Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 155: Phi kiếm và tâm thần tương thông






Càn Cơ lão đạo cưỡi trên độn quang, bay đến gần, trên tay cầm một pháp bảo giống cái túi lưới, chỉ to cỡ bàn tay, vô cùng bẩn thỉu, bên trên hình như có những vết máu khô đông lại, lại là một món pháp bảo tà môn. Trong lòng có những ý nghĩ ác độc, người mạnh như Lam Thần lão tổ, nguyên thần đương nhiên không tầm thường, Thất Sát Tu La lưới của mình là một món pháp bảo tà môn, chuyên dùng để thu giữ nguyên thần, chỉ đợi nguyên thần của Lam Thần lão tổ bay ra, thì thu vào trong lưới.

Lúc phi độn, Càn Cơ lão đạo vươn tay thì là một tử sắc lôi hỏa dày đặc, che khuất tầm nhìn của mọi người, để tiện mà thu lại nguyên thần, cho dù có là tu sĩ yêu quái mạnh hơn nữa, mà bị nổ mất nguyên thể, nguyên thần mới vừa bay ra sẽ vô cùng yếu ớt, không hề có chút khả năng chống chọi nào, Càn Cơ lão đạo tự tin rằng sau khi thu lại rồi dùng bí pháp luyện hóa, thì có thể có được toàn bộ tu vi của Lam Thần lão tổ, đến lúc đó... Càn Cơ lão đạo nghĩ đến đây, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Chúng nhân thấy Càn Cơ lão đạo xông ra, tử phủ tiên lôi nổ liên hoàn, đều cho rằng pháp thuật của Càn Cơ lão đạo lợi hại, chỉ có Vô Chân lão ni nhíu mày, trong lòng lấy làm kỳ lạ, nhưng lại không nói gì, Ô Trấm thích của Càn Cơ lão đạo vô cùng bí ẩn, Vô Chân lão ni lại đang điều khiển Lưỡng Cực Huyền Âm khí để thu giữ Thiên Ác lam đao, nào có phát hiện được gì, nào có phát hiện được gì.

Lưỡng Cực Huyền Âm khí màu trắng, đã hút được Thiên Ác lam đao của Lam Thần lão tổ, Thiên Ác lam đao mất đi sự điều khiển của chân nguyên, nào có thể chống đỡ nổi, từng cây một lần lượt bị hút vào trong bình.

“Kỳ lạ ! Rõ ràng là có hai mươi bốn cây phi đao ! Sao chỉ thu được hai mươi ba cây phi đao vào trong bình, còn một cây nữa ở đâu nhỉ ?” Vô Chân lão ni thu được Thiên Ác lam đao, trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên thất kinh, vội vàng la lên: “Càn Cơ đạo hữu cẩn thận, con yêu nghiệt đó còn có thể phản kích !”

Sương lam trong tích tắc bị Huyền Đô Âm Lôi nổ tan, Càn Cơ lão đạo gọi lôi hỏa che mắt mọi người, rồi đem Tu La Thất Sát lưới tung ra, khẽ lung lay trong không trung, gió mang theo mùi tanh nổi lên, biến thành một tấm lưới cá to khoảng nửa trượng, trùm xuống sương lam vẫn còn chưa bay hết.

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Vô Chân lão ni, trong lòng căng thẳng, Càn Cơ cũng là nhân vật đã từng qua trăm trận chiến, chỉ là nhất thời bị lòng tham che mắt mê muội tâm trí, không cảm giác được nguy hiểm, tiếng gọi của Vô Chân lão ni có phật lực phạn xướng vào tai, Càn Cơ lão đạo mới tỉnh lại, cũng không thu giữ nguyên thần nữa, phun ra một cây phi kiếm lấp lánh, vảy ở sau lưng.


Hai tiếng chạm nhau của kim loại vang lên, một đạo lam quang như chớp, bay vòng phi kiếm, phi kiếm liền đứt đôi, rớt trên mặt đất, thế tiến của lam quang vẫn không giảm, chém ngay giữa người Càn Cơ lão đạo.

