Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 179: Trả đũa (1)






“Sư phụ! Bọn chúng còn nói sẽ phế bỏ đạo hạnh của chúng con, bắt về Không Động đợi sư phụ đến tạ lỗi đón về nữa đó!” Chu Nghi thật thà kể lại mọi chuyện, giọng điệu rất là ấm ức.

Chu Thanh nghe xong đùng đùng nổi giận, đột nhiên nói: “Hai con làm vậy là giỏi lắm, kịp thời tự kích nổ pháp bảo trốn chạy về đây, nếu như lũ Không Động láo lếu kia hủy mất đạo hạnh của hai con, ta phải bắt Không Động diệt môn, tóm hết nguyên thần từ trưởng môn đến đệ tử của chúng về làm thức ăn cho Minh Vương kỳ mới hả giận!” Chu Thanh không hề nói ngoa, với công lực Luyện Hư Hợp Đạo hiện nay của hắn, tất nhiên đủ khả năng làm được chuyện đó.

“Cho dù là hiện giờ ta cũng không dễ dàng tha cho bọn chúng được, lũ ngang ngược kia muốn bắt 2 con, vậy ta sẽ đáp trả y như thế, bắt lấy tên Địa Linh Tử kia, bảo Không Động trưởng môn đến gặp ta mà đón về.” Chu Thanh hậm hực rít lên.

“Tông chủ hà tất nổi giận, tên Huyễn Linh lão đạo kia chỉ là một tu sĩ Phản Hư sơ kì kém cỏi, nếu như tông chủ đích thân ra tay há chẳng phải tự hạ thấp thân phận ư? Hai vị tiểu thư đã bị sỉ nhục, hay là để đệ tử ra tay, muốn dạy cho chúng một bài học hay là bắt lấy nguyên thần về hành hạ, chỉ cần một câu nói là đệ tử đi làm ngay!” Lam Thần thấy Chu Thanh nổi giận, biết đây là cơ hội lập công, bèn hùng hổ đòi thay Chu Thanh ra tay trừng trị bọn Không Động.


“Phu quân, Lam Thần nói đúng đấy! Bây giờ phu quân đã là tông chủ của một phái, đích thân ra tay đi đối phó với hậu bối quả thực là hạ thấp thân phận, theo như Nghi Nghi và San San kể lại, tên Huyễn Linh lão đạo đó cũng không có ra tay cơ mà, cứ phái Lam Thần đi là đủ, nếu như phu quân đích thân động thủ, đồn ra ngoài sẽ bị người ta dị nghị nói là phu quân ỷ lớn hiếp nhỏ.” Vân Hà tiên tử suy ngẫm giây lát, cảm thấy những lời Lam Thần nói rất có lí, bèn khuyên nhủ Chu Thanh.

“Nghi Nghi, San San, 2 con qua đây, ta sẽ đưa cho Khổn Tiên Tác, 2 con đi bắt tên ngông cuồng Địa Linh Tử về đây. Lam Thần cũng đi theo, nếu như tên Huyễn Linh lão đạo ra tay thì ngươi hãy ngăn cản lão ta lại, còn đệ tử động thủ với nhau thì bậc trưởng bối tốt nhất không cần ra tay.” Vân Hà tiên tử vung tay một cái, một đạo kim quang rơi vào tay Chu Nghi, Chu Nghi và Tiểu hồ ly trố mắt ngạc nhiên, nhìn vào ánh vàng lấp lánh trong lòng bàn tay, sóng năng lượng dồi dào đang lay động từ Khổn Tiên Tác làm 2 người nghệch mặt ra.

“Nếu như phái Lam Thần đi, tất nhiên dễ dàng tóm được Địa Linh Tử, nhưng như thế sẽ mất đi oai phong của phu quân, phu quân vừa mới khai tông lập phái ở hải ngoại, phải lập uy cho các môn phái trung thổ thấy mới được, bằng không chúng sẽ xem thường Thiên Đạo tông, để Nghi Nghi và San San đi bắt Địa Linh Tử là hợp tình hợp lí, cho dù đồn ra ngoài cũng chỉ là Không Động mất mặt, gia tăng oai danh của phu quân, việc này vẹn cả đôi đường. Nào! Để ta truyền cho 2 con cách sử dụng Khổn Tiên Tác.” Vân Hà tiên tử phân tích tình hình thấu đáo, dù sao nàng cũng xuất thân từ đại môn phái như Đại Tự Tại cung, biết rõ một số quy tắc hành xử ngầm của trung thổ đạo môn, xử lí mấy vụ việc đối ngoại tất nhiên giỏi hơn nhiều so với Chu Thanh.

