Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 177: Tỉ muội hồ ly (2)






Tiểu hồ ly và Chu Nghi nhìn thấy cảnh lạ lùng như thế, lòng hiếu kỳ nổi lên, bèn bay lên cao lẳng lặng mò về phía tiếng chuông phát ra, ở bên dưới chốc chốc lại có rắn độc, rết và bò cạp gia nhập hàng ngũ, mảng đen càng lúc càng lan rộng. Đám côn trùng độc bên dưới cũng biết hấp thu ánh trăng nở to ra, một con tắc kè màu sắc sặc sỡ bự như con sói, còn có con cóc phình to như con mèo, hiển nhiên tất cả đều mang kịch độc trên mình, cuối cùng hàng ngũ trùng độc kéo dài đến hơn mấy mươi dặm trên sa mạc, hệt như một con giao long khổng lồ đang trườn đi trên cát.

Tiểu hồ ly phà một hơi lạnh, toàn thân nổi hết da gà, níu chặt lấy tay Chu Nghi, kinh ngạc nói: “Tỉ tỉ, đáng sợ quá! Trong sa mạc lại có nhiều độc trùng như thế, trong đó còn có vài con có linh khí nữa chứ, chỉ cần chúng sống thêm mấy mươi năm, tin chắc sẽ chuyển hóa thành hình người như chúng ta rồi.”

“Đại Tự Tại cung là nơi hấp thu nhật nguyệt tinh hoa nồng hậu nhất, so với những nơi khác còn đậm đặc hơn gấp mấy mươi lần, số độc trùng này tụ tập ở đây cũng không có gì lạ, do chúng hấp thu nhật nguyệt tinh hoa nên mới to lớn đến thế, chỉ có điều tiếng chuông này thật kì lạ, hình như dùng để tụ tập đám trùng độc này, không biết để làm gì nhỉ?” Chu Nghi nhẹ nhàng giải thích.

“Tỉ tỉ, xem kìa!” Ánh mắt Tiểu hồ ly rực sáng, phát hiện bên dưới là một khoảnh đất rộng mấy mươi mẫu, xung quanh được đồi cát nhô cao bao bọc, hai người lặng lẽ bám theo dấu vết trùng độc đã ra khỏi phạm vi trận pháp bảo vệ của Đại Tự Tại cung, vô số trùng độc tiếng về phía khoảnh đất rộng này, tiếng chuông lanh lảnh chói tai chính là phát ra ở đây.


Chu Nghi nhìn theo hướng chỉ tay của Chu San, chú ý đến bên dưới có 6 tòa tế đài cao 3 trượng, trong đó 5 tòa tế đài có cắm một cây trường phiên đen sì tỏa ra khói đen ngùn ngụt, gió đêm thổi mạnh ào ạt cũng không xua tan được luồng khói đen kia.

5 tòa tế đài cách nhau mười mấy trượng, bao quanh một tòa tế đài cao hơn một chút, có 2 đạo sĩ mặc đạo bào xanh đứng trên đó, một người trẻ tuổi chừng hai mươi bảy tám tuổi, người còn lại là một lão đạo trung niên, râu tóc bạc phơ, trên dưới toàn thân có khí xanh lan tỏa, hiển nhiên là một cao thủ tu luyện huyền công đạo gia chính thống.

Tên đạo sĩ trẻ tuổi thần sắc cao ngạo, một tay cầm một chiếc chuông đồng nhỏ, tay kia cầm chiếc dùi gõ liên tục theo nhịp vào chuông, miệng lầm bầm niệm thần chú, đội quân trùng độc chính là bị tiếng chuông này thu hút.

Lão đạo trung niên tay cầm một thanh kiếm gỗ, trên thanh kiếm có vẽ phù chú bằng mực chu sa đỏ, phía trước mặt có bày một chiếc tử đàn mộc án rộng 3 thước, trên đó bày lò hương, giấy bùa, lệnh bài, lệnh kỳ, hồ lô, ngọc như ý… đủ loại pháp khí dùng làm phép.

Trên chiếc lò hương bạch ngọc có cắm 3 cây nhang đàn hương to bằng đốt tay, mùi thơm phảng phất theo gió, hít vào làm đầu óc mê mang, đám trùng độc hình như cũng hít phải khói nhang nên bò chậm lại, trở nên đở đẫn hẳn.

Chu Nghi và Tiểu hồ ly thấy cảnh quái dị như thế, vội lẳng lặng hạ thấp độ cao, cả hai đều có kiếm quang hộ thân, trùng độc không dám đến gần, hai người lén núp sau một đồi cát quan sát động tĩnh, chốc chốc lại có trùng độc bò lướt ngang, Tiểu hồ ly kinh tỏm muốn vung phi kiếm ra giết chết, bị Chu Nghi đưa tay ngăn lại.