Thấy lam quang đó tiến đến thật hung mãnh, Càn Cơ lão đạo không dám lơ là, lại phóng ra ba cây phi kiếm về phía lam quang, hai bên giao tranh, lam quang hiện ra nguyên hình, chính là thanh Thiên Ác lam đao vẫn chưa thu được.

Càn Cơ lão đạo khẽ thở phào, trong lòng vẫn không dám xem thường, chỉ là quay người đi, niệm động chú ngữ, muốn nhân lúc lôi hỏa tử quang vẫn chưa tiêu tan, mau chóng thu lại nguyên thần của Lam Thần lão tổ, để tránh chúng sư huynh đệ nhìn ra được gì.

Bốp ! Một tiếng vang lên, Tu La Thất Sát lưới của Càn Cơ lão đạo, bị đứt ra thành từng đoạn, hóa thành từ sợi hắc khí tiêu tan không còn vết tích, Càn Cơ lão đạo lùi liền ba bước, thấy pháp bảo bị người phá mất, biết là không hay, vội vàng chạy về trong trận lại, rồi tính tiếp.

Càn Cơ lão đạo chưa kịp cưỡi trên độn quang, một cây dài năm thước, thô như tay đứa bé, bên trên cột chi chít sợi vải màu trắng từ trong sương lam bay ra, sương lam cũng ngưng kết lại, tụ thành một hình người cao lớn, cao đến ba trượng, mặt ngựa thân người, có vài phần giống với Lam Thần lão tổ, chỉ là thể hình có to lớn hơn. Truyện "Phật Đạo "

Khóc Tang gậy vừa xuất hiện, một tiếng gào khóc của quỷ vang lên, làn người mất tâm thần, đến cả Càn Cơ lão đạo cũng đứng không vững, nguyên thần lay động, đầu óc quay cuồng, tiếp là ba tiếng sát thép chạm nhau, Thiên Ác lam đao chém đứt ba cây phi kiếm, bay về phía sau lưng của Càn Cơ lão đạo.

Phi kiếm và tâm thần tương thông, ba cây phi kiếm mà Càn Cơ lão đạo phóng ra bị Thiên Ác lam đao chém đứt, đã sớm biết không hay, vội vàng rụt thân lùi lại, lại nghe thấy tiếng động như xé gió từ phía sau vọng lại, tiếng quỷ khóc từ cây Khốc Tang gậy khiến nguyên thần ông bị chấn động, thân hình sững lại, muốn tránh hay phóng pháp bảo ra đều đã không còn kịp nữa, nghe tiếng gió từ phía sau vọng lại, Càn Cơ lão đạo cắn mạnh lưỡi, ngưng tụ chân nguyên, trở tay bắt phía sau lưng, muốn dựa vào một bàn tay bằng xác thịt của mình mà bắt lấy Thiên Ác lam đao, để tránh cho mình bị đâm xuyên tim.

Thế tiến của Thiên Ác lam đao hung mãnh, nhanh như chớp giật, chỉ nghe thấy một tiếng bốp, lam quang lượn vòng, đã cắt đứt một cánh tay của Càn Cơ lão đạo, máu phun như mưa, khắp nơi đều thấy, Càn Cơ lão đạo đau đến nỗi kêu lên một tiếng hự, cũng có thể xem là chưa kêu thành tiếng, chỉ là khuôn mặt già nua của ông đã biến sắc, ngũ quan nhăn nhúm lại thành một khối, vẻ mặt hung hăng vô cùng.

