Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 187: Chân nhân thu tọa kỵ (1)






Hiên Viên pháp vương kiến thức rộng rãi, đương nhiên đã nhân biết được hồ lô mà Nguyên Nguyên chân nhân kia tế lên là pháp bảo gì. Đối phương có Hạnh Hoàng kỳ hộ thân, vốn dĩ đã tạo được thế bất khả xâm phạm rồi. Nhưng lúc Hiên Viên tra hỏi nguyên thần của Càn Cơ lão đạo thì biết là Côn Lôn không có pháp khí nào đáng sợ dùng để công kích . Do đó mới có thêm tự tin lấy cứng đối cứng với Côn Lôn, thậm chí bất chấp tất cả để bày bố Huyết Hà đại trận. Chưa kể còn có các cao thủ đẳng cấp như Cực Âm lão đạo, Đại Lực Hùng Vương, Cóc sáu mắt và Ôn Lam Tân hỗ trợ thì chắc mẩm là có thể nhất cử tiêu diệt được Côn Lôn rồi. Truyện "Phật Đạo "

Công bằng mà nói, chỉ cần đặt chân vào Trung thổ thì mỗi người trong số những cái tên kể trên đều có thể trở thành đệ nhất cao thủ, ngay cả công lực kém nhất trong số này là Ôn Lam Tân cũng đã đu tư cách làm bá chủ một phương. Do đó có thể nói, nếu tất cả bọn họ liên thủ lại thì cho dù có là thần tiên hạ phàm chắc cũng không tránh khỏi cái chết! Còn sợ chi đám Côn Lôn lão đạo nữa? Nhưng nào ngờ đâu rằng Càn Cơ lão đạo này còn có một thêm vị sư bá thần bí, mà đáng sợ hơn cả là sự xuất hiện của Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ và Trảm Tiên Phi Đao, điều mà không ai có thể nghĩ tới.

Đây cũng là quy củ của Côn Lôn, chỉ khi nào Nguyên Nguyên chân nhân đắc đạo phi thăng thì mới truyền lại pháp bảo cho đời kế tiếp, cứ thế từng đời từng đời nối tiếp nhau.

Nguyên Nguyên chân nhân tiếp tục dâng hương hạ bái, sau đó kêu lên một tiếng: "Xin bảo bối chuyển thân!"

Chiêu "Tá thi đại hình" mà Hiên Viên pháp vương chính là một phiên bản khác của chiêu "Kim thiền thoát xác", hiện tại ở nơi Hiên Viên pháp vương vừa đứng khi nãy không còn bóng dáng của lão nữa mà thay vào đó là thân ảnh một tên Huyết Ma. Huyết Ma đã bị bảo bối lấy mất đầu, hiện nguyên hình là một vũng máu đen, sau đó rơi xuống tan chảy vào biển máu bên dưới.

Ba tên Huyết Ma này vốn do Hiên Viên pháp vương dùng Minh Hợp Ô Huyết cộng thêm tử khí nằm sâu trong lòng đất tế luyện mà ra, còn gọi là Tam Thi Nguyên Thần. Ngàn năm trước, lão định dùng đám ma đầu này để đối phó với Thục Sơn phái, nhưng nào biết đâu rằng còn chưa tế luyện thành công thì Hiên Viên pháp vương đã bị Thục Sơn Tử Thanh song kiếm hủy hoại nhục thân, Ba con Huyết Ma này vốn đã sắp định hình lại trải qua ngàn năm bồi tụ công lực, hấp thu minh ma khí, dần dần đã sản sinh ra được ý thức, gần giống như yêu quái chứ không còn đơn thuần là pháp bảo nữa. Đây quả thật là điều mà Hiên Viên pháp vương không hề lường trước. Dù vậy, về cơ bản thì ba con Huyết Ma này vẫn do Hiên Viên pháp vương một tay chế tạo, lại thêm dung hợp tâm huyết và nguyên thần của lão vào nên nếu gọi chúng là phân thân của lão thì cũng không có gì sai, duy có điều chúng có suy nghĩ và ý thức độc lập.

Vừa rồi cũng may nhờ Hiên Viên pháp vương biết thức thời, sử dụng phân thân nên mới may mắn thoát được một kiếp. Hơn nữa trước khi đi còn kịp hút lấy 81 cái Huyền Âm phiên.