“Muội muội, không được làm bừa, hai tên đạo sĩ kia hình như đang tế luyện pháp bảo gì thì phải, tỉ thấy gã đạo sĩ trẻ có công lực không thua kém chúng ta đâu, còn lão đạo sĩ già kia thì tỉ không nhìn thấu, chắc chắn công lực cao hơn chúng ta nhiều lần, nhìn trộm người khác tế luyện pháp bảo là đại kỵ của các môn phái Đạo gia, chúng ta đừng nên gây hấn, về bẩm báo với sư phụ để người định đoạt vậy!”

“Tỉ tỉ, lão đạo sĩ kia rõ ràng là tu luyện huyền công đạo gia chính thống, nhưng lại tụ tập nhiều trùng độc ở đây, chỉ e là có âm mưu gì, chúng ta cứ xem cho rõ đã, dù sao thì chúng vẫn chưa phát hiện chúng ta mà!” Chu Thanh chỉ truyền một ít công lực thần niệm cho Chu San thôi mà giờ đây Tiểu hồ ly đã vượt cả Chu Nghi, vừa nhìn thoáng qua là nhận ra ngay khí tức lan tỏa của lão đạo sĩ.


“Cái chuông gọi côn trùng hay nhỉ! Nếu muội cũng có một cái thì tốt quá! Ngày nào muội cũng bắt một ít trùng độc về chơi đùa. Hứ! Sư phụ giờ đây lợi hại thế này mà quá keo kiệt, ngay cả quà gặp mặt cũng không cho muội!” Tiểu hồ ly lại nhõng nhẽo như một đứa trẻ.

Tiểu hồ ly xoay tròn đôi mắt, không biết đang toan tính mưu mẹo gì vòi vĩnh Chu Thanh, thật ra Chu Thanh đã chuẩn bị sẵn pháp bảo lợi hại ban cho 2 người rồi, chỉ là thấy công lực 2 người còn chưa đạt đến mức phát huy hết uy lực pháp bảo nên định một thời gian nữa mới ban cho.

Chu Nghi biết rõ tính tò mò của Tiểu hồ ly, nó kiên trì muốn xem thử hai tên đạo sĩ kia tế luyện pháp bảo gì, nói gì cũng không chịu rời khỏi, đành nán lại cùng nó vậy.

Nhìn thấy khắp nơi trùng độc ào ạt kéo đến, bò lên tế đài áp sát gã đạo sĩ trẻ, nhưng lũ trùng độc hít phải khói của mấy cây nhang liền trở nên mềm oặt rớt xuống tế đài, đè lên những con trùng khác, đám trùng độc bắt đầu cắn xé lẫn nhau, không con nào có thể lại gần 2 tên đạo sĩ được.

Gã đạo sĩ trẻ tuổi mừng rơn, tay vẫn không ngừng gõ chuông đều đều, mỉm cười nói: “Huyễn Linh sư thúc, nơi đây quả nhiên là nơi hội tụ nhật nguyệt tinh hoa nồng đậm nhất, mấy con trùng độc này to chưa kìa! Ây da, sư thúc xem bên kia đi! Con tắc kè ngũ sắc kia sắp tiến hóa thành yêu tinh luôn rồi, còn nữa, con rết khổng lồ kìa.”

Nhìn theo hướng chỉ tay của gã đạo sĩ trẻ, một con rết to đùng màu đỏ đang cắn nhau đẫm máu với một con rắn độc. Con rắn to như cột nhà, rết đỏ tuy to như vẫn không bằng nó, thế nhưng 2 con trùng độc lại không ai sợ ai, cắn nhau dữ dội, những con trùng khác đều tản ra chừa một khoảnh rộng cho chúng cắn xé, con rết búng một cái bay lên cao, đáp xuống đỉnh đầu con rắn, hai chiếc răng nanh nhọn hoắc cắm phập vào não, chỉ một lúc là con rắn bị hút sạch máu thịt, chỉ còn lại một lớp da èo uột.

Con rết đỏ hút xong máu thịt con rắn, sắc đỏ toàn thân rực rỡ hơn như sắp phun ra máu, ngửa cổ lên trời rít lên âm u, năng lượng mặt trăng ồ ạt bị nó hấp thu vào cơ thể.

