Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 141: Tam thánh luyện đan – chúng đạo nhân tìm đạo lý dưới đáy biển (1)






“Uhm ! Cái này...” Chu Thanh suy nghĩ một lúc, nói với tên Thủy Viên nóng nảy: “Viên đạo hữu theo bần đạo thấy, hai vị đó vừa bị Huyền Võ lão đạo đánh cho bỏ chạy, đến Thiên quỷ cũng bị bần đạo bắt được một con, thiết nghĩ sẽ không đến gây chuyện nữa, định nhiên sẽ về núi bế môn khổ luyện, luyện chế pháp bảo, rồi mới đến lấy lại mặt mũi, ngày sau chúng ta phải hành sự cẩn thận, nhưng tạm thời bây giờ sẽ không có phiền phức gì.” Truyện "Phật Đạo "

Thủy Viên chỉ là lo lắng trong lòng, nên bạ miệng nói ra, những người có mặt đều là đồng đạo hảo hữu, nên nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ gì, nay nghe Chu Thanh nói, cũng khá hợp tình hợp lý, bên trong Thương Lãng thủy cung linh khí dày đặc, linh dược kỳ trân cũng nhiều, tuy Huyền Võ lão đạo này tính tình hào phóng, nhưng Thiên Thủy Tam Thánh này cũng đâu thể không biết mắc cỡ cứ đến mà xin hoài. Bây giờ được Huyền Võ lão đạo mời làm khách, thì sẽ không còn gì phải ngại nữa.

Thiên Thủy Tam Thánh tuy lo lắng về an toàn của động phủ mình, nhưng cũng không nỡ rời đi, nhất là Hồng Phát lão đạo vừa thu thập được mấy loại dược thảo quý hiếm, bỏ vào trong lò để luyện đan, muốn mượn linh khí của Thiên Thạch Nguyên Mẫu để nhất cử thành công, luyện thành linh đan, để nâng cao đạo hạnh chân nguyên, tinh luyện thân xác. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, đương nhiên sẽ không chịu quay về.

Một lão đạo thân mặc đạo bào màu xanh được dệt từ tảo biển, bên trong là áo giáp màu xanh cúi mình nói với Huyền Võ lão đạo: “Cung chủ, việc này cũng không đáng sợ, chúng ta thủ chặt cửa, bế quan tu hành là được, Thương Lãng thủy mạc này bao hàm lực của thiên kiếp bên trong, cho dù có là thần tiên cũng khó lọt, hai tên đó nếu muốn sinh sự, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thiên kiếp thứ hai của cung chủ e là trong vòng 10 năm tới sẽ đến, không nên để tâm vị ma môn đạo hữu đó, hai vị ma môn đạo hữu đó làm nhiều chuyện bất nghĩa, tế luyện ra vật độc ác là Cửu Tử Mẫu Thiên quỷ, hại đến thiên hòa, thiên kiếp lâm đầu, chỉ e khó mà tránh được.”

Lão đạo này là một con cá Trắm đen tu hành ở đáy biển, cũng có 800 năm đạo hạnh. Từ khi mở được linh trí, thông hiểu cách thu thập linh khí, nên ngày ngày khổ luyện, chưa từng gián đoạn, vô cùng cực khổ, mơ tưởng sẽ có một ngày từ thân yêu nghiệt mà tu thành chánh quả, tránh được nối khổ luân hồi của súc sinh, cũng có thể xem là bậc đại trí đại dũng.


Yêu nghiệt tu hành không bằng nhân loại, cho dù có ngàn năm đạo hạnh cũng không bằng mấy trăm năm tu hành của nhân loại, cá Trắm lão đạo này với 800 năm đạo hạnh mới bước vào cảnh giới Phản Hư, cũng có thể xem là tiến bộ thần tốc.

Trong Thương Lãng thủy cung, một đoàn mười mấy người nghe xong những lời này, đều gật đầu khen hay, đều cho là chí lý, Chu Thanh nhìn thấy bèn nhíu mày, đám tu sĩ này hơi sợ phiền phức một chút, vừa đánh bại đối phương, thì đã thương lượng làm một con rùa rụt cổ, tu đạo như vậy đúng là không được thú vị cho lắm, nhưng Huyền Võ lão đạo vốn là một con ba ba càng to, bản tính vẫn vậy, có chỗ nào không đúng chứ.