Dù có mạnh đến đâu nữa thì cũng chẳng ai muốn rơi vào cảnh hình thần câu diệt cả. Phàm kẻ nào bị bạch quang trong hồ lô bao phủ thì nguyên thần lập tức bị đình trụ, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, không còn biến hóa được nữa. Mà cho dù có thoát được thì cũng khó tránh khỏi cái chết! Cho tới nay, nó chưa từng lưu lại một mạng nào, quả không hổ danh là pháp bảo hung ác chí cực, nhất kích tất sát, ra tay là phải thấy máu chảy đầu rơi, nếu chưa thấy thì quyết không ngừng lại! Pháp bảo này không những không hề có chút từ bi nào của Đạo gia mà ngược lại còn mang dáng dấp của Ma đạo pháp khí.

Do đó, lịch đại cao nhân của Côn Lôn mới lập ra một quy tắc là phải tận lực hạn chế tối đa việc sử dụng pháp bảo này để tránh tạo ra sát nghiệt, chất dày thêm nghiệp lực. Còn về việc Hạnh Hoàng kỳ không được truyền xuống lại là do Nguyên Nguyên chân chân động tư tâm, muốn giữ chí bảo này bên cạnh trong lúc mình bế quan tu luyện, đối đầu sinh tử, đề phòng tâm ma xâm nhập. Nếu trong tay của Càn Cơ lão đạo có Hạnh Hoàng kỳ này thủ hộ thì đâu đến nỗi bại trong tay Chu Thanh, ngược lại không chừng đã bắt Chu Thanh đem về Côn Lôn rồi.

Có thể thấy được, tất cả chuyện này xảy ra đều có chút bàn tay sắp đặt của ông trời.

"Thật là một pháp bảo hung ác!"


Chu Thanh nhìn thấy bạch khí đã chém bay đầu Huyết Ma kia, trong lòng âm thầm cảm thán: "Đem ra so sánh thì món đồ dỏm trong tay đồ đệ ta kém hơn đồ thật này quá nhiều! Nếu vừa Tiểu hồ ly dùng hàng nhái ra tay thì chắc chắn không đủ sức phá tan nguyên thần, giết chết Cực Âm lão đạo! Khoảng cách giữa hảng chính phẩm và hàng nhái quả thật cách nhau một trợi một vực! Mà thôi kệ, ngay cả Vân Trung Tử cũng không làm gì được thì ta suy nghĩ nhiều làm gì!? Chi bằng tập trung suy nghĩ đối sách có phải hay hơn không...xem ra lần này 81 cái Huyền Âm phiên kia coi như rơi vào tay của Hiên Viên lão yêu rồi. Côn Lôn thật sự là quá cường đại, lại cùng Vô Chân lão ni đứng về một phía thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, chưa kể tiện nhân Lăng Nhược Thủy kia buông lời khích bác ta nữa...Xem ra những ngày tươi đẹp của bản chân nhân phải chấm dứt rồi! Không được! Thà không làm thì thôi, chứ nếu đã làm thì phải cho ra tấm ra miếng! Ta đánh bạc một phen vậy!” Chu Thanh âm thầm hạ quyết tâm.

Thật ra bản tân Chu Thanh vốn có thể an nhàn ẩn náu trong Tây Hải tiên phủ, sau đó kết hạ cấm chế cường đại thì cho dù Côn Lôn có quật khởi trở lại cũng sẽ không dám tìm tới cửa. Nhưng Đại Tự Tại cung này cũng xem như nhà của Vân Hà tiên tử, Chu Thanh không thể không quan tâm được.

Nhìn thấy Vô Chân lão ni cười cười nói nói, xem ra cũng chẳng phải là hạng người thiện lương gì, Chu Thanh liền cảm thấy có chút bực tức, ngay lập tức, trong đầu hắn đã định ra một mưu kế.

Quay trở lại đám người của Ôn Lam Tân, Cóc sáu mắt và Đại Lực Hùng Vương, khi nhìn thấy Cực Âm lão đạo bỏ mạng trong nháy mắt, sau đó lại thấy Hiên Viên pháp vương bất chấp hy sinh phân thân, cuống cuồng tháo chạy thì bọn họ đều cảm thấy kinh hãi, lập tức ra tay hành động. Tất cả cùng tế ra những pháp bảo hung mãnh cũng như yêu phong mãnh liệt, cộng thêm huyết thủy phô thiên cái địa đánh về phía Nguyên Nguyên chân nhân và Vô Chân lão ni, hòng trì hoãn chút thời gian để tìm đường trốn khỏi Côn Lôn động thiên.

