mất khí thế thế hả? Chuyện này chưa đến mức không thể cứu vãn được, may mà Địa Linh đồ nhi của ta tùy cơ ứng biến, cầm chân được yêu nhân, chúng ta phải mau chóng quay về, tránh cho môn hạ đệ tử bị tàn sát, nếu còn chậm trễ thì e rằng Không Động của ta sẽ phải chịu họa diệt môn đấy."

"Sao thiên hạ bây giờ lại lắm yêu nghiệt đến thế, Chu chân nhân vừa thu phục được một đám, thì lại có đâu bọn yêu nghiệt hung hiểm hơn xuất hiện, lẽ nào sự thịnh vượng của chính đạo chúng ta những năm qua chỉ là giả dối!" Một lão đạo khác sốt sắng, chạy qua chạy lại, như thể con kiến bị rang trên chảo nóng.

"Chư vị đạo hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?" Trông thấy những nhân vật cao nhân đắc đạo kia bộ dạng thất thểu như vậy, Chu Thanh càng lúc càng thêm nghi hoặc, không thể suy luận ra điều gì.

Nghe thấy Chu Thanh hỏi, đám lão đạo vội sực tỉnh lại, Huyền Thần cúi đầu bái Chu Thanh một bái, khiến cho Chu Thanh phải vội vã chạy lại ngăn cản: "Đạo hữu, thế đã có chuyện gì?"

"Chu chân nhân, pháp lực của ngài cao thâm, xin hãy giúp đỡ Không Động bang bọn tôi!" Huyền Thần lão đạo vội nói: "Hôm qua, có hai con yêu nghiệt tới Không Động, một nam một nữ, bỗng nhiên lại cầm Nghiễm Thành tiên lệnh thất truyền đã lâu của Không Động, hai con yêu nghiệt này thần thông quảng đại, lại có ma bảo hộ thể, mạnh hơn cả hai con yêu quái mà Chu chân nhân vừa thu phục, chúng tôi không phải là đối thủ của chúng, mong chân nhân giúp giải nguy khốn cho chúng tôi, tình hình gấp gáp, chúng tôi cũng không tiện nói rõ, mong chân nhân đi theo tới Không Động, trên đường sẽ giải thích thêm với chân nhân."

Huyền Thần lão đạo vô cùng sốt sắng, Chu Thanh nghe vậy, tình hình thế này cũng không phải là ngụy tạo, nên cũng có một chút tò mò: "Chẳng lẽ thiên hạ còn có loại yêu quái hung mãnh đến như vậy sao? Còn mạnh hơn cả Đại Lực Hùng Vương và Cóc sáu mắt, e là đã nói hơi thái quá rồi, hay cứ thử đi một chuyến xem thế nào, đám Không Động lão đạo này đã không màng thể diện cầu xin ta thì ta cũng không tiện từ chối."

"Thiên Đạo và Không Động vốn là một nhà với nhau, bần đạo đương nhiên sẽ giúp đỡ rồi. Lam Thần, con trở về báo với Vân Hà, nói rằng ta đi tới Không Động! Sẽ về trong thời gian ngắn. Cũng không cần lo lắng vấn đề Côn Lôn." Nghĩ lại, Chu Thanh vẫn thấy không yên tâm, lại thầm truyền âm cho Lam Thần: "Ta truyền cho con phương pháp vận khởi Đô Thiên đại trận, mấy pháp bảo của Côn Lôn Nguyên NGuyên lão đạo rất lợi hại, chỉ có Đô Thiên đại trận mới có thể khắc chế được, khi ta không ở đây, Côn Lôn lại tới, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, con truyền lại cho Vân Hà, hai người thương lượng, tùy cơ hành sự, vào lúc cần thiết thì không phải nghĩ ngợi nhiều, luyện hóa sạch bọn chúng cho xong luôn!"