Tu đạo như vậy, muốn thành chánh quả, sẽ có nhiều phần cơ hội hơn, nhưng ít phần đặc sắc, tận đáy lòng Chu Thanh thật sự không mong như vậy.

Thủy Viên vẫn cứ bu quanh và nhìn chằm chằm vào đứa bé do con Thiên quỷ biến thành, lúc này con Thiên quỷ dường như đã mệt mỏi rã rời, không còn phiền não, đã ngủ một giấc say. Hình thái ngây thơ và đáng yêu, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, hình thái như vậy, không ai có thể ngờ một đứa bé như thế lại mang cái tên chấn động cả giới tu đạo, đó là Cửu Tử Mẫu Thiên quỷ, muốn làm gì thì làm, tạo hóa vô thường cứ lập đi lập lại, nhìn một điểm cũng có thể rõ cả mọi chuyện.

“Oan nghiệt !” Đám người Huyền Võ lão đạo đều chú ý đến hình trạng khác thường của con Thiên quỷ, thở dài một tiếng, nói: “Đó chính là nguyên hình của Thiên quỷ, được tế luyện từ những bé gái sinh vào lúc chí âm, phải chịu đủ ngàn sự cực khổ, đến là đáng thương, ác ôn nhất chính là kẻ tế luyện, không liên quan gì đến Thiên quỷ, đạo hữu hãy để ta dùng Đâu Suất tử diệm luyện hóa hình thể của con Thiên quỷ này, lưu lại hồn phách, cho đi đầu thai tiếp, giải thoát nỗi khổ cho oan hồn, sẽ được công đức vô lượng.”

Bát Cảnh Cung đăng, Đâu Suất tử diệm quả thật có hiệu quả phá ma vô thượng, những lời của Huyền Võ lão đạo đều là thật, trong lời nói có ẩn chứa ý trách trời thương dân như cao tăng, đứng ở vị trí thân yêu nghiệt mà nói ra những câu này, khiến Chu Thanh phải nhìn với một cặp mắt khác.

Nhưng khó khăn lắm mới bắt được con Thiên quỷ này, Chu Thanh đang định nghiên cứu điều ảo diệu của con Thiên quỷ, sau này nếu có dịp lại đụng độ với tên lão yêu Hiên Viên pháp vương sẽ không bị thiệt nữa, Hiên Viên pháp vương có thù ắt báo, Chu Thanh đương nhiên phải dồn hết tinh thần, tâm tư mà phòng bị, những lời của Huyền Võ lão đạo, Chu Thanh đương nhiên không đồng ý. Truyện "Phật Đạo "

“Những lời của Huyền Võ đạo hữu đều là ý tốt, nhưng bần đạo không dám làm bừa, con Thiên quỷ này nếu đã tế luyện thành công, thì cũng là một sinh linh, đạo hữu cứ thế mà luyện hóa nó, chẳng khác nào sát sinh, không những không được công đức, ngược lại còn tạo thêm sát nghiệp, quả là không hay !” Chu Thanh đĩnh đạc nói.


“Đúng đấy ! Đúng đấy ! Một đứa bé dễ thương như thế, nếu luyện hóa nó, đến lão Viên ta cũng thấy không nhẫn tâm ?” Thủy Viên kềm không được, dùng bàn tay đầy lông tơ trắng rờ vào đôi má của con Thiên quỷ, đụng vào thật là mềm mại, thậm chí là láng mịn, trong lòng càng lúc càng thấy đáng thương, bàn tay đầy lông trắng lau sạch đi vết nước mắt nước mũi trên mặt Thiên quỷ, hai má của con Thiên quỷ trắng nõn, hình như rất thích sự vuốt ve của Thủy Viên, vẫn ngủ say như cũ, chỉ là chiếc mũi nhỏ hít hít, thần thái càng thêm ngây thơ.