Pháp bảo của đối phương ảo diệu vô cùng, một công một thủ tạo thành thế kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt! Vả lại đạo hạnh của đối phương cũng hết sức cao thâm, thành ra trước mắt không có cách nào để đối phó được. Chẳng những thế mà phe mình còn bị tổn thất một vị đồng minh. Do đó lần này phải tạm thời thoái lui thôi. Dù sao Côn Lôn cũng đã bị nhuộm kín máu đen, muốn khôi phục lại nguyên khí là chuyện hoang đường! Hơn nữa tu đạo giả cũng không thể tu luyện lại Côn Lôn động thiên được nữa. Một môn phái mà không có động thiên thì chẳng khác nào bị hủy diệt!

“Lão tổ ta coi như cũng có chút thu hoạch! Mặc dù lần này tổn thất Cực Âm lão đạo, nhưng bù lại 81 cái Huyền Âm phiên đều rơi vào tay ta, hơn nữa còn phá hỏng được căn cơ của Côn Lôn, ha ha! Phen này lão tổ ta lời to rồi! Tuy nhiên cũng khá là hung hiểm khi vừa rồi lão tổ ta kịp dùng Huyết Ma phân thân để thế mạng trước đòn công kích của Trảm Tiên Phi Đao chứ nếu không là toi rồi! Thế là ta chỉ còn hai Huyết Ma mà thôi, thật là đáng tiếc! Nhưng công bằng mà nói, chẳng qua do Hạnh Hoàng kỳ quá vững chắc, chứ nếu không chỉ bằng vào một sát na kia, ta và tứ đệ liên thủ, cộng thêm U Hồn Bạch Cốt phiên của Đại Lực Hùng Vương là đã đủ để giết chết tên Nguyên Nguyên tiểu đạo sĩ kia rồi!”

Hiên Viên pháp vương nhấc lên huyết quang, trong nháy mắt đã bay đi rất xa, thoát khỏi Côn Lôn động thiên. Khi phát hiện Nguyên Nguyên lão đạo không có đuổi theo, lão mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ giảm tốc độ lại. Chợt nhìn thấy phía sau có mấy đạo yêu phong, hắc khí, lục quang đang bay tới. Thì ra đó chính là đám người Cóc sáu mắt và Đại Lực Hùng Vương. Truyện "Phật Đạo "

“Hỏng bét! Thiên Huyền Huyết Ma và Huyết Ma còn lại còn chưa kịp chạy, nếu chúng bị giết hết thì sau này ta không còn phân thân để né tránh Trảm Tiên Phi Đao rồi! Từ rày về sau nếu gặp phải Nguyên Nguyên tiểu đạo sĩ kia thì coi như chết chắc rồi! Không ổn! Không ổn!” Hiên Viên pháp vương sốt ruột, đang dịnh quay trở lại Côn Lôn động thiên, nhưng khi nhìn thấy phía sau mấy đạo yêu phong có hai cái huyết ảnh của Huyết Ma đang bay theo thì mới thấy yên tâm trong lòng.

“Thật là một pháp bảo đáng sợ! Chưa kể còn có Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ hộ thể nữa, thế này thì chúng ta chỉ có nước chịu trận mà thôi! Pháp vương, ngài nói phải làm sao bây giờ?

“Cực Âm đạo hữu vừa mới hy sinh, chúng ta đã mất đi một trợ thủ cường đại. Mắc dù Huyết Hà đại trận đã làm ô uế Côn Lôn, nhưng vẫn chưa giết hết được bọn đạo sĩ Côn Lôn, xem ra chúng ta mới là bên chịu tổn thất nhiều nhất. Lần sau nếu đụng phải tên Nguyên Nguyên đạo sĩ kia thì ta cũng không còn phân thân để thế mạng nữa rồi... Thật là đáng sợ! Ta thấy chi bằng trước hết chúng ta quay trở lại Đông Hải để bàn bạc kỹ lưỡng. Một khi chưa thể phá vỡ Hạnh Hoàng kỳ thì ngàn vạn lần không thể đánh bại được Côn Lôn!”

Đại Lực Hùng Vương tỏ vẻ hết sức căm giận, Ôn Lam Tân vẫn như cũ không nói gì, Cóc sáu mắt đột nhiên mở miệng: “Đại ca, thật ra cũng không phải là không có cách!”