Gặp biến cố bất ngờ, Lam Thần cũng hiểu đôi chút, nghe thấy Chu Thanh truyền âm ngữ khí đầy hung hiểm, không khỏi rùng mình ớn lạnh, gật đầu lia lịa. Đối với Đô Thiên đại trận, Lam Thần nghiên cứu Hóa Huyết đao đã lâu, cũng có một số điều tâm đắc, Chu Thanh truyền cho phương pháp vận khởi, hắn vừa nghe là đã hiểu, cơ thể lóe sáng, bay về phía Đại Tự Tại Cung động thiên, Chu Thanh và bốn lão đạo Không Động giá khởi độn quang, vội vàng bay nhanh như gió về phía núi Không Động.

Trên đường đi, Chu Thanh đã hiểu được rõ tình hình, thì ra tu vi của Địa Linh đại tiến, trở về quản lý sự vụ trong môn phái, Huyền Linh lão đạo lão đạo cũng trở về tu luyện tọa trấn, đóng toàn bộ Cấm Chế trong động thiên, không để lộ ra chút khoảng trống nào, nhưng vào ngày hôm qua, có hai con yêu quái một nam một nữ tới đòi vào, Không Động phong sơn chặt chẽ, không mở Cấm Chế, nhưng cặp nam nữ này lại cầm trong tay Nghiêm Thành tiên lệnh thất truyền đã lâu do tổ sư khai phái Không Động Nghiêm Thành Tử để lại.

Nghiễm Thành tiên lệnh này cũng không phải do Nghiễm Thành Tử chế tạo ra, vốn là do môn hạ đệ tử của ông đời thứ ba chế tạo ra để tuyên truyền uy nghiêm của tổ sư, kết giao thiện duyên lưu lại, rồi tặng cho một số tán tu hảo hữu để tạo quan hệ, cùng tính chất với cái lệnh bài mà Thục Sơn tặng cho Chu Thanh.

Sau này đệ tử đời thứ ba đó phi thăng, chưởng môn mới giữ nghiêm tổ huấn, bế môn bất xuất, không chịu giao lưu với ngoại giới, khổ tu đạo thuật, Nghiễm Thành tiên lệnh cũng từ đó thất truyền, trong khi đó những tán tiên được cầm Nghiễm Thành tiên lệnh cũng phi thăng dần, có người còn bị cả thiên kiếp đánh chết, cũng không lưu lại, cho đến tận bây giờ, chuyện này trong điển tích của Không Động có ghi chép lại, nhưng khá mơ màng, không được rõ ràng.

Địa Linh Tử không biết, còn Huyền Linh lão đạo thì biết, liền mở trận pháp hộ sơn ra, để cặp nam nữ kia vào trong, lúc đầu thì rất êm đẹp, đôi nam nữ này nói rằng mình là hậu duệ của tán tiên kết giao với Không Động tổ sư, muốn Không Động giúp đỡ đi hải ngoại nghe ngóng một số chuyện, trong lúc thời buổi đang loạn lạc, chưởng môn lại không có trong động thiên, Huyền Linh lão đạo lại khá cảnh giác, đối phương lai lịch bất minh, không thể nào vô duyên vô cớ ra tay giúp đỡ, tiên lệnh của Nghiễm Thành là chuyện rất lâu về trước, nên cũng không thèm để tâm tới, liền cự liệt từ chối.

Nào có ngờ, vừa mới từ chối xong thì đôi nam nữ kia liền giở mặt, hai bên xảy ra xích mích, tên nam tử điên tiết, chặt đứt một cánh tay của Linh Hư, may mà Địa Linh Tử sớm đã nhìn thấy tình hình bất ổn, liền cứu lấy Linh Hư, rồi kêu đám đệ tử núp vào trong thánh địa của Không Động động thiên, trong động đào nguyên, dựa vào những Cấm Chế do Nghiễm Thành Tử để lại để chống đỡ, một số đệ tử không kịp trốn bị chúng bắt giữ, một nữ đệ tử tư chất tốt bị nữ yêu nhân đưa một nguyên thần cướp mất thân thể, chết thảm tại chỗ, còn có cả một vài nữ đệ tử bị tên nam yêu nhân kia cưỡng dâm tại chỗ, hút cạn chân âm, thần hình bị diệt



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.