“Tỉ tỉ, con rết này chỉ cần hấp thu năng lượng mặt trăng như thế, không quá 3 tháng sẽ tụ được nội đan, tiến hóa thành yêu tinh như chúng ta rồi đấy, cộng thêm nó có sẵn chất kịch độc trong cơ thể, so với Hồ tộc chúng ta còn mạnh hơn bội phần, chỉ là trí tuệ của nó thì hơi kém.” Tiểu hồ ly dù sao vẫn còn mang tâm tính trẻ con, nhìn thấy cảnh tượng thú vị này nên thích thú truyền âm cho Chu Nghi.


“Muội muội, hãy cẩn thận! Đừng động đậy, để hai tên đạo sĩ phát hiện chúng ta thì nguy đó!” Chu Nghi cũng truyền âm nhắc nhở.

Lão đạo trung niên cũng vui mừng ra mặt, nói: “Địa Linh Tử sư điệt, đợi sau khi sư thúc luyện xong Ngũ Độc Thần Phiên chắc chắn sẽ trả ơn con mà, nhớ giữ chặt Lạc Hồn chuông đấy, phải gõ chuông liên tục thêm một lúc nữa, đợi lũ trùng độc tàn sát lẫn nhau mới gia tăng uy lực được.”

Lão đạo trung niên cầm lấy thanh kiếm gỗ, đâm xuyên một lá bùa, nổi lửa đốt trụi, lại phun ra một ngụm nước lên đó, thổi tung vào bên dưới, một cơn mưa nhỏ rớt xuống, nước mưa phủ vào đám trùng độc làm chúng cắn xé nhau dữ tợn hơn, chỉ chốc lát đã chết hơn một nữa, trong đó vài con sắp thành tinh như con cóc sặc sỡ, tắc kè ngũ sắc, và cả con rết đỏ sau khi hút máu thịt của đồng bọn càng lúc càng to ra, tên đạo sĩ trẻ vẫn không ngừng gõ chuông, độc trùng ùn ùn kéo đến lấp chỗ trống làm thức ăn cho mấy con khỏe mạnh, cắn xé một hồi, số độc trùng không những không ít đi mà còn tụ tập nhiều hơn.

“Hí hí! Sư thúc, sao người lại biết ở đây có nhiều độc trùng tụ tập thế ạ?” Tên đạo sĩ trẻ tuổi tên Địa Linh Tử thấy bên dưới có nhiều độc trùng đến thế cũng kinh ngạc không kém, bèn lên tiếng hỏi.

“Ngũ Độc thần phiên của ta vào mấy mươi năm trước đã luyện thành bản thể rồi, tiếc là phải thu thập nhiều linh hồn trùng độc mới có thể phát huy uy lực, suốt mấy mươi năm qua ta không cách nào tìm đủ số trùng độc đó, lần này Huyễn Không sư bá của con từ Thục Sơn trở về có đem về một ít thông tin, Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh gì đó đã làm khách khanh trưởng lão phái Thục Sơn, nhất là còn có người của Đại Tự Tại cung xuất hiện, điều này đã làm ta sực nhớ Đại Tự Tại cung nằm ở chốn sa mạc hoang vu, nơi đây hội tụ nhật nguyệt tinh hoa nồng đậm nhất, độc trùng tin chắc không ít, Đại Tự Tại cung toàn là nữ nhi, số độc trùng này với họ không có ích, ta không muốn lãng phí, nên tìm đến đây tế luyện pháp bảo. Thật không ngờ lại có nhiều trùng độc đến thế, hoàn toàn vượt qua dự toán của ta, phen này Ngũ Độc thần phiên của ta sẽ có uy lực kinh hồn rồi. Ha ha!”

Dừng lại giây lát, Huyễn Linh đạo nhân lại thở dài: “Tiếc quá! Lạc Hồn chuông trên tay con không phải là hàng thật, uy lực có hạn, bằng không chỉ cần gõ một cái, độc trùng trong vòng ngàn dặm cũng kéo đến, như thế Ngũ Độc thần phiên của ta càng phát huy uy lực dữ dội hơn.” Truyện "Phật Đạo "

“Hay là chúng ta xong việc ở đây lại đổi vài địa điểm kiếm thêm độc trùng, dù gì thì thời gian dư thừa mà! Sư thúc và sư phụ, sư bá gần đây đều có biểu hiện kì lạ nhỉ? Vội vã tế luyện pháp bảo để làm gì, chẳng lẽ sắp đánh nhau với người khác à?” Địa Linh Tử sực nhớ ra một chuyện, nhân cơ hội hôm nay Huyễn Linh lão đạo vui mừng, phải moi thông tin từ miệng sư thúc mới được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.