“A! Đệ có biện pháp gì ?” Hiên Viên pháp vương tỏ vẻ hứng thú. Lúc này hai tên Huyết Ma còn lại cũng đã bay tới, sau đó hóa thành huyết quang bay quanh quẩn ở bốn phía, lúc tụ lúc tán. Hiên Viên pháp vương cũng không hỏi gì tới bọn chúng, mà bản thân chúng cũng không nói câu gì. Có điều vừa chứng kiến đồng bạn bị hạ sát, lại không thể phản kháng lại Hiên Viên pháp vương nên thân thể đang tụ tán của chúng có chút run rẩy. Hiển nhiên là phải sợ rồi, sợ Hiên Viên pháp vương đem mình làm vật thí mạng cho Nguyên Nguyên chân nhân.

Cả đám người tiếp tục bay xa, khi đã cách xa Côn Lôn sơn mạch hơn vạn dặm thì mới tìm chỗ bí mật hạ cánh, đàm luận thương thảo đối sách.

“Đại ca, thật ra Huyết Hà đại trận mặc dù lợi hại nhưng vẫn chưa đủ sức để công phá được Hạnh Hoàng kỳ. Hiện tại, để chọc thủng được Hạnh Hoàng kỳ, luyện hóa Nguyên Nguyên tiểu đạo sĩ kia thì đệ có 2 cách. Một là, làm theo lời Hùng đạo hữu, tới Bắc Hải để khai mở Tru Tiên kiếm trận. Mặc dù căn cứ theo ấn ký sư môn của Hùng đạo hữu thì bên trong nơi đó chỉ có trận đồ, không có bảo kiếm, nhưng trên thực tế vẫn có thể lấy pháp lực của 4 chúng ta, luyện ra 4 thanh bảo kiếm, sau đó bày kiếm theo trận đồ. Nếu làm được như thế thì việc phá vỡ Hạnh Hoàng lỳ là chuyện dễ như trở bàn tay!” Cóc sáu mắt cẩn thận phân tích.

“Không ổn không ổn! Bắc Hải rất khó xâm nhập được, trừ phi có thể thông qua tiên phù trận pháp. Vả lại tên Chu Thanh của Thiên Đạo tông kia so ra còn khó đối hơn Nguyên Nguyên một chút! Hay là đệ thử nói cách thú 2 nghe xem sao!” Hiên Viên pháp vương tinh tế đánh giá kỹ càng, sau đó liên tục lắc đầu.

Đại Lực Hùng Vương cũng gật đầu nói: “Đạo huynh nói không sai, Thiên Đạo tông tông chủ Chu Thanh pháp lực khó dò, pháp bảo cũng thần diệu vô cùng, vừa âm tàn lại vừa sắc bén. Hơn nữa hắn quỷ kế đa đoan, chỉ cần chúng ta sơ hở một tí là có thể trúng kế ngay! Đúng là so với Nguyên Nguyên còn khó đối phó hơn! Vốn bản ý của chúng ta là tiêu diệt Trung thổ Đạo môn, phát triển thực lực, nếu bây giờ bức bách Chu Thanh giao ra tiên phủ, cứu ra sư môn tiền bối để kích hoạt Tru Tiên trận đồ thì chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn, biện pháp này không thể thực hiện được.”

Cóc sáu mắt nghe xong, cười khổ nói: “Đúng là tránh vỏ dưa gặp vủa dừa! Biện pháp thứ hai của ta cũng có liên quan tới tên Chu Thanh đó! Để phá vỡ Hạnh Hoàng kỳ, ngoại trừ Tru Tiên trận ra thì còn có Đô Thiên Thần Sát đại trận. Đại cá có nói sở trường của ttên iểu tử này là trận pháp, do đó nếu chúng ta muốn được việc thì không thể tránh khỏi việc giao thiệp với hắn rồi!”

Bọn họ vừa nghe thế liền đăm chiêu suy nghĩ. Hiên Viên pháp vương oán hận nói: “Đáng giận, lúc trước ta bị tên tiểu tử đó lừa gạt, khổn sở không ít rồi!”