Từ khi Càn Cơ lão đạo đoạt xác của đệ tử ông ta là Nhất Vân Tử, vì thể xác và nguyên thần không hợp nhất, nên đã phí rất nhiều thời gian, cho đến khi có được hai viên xá lợi, sau khi dùng chân hỏa luyện hóa, nguyên thần tăng mạnh, mới có thể điều chỉnh thân xác này biến thành diện mạo vốn có của mình, đạo hạnh công lực như cá gặp nước, lại thêm Nhất Vân Tử vốn đã khổ luyện Côn Lôn bí pháp, chân nguyên xuyên suốt toàn thân, quả thật là một sự kết hợp hoàn mỹ với nguyên thần của Càn Cơ lão đạo. Sau khi Càn Cơ lão đạo ngưng luyện hoàn toàn, thân xác này còn dùng tốt hơn so với thân xác cũ.

Nhưng thân xác vẫn là thân xác, trừ phi trải qua sự ngưng luyện từ thiên kiếp, chứ không thì cũng không thể đối kháng với thần binh lợi khí, sau khi công lực của Càn Cơ lão đạo đại tiến, thân xác vận lên chân nguyên, thì có thể gắng liều với những phi kiếm trung bình mà không bị thương, nhưng Thiên Ác lam đao vẫn là pháp khí sở trường của Lam Thần lão tổ, đâu phải là loại phi kiếm tầm thường, đến cả phi kiếm cực phẩm về độ sắc bén cũng phải thua xa nó, Càn Cơ lão đạo làm sao chống đỡ nổi chứ.

“Chưởng môn sư huynh !” Nhìn thấy tình hình đột nhiên có biến, một đám lão đạo đều đồng thanh kêu lên. Càn Cơ lão đạo bị chém đứt cánh tay, họ đều nhìn rất rõ, nhưng lại không kịp đến ứng cứu, khi định thần lại, đã phát động pháp thuật lợi hại nhất đánh về phía hình mặt ngựa thân người cao to do Lam Thần lão tổ biến thành, Càn Cơ lão đạo hiện giờ là trụ cột của Côn Lôn, nếu có tổn hại gì, đám Côn Lôn lão đạo đều là tu vi ở Hóa Thần hậu kỳ, tuy là người đông thế mạnh, nhưng lại không có Phản Hư cao thủ có thể trấn được cục diện. Cứ như thế, địa vị của Côn Lôn ở đạo môn Trung Thổ sẽ bị hạ thấp rất nhanh, điều này làm sao họ có thể nhẫn nhịn được chứ. Từ khi Côn Lôn tự lập phái đến nay, đền là nhân vật thống lãnh Trung Thổ đạo môn, nếu bị rơi xuống thành môn phát bậc hai, chỉ e đám lão đạo này ngoài việc đập đầu vào tường chết trước bài vị của tổ sư ra, thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Càn Nguyên, Càn Không, Càn Chân, Càn Ngộ bốn tên lão đạo đạo hạnh tương đối cao đã cưỡi trên độn quang, phi thân về phía Càn Cơ lão đạo, để tiếp ứng. Cực phẩm phi kiếm của Càn Không lão đạo đã bị con Ếch hủy đi, chỉ đành phóng ra một cây khác màu vàng tối, trên đó có những hoa văn trắng nhỏ, hàn khí lạnh người, bay ra đánh đấu với Thiên Ác lam đao của Lam Thần lão tổ. Cây phi kiếm này quả nhiên cũng không phải loại tầm thường, choảng nhau với Thiên Ác lam đao hết mấy lần, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên, không xẹt ra chút tia lửa nào.

Càn Cơ lão đạo lấy vai thế thân, tránh khỏi số mạng bị vỡ bụng xuyên ngực, cũng đã may mắn lắm rồi, thấy đám huynh đệ đến tiếp ứng, liền thấy nhẹ lòng, tay còn lại bắt lấy cánh tay đã bị chặt đứt, Côn Lôn bí dược rất nhiều, đợi khi về sẽ điều trị cho tốt, rồi dùng linh dược nối liền cánh tay bị đứt cũng không phải là chuyện khó khăn gì.