Huyền Võ lão đạo nghĩ, cũng có vài phần đạo lý, lại phạm phải hồ đồ: “Vậy đạo hữu cho rằng nên như thế nào !”

“Phật pháp vô biên, đến cả Tu La Thiên Ma mà phật pháp còn phổ độ được, huống chi chỉ là một con Thiên quỷ cỏn con.” Chu Thanh mặt nở nụ cười, nhíp động ấn quyết, toàn thân kim quang lấp lánh, trên đỉnh đầu phật quang lượn lờ, lờ mờ có một viên xá lợi to được bao bọc bên trong, phạn xướng phật âm truyền vào tai chúng nhân, cứ như tiếng chuông hoàng hôn, thân thể nhẹ nhàng, dường như nghiệt duyên trên người đều được phạn xướng phật âm phổ độ, người cứ như muốn phi thân đắc đạo vậy.

“Phật công cao minh, thì ra đạo hữu còn là người trong phật môn, với phật lực như thế, muốn phổ độ con Thiên quỷ này chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, khiến Thiên quỷ hành thiện, đạo hữu quả thật công đức vô lượng, trời cao có mắt cũng sẽ ghi lại công lao này của đạo hữu, chỉ là…” Huyền Võ lão đạo, Hồng Phát lão đạo, Thanh Thần Tử và một đám yêu quái đều vô cùng kinh ngạc, họ đều tu huyền môn đạo gia chi pháp.

Người ở hải ngoại, đạo ma không cấm, người trong phật môn cũng hiếm, Chu Thanh vừa ra tay là thái cổ ma trận, Minh Vương chi kỳ, những tu sĩ có mặt đều cho rằng hắn là người trong ma đạo, nào ngờ bây giờ đột nhiên tu theo phật môn công pháp, quả thật là ngạc nhiên không nhỏ.

“Đô Thiên đại trận, Minh Vương chi kỳ đều là bần đạo ngẫu nhiên có được, không nhẫn tâm để tâm huyết của tiền bối bị mài mòn, nên mới đem ra sử dụng một phen, đạo ma yêu phật đều muốn được siêu thoát, hà tất chấp nhất da thịt chứ !” Chu Thanh đương nhiên hiểu đám tu sĩ này đang nghi ngờ, nên tùy tiện nói theo kiểu không thích tranh chấp, dẫn đến sự ủng hộ của đám người Huyền Võ lão đạo, đám người ở Thương Lãng thủy cung này đều là thân yêu nghiệt tu luyện huyền môn pháp thuật, nên đối với những lời Chu Thanh nói đều nghe lọt tai.

Sợ thừng dài của Chu Thanh khẽ xoay, để lại một đạo linh khí phù ấn, lại dùng Bát Cửu Huyền Công thúc giục đạo môn Giáng Ma Mật Chú, liên tục đánh ra 99 đạo chú ấn trên toàn thân đứa bé Thiên quỷ đang say ngủ, đề phòng Thiên quỷ hóa hình chạy trốn, rồi đem Thiên quỷ bỏ vào trong không gian ảo.

Đám người Huyền Võ lão đạo thấy Chu Thanh thi triển đạo môn Giáng Ma Chú Ấn, đều bội phục trong lòng, người tam tu đạo, ma, phật từ xưa đến nay quả thật là hiếm thấy, Chu Thanh nghiên cứu nhiều điển tịch đạo môn mà Ngưu đầu Âm Thần để lại, do thần niệm của hắn mạnh mẽ, chân nguyên dồi dào, thân xác quán thông, tu đạo đến nay đã có chút thành tựu, Bát Cửu Huyền Công và đạo môn pháp thuật cũng chẳng có chỗ nào xung đột với nhau, đương nhiên như nước được vào thủy đạo.

Sau đó hai bên cứ nói đến chuyện này, trải qua một phen chiến đấu giải thoát, mối quan hệ giữa Chu Thanh và Huyền Võ lão đạo cùng đám người ở Thương Lãng thủy cung đã sâu sắc hơn, lờ mờ có chút tương tri, từ lúc xảy ra sự việc đến nay, chúng nhân cũng chuẩn bị tản ra tự tu luyện, Huyền Võ lão đạo động pháp quyết, đóng chặt cửa lại, đề phòng người ngoài xông vào.