Thiên Huyền Huyết Ma đang đứng bên cạnh liền vội vàng lên tiếng: “Lão tổ, thật ra muốn đối phó tên tiểu tử kia thì vẫn còn một cách. Lão tổ cũng biết, song tu đạo lữ của hắn là đệ tử của Đại Tự Tại cung, chi bằng chúng ta đánh tới Đại Tự Tại cung, bắt đi vài nữ tử, sau đó để các nàng thông báo cho hắn, gọi hắn tới để trao đổi. Chi cân không chọc cho hắn điên tiết lên thì hắn vẫn có thể đồng ý!”

Hiên Viên pháp vương vừa nghe vậy liền mừng rỡ nói: “Biện pháp này không tồi, cho dù tiểu tử vì ích lợi của bản thân mà chịu trao đổi thì ít ra chúng ta cũng đã nắm được cái thóp của hắn, sau này có thể mạnh mẽ khoét sâu vào điểm yếu này rồi! Cho đến lúc này thì xem ra đây là kế sách hợp lý nhất. Có điều Đại Tự Tại cung chủ kia cũng không phải là hạng tầm thường, nếu chúng ta làm vậy e là sẽ gặp chút phiền phức.”

“Ha ha! Ha ha! Pháp vương, ta xem ngài bị Côn Lôn hù dọa nên lá gan cũng bị teo đi rồi! Trong thiên hạ làm gì có nhiều nhân vật lợi hại đến thế! Ngay cả Côn Lôn là nơi khởi thủy của thượng cổ Xiển Giáo, thế mà dưới sự vây công của chúng ta cũng đã bị tổn thương đến mất cả căn cơn đó sao? Ngay cả Hạnh Hoàng kỳ cũng phải xuất ra thì trên đời làm gì còn có ai làm khó chúng ta được nữa? Huống chi, lần này chỉ bắt đi vài nữ đệ tử chứ đâu phải ra tay hạ sát toàn bộ đối phương đâu? Lấy công lực của mấy người chúng ta liên thủ lại thì chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ đó cũng làm không được?” Đại Lực Hùng Vương cười ha hả khích tướng mấy câu, nhưng xem ra cũng có vài phần đạo lý.

Cóc sáu mắt cũng gật đầu nói: “Mói không sai, nếu muốn đối phó tên tiểu tử kia thì cũng chỉ có biện pháp này.”


Hiên Viên pháp vương vẫn cẩn thận suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý: “Đại Tự Tại cung vốn ở Tây Vực, có điều chúng ta chưa biết cụ thể ở đâu, do đó phải đi tìm, phí hết một ít thời gian. Chúng ta nhớ phải bí mật làm việc, tránh đả thảo kinh xà.” Tất cả mọi người đều gật đầu ưng thuận.

“Bản nhân còn chưa đánh tới các ngươi thì các ngươi đã tự dẫn xác tới! Cũng tố, đúng lả trời cao giúp ta! Thiên Huyền Huyết Ma kia, bản chân nhân đã hứa với hai đề đệ là sẽ để các nàng đích thân báo thù. Lần này ngươi tự cui đầu vào rọ rồi, có mà chạy đằng trời!”

Thì ra Chu Thanh vẫn còn tiếc nuối 81 cái Huyền Âm phiên, cộng thêm Côn Lôn động thiên đã mất đi giá trị nên liến lén lút bám theo bọn người Hiên Viên pháp vương. Hiện tại công lực của Chu Thanh so với bọn họ đã cao hơn một bậc, lạo thêm lúc đó bọn họ cuống cuồng tháo chạy nên không hề phát hiện có người đang theo dõi mình.

Chu Thanh núp phía xa, sau đó dùng thần niệm thật mỏng để nghe ngóng nội dung trao đổi của bọn họ.Khi phát hiện ra mọi việc, hắn thầm than mình may mắn. Đám yêu nhân này đều là hung thần ác sát, hơn nữa người nào cũng pháp lực cao thâm, nếu đánh lên Đại Tự Tại cung thì với thực lực của một mình Đại Tự Tại cung chủ khó lòng mà ngăn nổi.

“Cũng được, nếu không biết Đại Tự Tại cung ở đâu thì để bản chân nhân giúp các ngươi một phen! Cái này là do các ngươi tự tìm đến cái chết, chớ có trách ta lòng dạ độc ác đấy!” Trong đầu Chu Thanh nổi lên những ye1 niệm độc địa: “Các ngươi muốn Đô Thiên Thần Sát đại trận của ta thì ta còn chờ gì nữa mà không khoe hàng!”