“Các ngươi dám hủy đi hóa thân của lão tổ, lão tổ tuyệt đối không tha cho các ngươi !” Lam Thần lão tổ tay cầm Khốc Tang gậy, lắc mạnh một cái, những sợi vải màu trắng buộc quanh buộc xung quanh gậy, đang phiêu bồng như gọi hồn vậy, những tiếng thút thít càng lúc càng to, một đạo âm cuồng phong màu đen có hình có chất nổi lên, vô số hỏa lân màu lục bích lấp lánh bên trong, pháp thuật của một đám Côn Lôn lão đạo khác đều bị cuồng phong màu đen này quét đi, cứ như đang quét lá rơi vậy, bay đầy trời, không biết bay đến nơi nào.

Mấy cây phi kiếm pháp bảo cực phẩm bay thẳng về phía ngực linh khí rất mạnh, xen kẽ với cuồng phong, tuy không bị thổi đi, nhưng cũng lắc lư trong không trung, tốc độ giảm mạnh, nào còn có thể đấm người được chứ, những tia lửa mấp máy trông như con đom đóm bay lên, một tiếng keng, phẩm chất của những cây phi kiếm này đều là thượng đẳng, trải qua nhiều năm được chân nguyên chân hỏa của đạo gia tu luyện, đều đã bị rơi xuống đất, không động đậy nữa, rõ ràng là đã bị tia lửa làm ô uế, mất đi thần thông.

Trận cuồng phong màu đen quét sạch mọi chướng ngại, hung mãnh cuốn về phía năm người Càn Cơ lão đạo, những nơi cuồng phong đến, những viên đá sỏi dưới đất đều bị nát vụn, bị âm phong cuốn đi, hình thành những trụ phong màu đen khổng lồ, sầu yên thảm vụ, quỷ khóc hu hu, mặt đất bi cuồng phong thổi hết phạm vi trong vòng ba dặm, bên trong trụ phong lờ mờ nhìn thấy những đá sỏi bị nát vụn lẫn vào trong đó, sợ rằng cũng đã bị nhiễm đen.

“Đây là yêu quái gì ! Sao mà mạnh thế, chẳng lẽ đó mới chính là bản thể của yêu nghiệt, cái lúc nãy hủy chắc là nguyên thân của ông ta ?” Vô Chân lão ni nhìn thấy diện mạo thật sự của Lam Thần lão tổ và cái cây Khốc Tang gậy, tâm thần khẽ động, tuy có suy nghĩ riêng, nhưng rồi lại nghi hoặc, nhìn thấy mấy lão đạo đều xông ra, Vô Chân lão ni cũng không kịp suy nghĩ kỹ, sợ họ sẽ chịu tổn hại gì, vội vàng đưa ra Lưỡng Cực Huyền Từ bảo bình, bay trên cao không, miệng bình hướng về phía mấy trụ phong, nhiếp thành Hút tự quyết.

Bảo bình phát ra một lực hút mạnh mẽ, Khốc Tang gậy gọi ra âm phong quỷ hỏa như gặp phải khắc tinh, lần lượt bị thu hết vào trong bảo bình, dung lượng của chiếc bảo bình này giống như vô cùng vô tận vậy, đến cả đá sỏi lẫn trong đó cũng bị hút vào trong, Càn Không lão đạo và năm người thấy pháp thuật của đối phương đã bị Vô Chân lão ni phá giải, liền lên tinh thần, chúng nhân cùng nhau hạ thủ, phi kiếm múa loạn xạ, vây quanh Thiên Ác lam đao dùng sức đánh, Thiên Ác lam đeo hơi trầm xuống, hỏa tinh nổ ra, thế là đã bị trọng thương, rơi trên mặt đất, cũng bị bảo bình thu vào bên trong.

“Vô Chân tặc ni ! Lão tổ hôm nay sẽ liều với ngươi !” Nhìn thấy cây Thiên Ác lam đao duy nhất đã bị Vô Chân lão ni thu vào trong bình, Lam Thần lão tổ càng nóng máu hơn, cây đao duy nhất đó chính là cây đao chính trong số hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao, những cây khác có bị mất đi cũng còn có thể luyện chế lại được, nhưng nếu cây đao chính bị mất, thì đúng mà đã bị mất gốc rồi.