“Chủ mẫu anh minh! Chỉ có điều tên Địa Linh Tử có trấn sơn pháp bảo của phái Không Động, Thư Hùng bảo kiếm, bảo kiếm này chính là báu vật hàng ma của Quảng Thành Tử năm xưa, lợi hại vô cùng, hai vị tiểu thư công lực còn thấp kém, cho dù có Khổn Tiên Tác, nhất thời vẫn chưa thể sử dụng thành thạo, nếu như đệ tử không ra tay, e rằng hai vị tiểu thư sẽ chịu thua thiệt đó ạ!” Lam Thần nghe Vân Hà tiên tử phân tích hợp lí, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội lập công, nên cố tình nói thêm cho có phần khoa trương, mục đích là muốn được ra tay, Chu Nghi và Tiểu hồ ly thấy Lam Thần hồ hởi muốn giúp mình nên rất vui.

“Hừ! Không Động có pháp bảo lợi hại, chẳng lẽ Thiên Đạo tông của ta không có à? Việc này do ta nhất thời sơ suất không ban cho 2 con pháp bảo tốt để phòng thân. Lam Thần nói cũng chí lí, Khổn Tiên Tác vẫn chưa đủ đâu, 2 món pháp bảo bị hủy chỉ là thứ hàng kém cỏi của bọn Côn Lôn, uy lực có hạn, sư phụ đã sớm chuẩn bị vài món pháp bảo cho 2 con, vốn định đợi sau khi San San tu luyện lên Hóa Thần mới đưa cho 2 con một thể, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.” Chu Thanh vung tay một cái, hai tia sáng tách ra bắn vào người Chu Nghi và Tiểu hồ ly.

Chỉ thấy hào quang lóe lên, y phục lấm lem máu tươi trên người Chu Nghi và Tiểu hồ ly đột nhiên hóa thành khói xanh biến mất, thay vào đó là hai chiếc pháp bào cực đẹp, trên mình Tiểu hồ ly là chiếc bát quái pháp y, trên áo ẩn hiện vô số phù chú, số phù chú này sắp xếp theo phương vị bát quái từ trên xuống dưới, còn Chu Nghi khoác một chiếc áo ngũ sắc, hào quang trên áo tỏa sáng lung linh, thật là thần diệu. Truyện "Phật Đạo "

“Tố Hà Y và Bát Quái Tử Thụ Tiên Y này là do kim tiên Xiển giáo luyện chế, có chức năng phòng hộ cực tốt, không cần tốn công luyện hóa, chỉ khoác lên người là phát huy phần lớn hiệu quả ngay.”


Chu Thanh đột nhiên nhắm mắt, ngấm ngầm vận thần niệm xuyên qua không gian quét về phía sa mạc bên dưới, cười gằn: “Hai tên đạo sĩ Không Động còn chưa bỏ đi, xem ra đúng là không coi Thiên Đạo tông của ta ra gì rồi. Vậy cũng tốt! Bây giờ 2 con đi bắt tên Địa Linh Tử láo lếu kia về đây cho ta!”

“Thư Hùng bảo kiếm chẳng qua chỉ là pháp bảo do Quảng Thành Tử tự luyện chế, uy lực còn kém xa Phiên Thiên ấn, Lạc Hồn chuông, 2 con cầm lấy pháp bảo của ta sẽ dễ dàng đối phó thôi!” Chu Thanh giao Thất Bảo Diệu Thụ cho Chu Nghi, dặn dò: “Con cầm lấy pháp bảo này, ta truyền cho con thần chú, chỉ cần tên Địa Linh Tử tung phi kiếm thì con dùng Thất Bảo Bảo Thụ quét vào hắn, hắn sẽ không làm gì được con đâu. Thất Bảo Diệu Thụ được ta dùng kim thân pháp tướng tế luyện, cũng không sợ bị người khác cướp đi, con có thể yên tâm!” Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh lại lấy ra một chiếc hồ lô giao cho Tiểu hồ ly: “San San, con bị người ta ăn hiếp, ta là sư phụ đương nhiên phải rửa nhục giùm con, pháp bảo này lợi hại lắm đấy! Tên Địa Linh Tử mà mắng con nữa hãy tung nó ra, một phái Không Động nhỏ nhoi mà dám lăng nhục môn nhân của ta, thật không biết trời cao đất dày!”