Thiên Huyền Huyết Ma nghe thấy Hiên Viên pháp vương đã ưng thuận thì hết sức cao hứng. Nếu có thể uy hiếp được Chu Thanh thì coi như mình tránh được số phận làm vật tế thần rồi. Mà cho dù không uy hiếp được thì cũng kéo dài thêm được một chút thời gia, sống được bao lâu hay bấy lâu! Bản thân hắn là phân thân của Hiên Viên pháp vương, mặc dù có ý thức cá nhân nhưng cũng không có chỗ tốt nào, mà ngược lại càng thêm bi đát.

Một đạo hắc quang mạnh mẽ chợt phún xuất, Bên trong thải quang chợt mọc ra một bàn tay thật to màu xanh. Bàn tay đó nhanh nhẹn vươn tới chụp lấy Thiên Huyền Huyết Ma và một Huyết Ma còn lại đang bay lượn lờ, sau đó lôi vào giữa hắc quang, kế tiếp nổi lên một trận cuồng phong phóng như bay về phía tây!

Vì để tránh làm Hiên Viên pháp vương phát hiện nên Chu thanh không có sử dụng bản lĩnh thật sự của mình mà chỉ mô phòng theo bàn tay của Lam Thần. Sau đó đem Thất Bảo Diệu Thụ giấu vào bên trong. Toàn thân hắn vận ra loại pháp thuật quỷ dị của Ngưu Đầu Âm Thần lúc trước. Do đó mới làm hắc quang liền xuất hiện, nhìn bên ngoài, hắc quang này giống như là tác phẩm của người trong ma đạo, nhưng thật ra uy lực rất yếu. Bản thân Chu Thanh chỉ có thể phát huy được một thành công lực mà thôi. Nhưng cũng chỉ cần như thế thôi cũng đã quá mạnh so với Thiên Huyền Huyết Ma rồi.

Bọn người Hiên Viên pháp vương không ngờ còn có người nhìm trộm ở bên cạnh cho nên hết sức lơ là. Khi phát hiện thì Chu Thanh đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Là kẻ nào!?”

Hiên Viên pháp vương, Cóc sáu mắt và Đại Lực Hùng Vương đều vô cùng kinh hãi, ngay cả Ôn Lam Tân cũng có chút đông dung.

“Bây giờ là thời buổi gì mà lại có kẻ dám động thủ trên đầu Thái Tuế thế nhỉ? Còn chưa kịp ra tay bắt người thì đã bị người ta không coi mình ra gì, bắt đi hai tên Huyết Ma của mình rồi! Đúng là nhân quả, báo ứng luân hồi!” Nhìn thấy Hiên Viên pháp vương bị giật mình, Ôn Lam Tân mới lạnh lùng nói.

“Đại ca, xem ra người này cùng Lam Thần lão tổ có điểm tương đồng, mà điều đáng ngại là Lam Thần lão tổ này rất cổ quái, ngay cả khi nhục thân bị phá hoại thì nguyên thần vẫn có thể sử dụng được pháp thuật! Có lẽ hắn vẫn còn bám theo chúng ta, nhân lúc chúng ta lơ là cảnh giác, muốn chiếm tiện nghi đây mà!” Cóc sáu mắt suy nghĩ một chút rồi nói. Truyện "Phật Đạo "

“Hừ! Cũng được lắm! Hai tên Huyết Ma kia vốn là phân thân của lão tổ ta, cho dù bọn chúng bị bắt tới đâu thì lão tổ ta cũng có thể cảm ứng được. Hiện tại Cực Âm đạo hữu đã hy sinh, chúng ta đang thiếu hụt nhân thủ, nếu như hắn biết thức thời, cùng chúng ta hợp tác thì tốt. Còn không thì lão tổ ta sẽ không khách khí đâu! Hai tên Huyết Ma vốn là thế thân để ta đối phó với Nguyên Nguyên tiểu đạo sĩ, ngàn vạn lần không thể mất đi được!” Hiên Viên pháp vương nghe thấy Ôn Lam Tân cười lạnh cũng không thề để ý, ngược lại trên mặt lão còn có mấy phần vui mừng. Sau đó lão lập tức nhấc lên độn quang, một đường đâm thằng về phía sa mạc ở phía tây.

Cả nhóm 4 người nhanh chóng rơi vào Đô Thiên Thần Sát đại trận mà Chu thanh đã bố hạ.