Tạm tha cho năm người Càn Cơ lão đạo, Lam Thần lão tổ nâng cây Khốc Tang gậy lên, xông về phái Vô Chân lão ni, cơ thể to lớn lúc ẩn lúc hiện, hình như vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình, nhưng cũng có vài phần khác biệt so với nguyên thần bình thường khi rời khỏi bản thể, đó chính là có thêm vài phần cảm giác, không biết rốt cuộc thì cái này gọi là hình thái gì đây. Truyện "Phật Đạo "

“Yêu nghiệt vô sỉ ! Quả nhiên còn đánh lén, mau mau chịu chết đi !” Vô Chân lão ni đã thu giữ hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao, đã có thu hoạch, với con mắt của bà ta, đương nhiên biết con đao này bất luận là về phẩm chất hay uy lực đều không phải vật phàm, dĩ nhiên là tâm trạng rất tốt. Nhìn thấy Lam Thần lão tổ xông đến, không hề sợ hãi, pháp quyết nhất chỉ, bảo bình đón lấy, lực hút vẫn như cũ, muốn hút luôn cả Lam Thần lão tổ vào trong bình. Vô Chân lão ni nhìn thấy hình trạng cơ thể bằng khói lam của Lam Thần lão tổ, bèn nảy tâm tư, tuy không biết nguyên thể này rốt cuộc là gì, nhưng có thể hẳng định đó là một loại nguyên thần, nếu thu được chắc chắn sẽ có lợi.

“Hứ !” Càn Cơ lão đạo tuy đã bị đứt một cánh tay, nhưng công lực đạo hạnh vẫn còn, sau khi nuốt vài viên linh dược, vận công cầm vết thương lại, vô cùng tức giận với tên Lam Thần lão tổ, nhìn thấy Vô Chân lão ni đã chiếm thế thượng phong, lại động tâm tư muốn trộm, phi đao của Lam Thần lão tổ đã chém đứt cánh tay của ông ta, nếu không được trút ra chắc chắn không hả được cơn giận. Huýt một tiếng dài, cũng cưỡi trên độn quang đuổi theo Lam Thần lão tổ, trên tay lại xuất hiện một cái hồ lô bằng thủy tinh màu tím, bên trong đựng đầy thủy tinh ngũ sắc, mỗi một viên thủy tinh ngũ sắc đều to cỡ hạt gạo, ánh sáng lóa mắt, tên Càn Cơ lão đạo này không hổ là chưởng giáo Côn Lôn, pháp bảo rất nhiều, quả là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc này không thể sử dụng đến pháp bảo tà môn nữa rồi, mấy vị sư huynh đệ đang nhìn ông ta.

Nhìn thấy Càn Cơ lão đạo xông qua, Càn Không và bốn vị lão đạo biết Càn Cơ không nuốt nổi cục hận này. Côn Lôn từ khi khai phái đến nay, chưa từng chịu thiệt thòi lớn đến như vậy, chưởng giáo mà bị người ta chém đứt cánh tay, nếu truyền ra ngoài, Côn Lôn sẽ mất hết mặt mũi, bốn tên lão đạo này cũng rất tức giận, nên theo sát bên, một mặt vì muốn bảo vệ Càn Cơ lão đạo, một mặt là muốn báo thù với Lam Thần lão tổ.

Lưỡng Cực Huyền Từ bảo bình quả thật là một món dị bảo, uy lực kinh người, Hấp tự pháp quyết của Vô Chân lão ni toàn lực thi triển ra ngoài, cơ thể hư vô của Lam Thần lão tổ do sương lam hợp thành quả nhiên bay về phía miệng bình một cách có tự chủ, đôi mắt Lam Thần lão tổ đỏ ngầu, múa may chiếc Khốc Tang gậy, liên hồi gầm thét, ông ta hận Vô Chân lão ni đến tận xương tủy, nếu quả thật có thể thoát thân, không khỏi nghi ngờ tên Lam Thần lão tổ này sẽ xông đến Vô Chân lão ni cắn đi mấy miếng thịt của bà ta.