Vừa nhìn thấy chiếc hồ lô, Lam Thần giật mình sợ hãi, vội nói: “Thưa tông chủ, pháp bảo này quá lợi hại, tiểu thư chỉ muốn dạy cho tên Địa Linh Tử một bài học, tuy pháp bảo này chỉ là hàng nhái nhưng do Vân Trung Tử đích thân luyện chế, uy lực chả thua kém hàng thật bao nhiêu, chỉ e với tính khí nóng nảy của tiểu thư, nhỡ quá tay lấy mạng Địa Linh Tử thì sẽ kết thù với Không Động đó ạ!”

“Không sao! Ta sợ gì Không Động chứ! Nhưng San San nghe ta dặn này, pháp bảo này con chỉ phòng thân thôi, chưa đến lúc cần thiết không nên xài tới, con cầm lấy Khổn Tiên Tác của sư nương rồi cùng tỉ tỉ con đi bắt tên Địa Linh Tử là đủ rồi!”

Chu Thanh lại lấy ra một cây Minh Vương kỳ giao cho Lam Thần, ra lệnh: “Ngũ Độc thần phiên của Huyễn Linh lão đạo tích tụ khí độc cực kì lợi hại, Hóa Huyết thần đao của ngươi tốt nhất không nên để lộ ra ngoài, ngươi cầm lấy Minh Vương kỳ, nếu như lão già đó động thủ với Nghi Nghi và San San, ngươi hãy dùng lệnh kỳ này thu lấy Ngũ Độc phiên của lão, bảo Không Động trưởng giáo đến mà nói chuyện với ta.”

Chu Thanh cứ như ông bố không an tâm cho con trẻ hành động một mình, cứ dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác, cho đến khi chắc chắn không còn gì sót lại mới truyền cách sử dụng pháp bảo cho 2 con hồ ly, lại cẩn thận truyền thêm ít chân nguyên cho 2 người, chỉ một lúc sau 2 cô gái đã nắm bắt cách sử dụng pháp bảo.


“Lam Thần, ngươi hãy ẩn náu vào hư không bảo vệ cho tốt Nghi Nghi, San San cho ta! Giờ 2 tên đạo sĩ vẫn chưa rời khỏi, mau đi đi!” Chu Thanh giao phó đã xong, Chu Nghi và Tiểu hồ ly bái tạ sư phụ, cầm theo mấy món pháp bảo, được Lam Thần đưa vào hư không biến mất dạng.

“Hí hí! Phu quân làm thế mới có khí khái của tông chủ chứ! Phu quân mà ra gặp mặt bọn đệ tử Không Động là hạ thấp thân phận rồi, để Nghi Nghi, San San đi là tốt nhất, có Thất Bảo Diệu Thụ trong tay, tên Địa Linh Tử kia có giỏi cỡ nào cũng khó thoát.” Vân Hà tiên tử cười khoái chí.

“Ờ, xử lý những chuyện này thì nàng giỏi hơn ta, Nghi Nghi và San San đi bắt tên Địa Linh Tử là thích hợp nhất, cũng phù hợp với thân phận, dù có lỡ tay đánh thương hắn Không Động cũng không dám nói gì, lúc đó trưởng môn của họ đến chỗ ta tạ lỗi nhận lại đệ tử, uy danh Thiên Đạo tông của ta còn không vang khắp thiên hạ sao! Ha ha…” Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh giờ đã có tiên phủ, pháp bảo, công pháp, linh dược đều nhiều vô số kể, đã là một môn phái đường đường chính chính rồi, thiết lập uy danh là điều nên làm, để mai mốt môn hạ đệ tử còn hành tẩu tu đạo giới nữa chứ.

Cho đến giờ này, Chu Thanh từ một nhân vật nhỏ bé không ai biết đến trong tu đạo giới, chính thức trở thành nhất đại tông chủ, không những thực lực mạnh lên đến mức khó tin, ngay cả suy nghĩ cũng chính chắn hơn trước nhiều.

Ngoài kia, Địa Linh Tử và Huyễn Linh lão đạo vẫn chưa hề hay biết tai họa sắp ập đến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.