Khoan hãy nói đến việc Chu Thanh gài bẫy bọn họ như thế nào, quay trở lại bên Côn Lôn cũng đang có chuyện phát sinh.

“Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà! Lần này Côn Lôn ta gặp đại kiếp, không biết phải hóa giải thế nào đây! Vô Lượng Thiên Tôn!”

Nguyên Nguyên chân nhân thu Hạnh Hoàng kỳ lại, miệng lớn tiếng đọc đạo hiệu.

Lúc này cả mấy trăm ngọn núi của Côn Lôn động thiên đã bị san bằng, đâu đâu cũng chỉ còn một màu đỏ sẫm, mùi tanh hôi xông lên tới tận tròi, khiến cho Lăng Nhược Thủy phải bịt mũi lại. Một đám lão đạo và các đệ tử bên trong Ngọc Hư Cung vừa bước ra ngoài cũng đều há mồm trợ mắt như không tin vào mắt mình.

Phía dưới chân núi, huyết hải vẫn cuồn cuộng chảy, hiện tại đã dâng lên đực tới độ cao mấy chục trượng. Cũng may những đệ tử có tu vi nông cạn đều đã trồn hết vào bên trong Ngọc Hư cung nên mới không có tổn thường nào về nhân mạng.

Nguyên Nguyên nhân nhân chỉ một ngón tay, lập tức một lỗ hổng liền mở ra bên trong Côn Lôn động thiên, máu đen theo đó mà chảy ra ngoài. Qua hơn nửa canh giờ sau, huyết thủy mới rút hết toàn bộ, để lại một bãi chiến trường ngổn ngang. Toản bộ dược điền đều đã bị phá hủy, trên thân linh dược dính đặc một chất lỏng sềnh sệch màu đen. Linh khí đã hoàn toàn tiêu tán, sơn động cũng bị huyết thủy ngâm ủ, trở nên ô uế lạ thường, nào còn là nơi để con người ở nữa.


Lăng Nhược Thủy không hề quan tâm tới những thứ này, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn phong thái cử chỉ của Nguyển Nguyên chân nhân, xuân tâm của nàng có chút nhộn nhạo nên vội phi thân tới gần, nói: “Sư tổ, làm sao bây giờ, người có phương pháp nào có thể thanh tẩy hết tất cả những hắc huyết này không? Chẳng lẽ chúng ta không thể dùng nước để rửa sách hết tất cả những thứ đó hay sao?”

Nguyên Nguyên chân nhân lắc đầu quầy quậy, nói: “Không còn cách nào cả! Những dòng máu đen này chính là vật chí âm trong U Minh Huyết Hà, có âm sát cực độc, không thể nào dùng nước để tẩy rửa được. Lần này Côn Lôn ta gặp phải chuyện này đúng là Thiên định mà!”

“Chân Nhân không cần buồn rầu như thế! Bần ni có một cách có thể tẩy sạch hết máu đen này, thậm chí ngay cả linh dược cũng khôi phục được, một lần nữa tái khởi phong thái uy vũ của Côn Lôn!” Vô Chân sư thái như mở cờ trong bụng, những ý niệm liên tục xuất hiện trong đầu.

“À, sư thái có biện pháp gì? Nếu có thể giúp Côn Lôn ta khôi phục hùng phong thì toàn bộ trên dưới Côn Lôn ta đều hết sức cảm kích!” Nguyên Nguyên chân nhân vội vàng nói.

“Nguyên Nguyên cvhan6 nhân khách khí rồi, trảm yêu trừ ma chính là chuyện bần ni phải làm mà. Có lẽ chân nhân cũng biết Tĩnh bình trên tay ta có lai lịch thế nào phải không?” Vô Chân lão ni lấy Tĩnh bình ra, để cho Nguyên Nguyên chân nhân cẩn thận quan sát.

Nguyên Nguyên chân nhân chỉ nhìn trong giây lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai là như vậy! Quả thật có thể giúp Côn Lôn ta khôi phục nguyên khí rồi! Đúng là trời cao có đức hiếu sinh, không triệt đường con người! Chẳng qua Thanh Tĩnh Lưu Pha bình này còn phải có Thanh Tĩnh Dương Liễu chi của Tây Phương cực lạc phối hợp mới có thể sinh ra Cam lộ, rửa sách ô uế. Ta thấy sư thái không có vật này, chẳng lẽ...” Nguyên Nguyên chân nhân cũng là người có kiến thức cao, dĩ nhiên đã nhận ra được pháp bảo này là gì.