Càn Cơ lão đạo đã nổi điên, cưỡi trên độn quang bay với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đã đứng cách sau lưng Lam Thần lão tổ không xa, vì có vết xe đổ lúc trước, Càn Cơ lão đạo cũng không dám đến quá gần, chỉ mang Tử Tinh hồ lô ra, bên trong có vô số ngũ sắc tinh thể phun ra khắp nơi, ánh sáng lấp lánh, một hóa thành trăm, hình thành một đám mây ngũ sắc trong phạm vi mấy mẩu ngay trên đầu Lam Thần lão tổ.

Ngũ Thái Thần Sa một khi được lấy ra, linh khí mạnh mẽ lập tức bị Lam Thần lão tổ cảm nhận được ngay, Lam Thần lão tổ đã biết lợi hại, cuối cùng hạ quyết tâm, rống lên điên cuồng, Khốc Tang gậy nhấc lên, những sợi vải màu trắng trên đó nổ tung, mỗi một sợi vải đều hóa thành hình người giống hết Lam Thần lão tổ, đứng loạn bốn phương tám hướng. Truyện "Phật Đạo "


Vô Chân lão ni thấy vậy, biết đó là phân thân của pháp bảo, hủy đi pháp bảo mà mình cực khổ tế luyện ra để biến thành phân thân, thì bản thể của mình có thể chạy thoát được, Vô Chân lão ni nào tha cho ông ta chạy thoát chứ, toàn lực huy động lực hút của bảo bình, chỉ nghe thấy những tiếng rít không ngừng vang lên, một đám phân thân toàn bộ đều bị hút vào trong bình, lại phát hiện một cây sắt màu đen bay thẳng về phía mặt mình, Vô Chân lão ni liền trở mình, né được, liền nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết của mấy tên Côn Lôn lão đạo.

“Á !” Càn Cơ lão đạo vừa lấy ra Ngũ Thái Thần Sa, còn chưa kịp sử dụng, thì đã nhìn thấy hàng ngàn vạn lam ảnh lay động, hoa cả mắt, liền đó chiếc cổ của ông ta bị một bàn tay màu lam to lớn tóm lấy, một luồng âm hồn sát khí kỳ lạ xông vào cơ thể, với tu vi Phản Hư của mình mà không có năng lực phản kháng lại, bàn tay màu lam giống một con gà nhỏ bắt lấy cái cổ của Càn Cơ lão đạo rồi cắp đi, Càn Cơ lão đạo nhìn thấy một khuôn mặt ngựa dài và hung dữ.

Lam Thần lão tổ cười hi hi gian xảo, cắp lấy một bên vai của Càn Cơ lão đạo, vặn một cái, Càn Cơ lão đạo kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi trào ra, hai vai đều bị gãy, nhìn thấy thảm trạng này, đám người Càn Không tim gan như vỡ nát, tấn công về phía Lam Thần lão tổ như muốn phát điên, Lam Thần lão tổ thân hành bất định, chỉ là cười hi hi gian giảo, đồng thời né tránh đòn tấn công của phi kiếm, cắp lấy đôi vai đã đứt đoạn rồi ăn, chỉ nghe tiêng xương cốt bị nhai rốt rốt vang lên.

Một cánh tay đã bị Lam Thần lão tổ ăn xong, nuốt xuống bụng, thân thể ngưng tụ bằng sương lam càng được ngưng tụ hơn, Lam Thần lão tổ không để cho Càn Cơ lão đạo từ trong đau đớn kịp định thần lại, bàn tay to lớn lại bắt thêm lần nữa, một tiếng rắc vang lên, xé nát xương cốt của Càn Cơ lão đạo, giữa ngực mở ra một cái lỗ to, miệng của Lam Thần lão tổ đặt lên, hút mạnh, toàn bộ tim gan phèo phổi đều bị hút sạch trơn, máu tươi chảy từ miệng của Lam Thần lão tổ ra, thật là khủng khiếp.