“Không có gì khó khăn cả, các môn phái chính đạo ở Tây Vực ngoài Côn Lôn ra còn có Đại Tự Tại cung nữa. Mà chí bảo của Đại tự Tại cung chính là Thanh Tĩnh Dương Liễu chi, môn phái này cùng bần ni vốn có chút quan hệ sâu xa!”

Nguyên Nguyên chân nhân nghe vậy liền mừng rỡ: “Đại Tự Tại cung bần đạo cũng biết, chỉ có điều chưa tình cầu kiến, không có giao tình nên bần đạo cũng không biết Thanh Tĩnh Dương Liễu chi đang ở trong tay bọn họ. Nếu sư thái có chút quan hệ, phiền sư thái tới đó mượn đồ, giúp Côn Lôn ta một phen!”

Vô Chân lãi ni nghe vậy liền cười khổ nói: “Quan hệ này của bần ni, nói thẳng ra không phải là thiện duyên mà chính là nghiệt duyên. Đôi bên có chút oán thù. Nếu không đi thì thọi, chứ nếu đi tới đó thì Đại Tự Tại cung chủ nhất định sẽ không cho mượn!”

“Vậy nên làm thế nào cho phải đây? Thôi được, để bản chân nhân tự mình xuất thủ một phen, hy vọng vị cung chủ kia có thể cấp cho ta chút thể diện.”

“Đạo hữu không cần vội. Trong Đại Tự Tại cung toàn bộ đều là nữ tử, tính tình rất cổ quái, hay là bàn bạc kỹ hơn một chút?” Vô Chân lão ni vội vàng lên tiếng.

“Đại Tự Tại cung à? Hình như lúc tên tiểu tử Chu Thanh kia xuất hiện ở Thục Sơn, bên cạnh hắn có môt cô gái, nghe nói chính là người trong Đại Tự Tại cung!” Lăng Phu ở bên cạnh nghe ngóng hồi lâu, chợt trong đầu hắn nhớ ra một chút tin tức nên liền cất lời.

“Có thật không? Thì ra là như vậy à?” Nhãn châu của Lăng Nhược Thủy xoay tròn hết cả nửa ngày, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng ngời, kéo tay Nguyên Nguyên chân nhân lại, nói: “Tổ sư, con có một biện pháp có thể khiến Đại Tự Tại cung chủa kia phải cho chúng ta mượn đồ!”

“A, con có biện pháp gì?” Nguyên Nguyên chân nhân đối với tiểu nha đầu này cũng có mấy phần yêu thích.

“Tổ sư đã xuất quan, trong tay lại có pháp bảo lợi hại như thế ắt hẳn đã kinh động đến tất cả các môn phái! Hiện tại Côn Lôn chúng ta bị yêu ma tập kích, tổ sư có thể thông báo cho tất cả các Đạo môn cử cao thủ ra để liên hiệp lại, trảm yêu trừ ma. Sau đó lại cùng chưởng môn các phái đến Đại Tự Tại cung mượn đồ thì khẳng định bọn họ không thể không đáp ứng!” Lăng Nhược Thủy vội vàng đem suy nghĩ của mình nói ra, đồng thời cũng xoay chuyển muôn vàn ý niệm tàn độc trong đầu.

“Hừ! Tên tiểu tử Chu Thanh này dám đối nghịch với ta! Ta phải để cho ngươi nếm mùi đau khổ mới được! Nếu Đại Tự Tại cung có quan hệ với ngươi thì ta cũng nhất quyết không bỏ qua cho họ! Chỉ cần đến lúc đó ta nói vài câu thì...” Lăng Nhược Thủy thầm nghĩ.

“Nha đầu này thật thông minh!” Ánh mắt của Nguyên Nguyên chân nhân cũng sáng lên.

“Hành động lân này vừa có thể nâng cao uy danh của Côn Lôn ta lại vừa có thể liên hiệp Đạo môn trong thiên hạ lại để trảm yêu trừ ma, hơn nữa lấy danh nghĩ chính đáng mượn Dương Liễu chi. Đúng là 1 mũi tên mà trung 3 con chim đó!” Lăng Phi nhìn cô em gái của mình, trong lòng cũng không nén được mấy phần bội phục



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.