Sau khi ăn sạch nội tạng của Càn Cơ lão đạo, Lam Thần lão tổ cảm thấy vô cùng hài lòng, nhìn thấy trong mắt của mấy tên lão đạo như sắp xẹt ra lửa, vây mình lại dùng phi kiếm đâm loạn xạ, rít một tiếng dài, thân hình cử động uyển chuyển, xoay một vòng vây quanh đám người Càn Không lão đạo, bàn tay đưa ra, móng tay màu đen, trông như móng chím, tội cho mấy tên lão đạo chỉ ở Hóa Thần hậu kỳ, nào có thể chống đỡ nổi với bản lĩnh thật sự của Lam Thần lão tổ, Đại Thu Hồn trảo, từng người một bị bắt sống, hủy đi thân xác, nguyên thần bay ra, bay về phía ba mươi mấy sư huynh đệ mà trốn.

Lam Thần lão tổ đang định đuổi theo, thì nghe một tiếng hét lớn: “ Yêu nghiệt chịu chết đi !” Quay đầu lại nhìn, chín là Vô Chân lão ni đã né được Khốc Tang gậy của mình, vận Lưỡng Cực Huyền Từ mà ập về phía mình, vội vàng cắp lấy thi thể của Càn Cơ lão đạo bay xuống cửa lớn của cung điện bên dưới, ông ta mất đi bảo vật, nên không dám tranh đấu tiếp, cũng không dám bỏ chạy xa, chỉ đành trốn trong cung điện, thừa lúc hỗn loạn, còn có thể lấy được mấy món pháp bảo, đúng là một kế hoạch hay.

Một tiếng bốp, thi thể Càn Cơ lão đạo nổ tung, khiến Lam Thần lão tổ cũng trở tay không kịp, Càn Cơ lão đạo cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội, binh giải thân xác, thừa lúc Lam Thần lão tổ đang chạy thoát thân, mất cảnh giác, nguyên thần bèn chạy ra, một luồng tử quang mang theo một bóng người bay về phía đám lão đạo, chỉ cần đến được chỗ các sư huynh đệ thì nguyên thần đã được an toàn, sau này tìm một thân xác rồi đoạt lấy là được, tuy đó là cách làm của ma đạo, nhưng vào lúc then chốt, liên quan đến tồn vong của Côn Lôn, đám sư huynh đệ cũng sẽ không phản đối.

Lam Thần lão tổ thấy nguyên thần của Càn Cơ lão đạo chạy ra, cũng không dám đuổi theo, liệng luôn cái xác đi, né khỏi hà quang, đi xuyên vào trong cửa.

Đám lão đạo Côn Lôn nhìn thấy nguyên thần của Càn Cơ bay ra, từ bi chuyển thành mừng, mau chóng bay ra tiếp ứng, nào biết còn có dị biến, một tiếng thét lên, hai bóng trắng đột nhiên xuất hiện ở giữa, một bóng trắng tay cầm một cây trường phướn, hắc khí dâng lên, cản lại đường tiến của chúng lão đạo, một cái bóng trắng khác khé phất tay áo, nguyên thần của Càn Cơ lão đạo bị cuốn qua.

Nguyên thần của Càn Cơ lão đạo nhìn thấy cái bóng trắng, liền giật nảy mình, lập tức nhìn rõ khuôn mặt, điều đáng ngạc liên là ông ta lại thở phảo nhẹ nhõm.

“Hi hi ! Hi hi !” Trong hư không lại vang lên một tiếng cười gian xảo, một bàn tay bằng đầu lâu mở ra bên cạnh nguyên thần của Càn Cơ lão đạo, thoắt cái đã bắt lấy nguyên thần của Càn Cơ lão đạo đi mất, khiến tay áo của cái bóng trắng không cuốn được gì cả, tiếp đó một huyết ảnh cười hi hi gian xảo, trong chớp mắt cũng bay vào bên trong cung điệna



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.