Lúc mọi người định tản ra, từ xa truyền lại một mùi hương thoang thoảng, như lan như hương, nhưng lại không nồng, tự nhiên thanh khiết, lờ mờ có lẫn vị thuốc trong đó, Hồng Phát lão đạo phản ứng nhanh nhất, xác định mùi hương này được phát ra trong một điện ở Thương Lãng thủy cung, mặt lộ vui mừng, Thủy Viên cũng khịt khịt mũi, rống to lên: “Đại ca, Tụ Phách Luyện Hình đan của huynh sao luyện thành mau quá vậy, lão Viên ta còn đoán là phải mất hai canh giờ nữa chứ.”

“Tụ Phách Luyện Hình đan ! Chả trách đạo hữu mượn Thiên Thạch Nguyên Mẫu đan lò, lần luyện đan này thiết nghĩ đạo hữu cũng đã tốn nhiều công phu, không ai canh chừng, nắm bắt độ lửa, sao lại dễ dàng để phí công chứ, đạo hữu vì chuyện nhỏ của ta, quả nhiên đến đan lò cũng không ai canh, may mà đã luyện thành công, nếu chỉ vì nhất thời, mà nguyên đan bị hủy, lão đạo ta đúng thật là hổ thẹn !” Huyền Võ lão đạo lúc nãy đánh nhau, Thiên Thủy Tam Thánh quả nhiên bỏ việc luyện đan, đều đến để trợ giúp, trong lòng cảm kích, liền hành lễ với lão tổ.

Tụ Phách Luyện Hình đan rất khó luyện thành, trước tiên phải thu thập mấy trăm loại thảo dược quý hiếm, dùng Văn Võ Chân Hỏa đốt khô, rồi cho thêm Quỳ Thủy tinh anh, rồi để lửa nhỏ luyện trong 36 năm, mới có thể ngưng kết thành Nguyên Đan Mẫu Thai.

Sau khi kết thành nguyên đan mẫu thai, lại thêm mấy chục loại thuốc mài ra, dùng Tam Vị Chân Hỏa và linh khí nồng hậu của đan lò để luyện, mới có thể thành công, rất nhiều công đoạn phiền phức, việc chế luyện không hề đơn giản chút nào.

“Những lời này của cung chủ đã quá lời rồi, dược liệu để ta luyện chế đan này đa phần đều được lấy từ trong thủy cung, đương nhiên phải ra tay giúp đỡ, những lời này xin cung chủ đừng nói thêm, sẽ khiến ta cảm thấy hổ thẹn !” Hồng Phát lão tổ vội vàng đáp lễ, vui mừng đáp: “Lúc đan đã luyện thành phải hấp thu một lượng lớn linh khí mới là ngưng luyện thành công, bần đạo tuy đã sớm luyện thành Nguyên Đan Mẫu Thai, nếu không có đan lò cực tốt, đều không dám luyện chế, ngày nay cũng nhờ vào vẫn Thạch nguyên Mẫu đan lò, đan này đối với luyện hình thể, bồi bổ nguyên thần đều có hiệu quả kỳ diệu, có thể giảm bớt nhiều khổ công, bần đạo lần này luyện chế khá nhiều, vừa khéo mượn hoa hiến phật, các vị đạo hữu mỗi người đều được chia một viên, mong đừng từ chối.” Truyện "Phật Đạo "

Hồng Phát lão tổ nói xong, liền bay về hướng phát ra mùi thơm, đan dược đã thành, đương nhiên sẽ không còn trở ngại gì, nhưng việc thu đan, lấy đan ra cũng phải chú ý một số điều, không thì sẽ làm giảm hiệu quả của đan dược, Thủy Viên và Thanh Thần Tử thấy vậy cũng cất bước theo sau.

Huyền Võ lão đạo cười nói: “Tụ Phách Luyện Hình đan quả thật kỳ trân linh dược, có lợi cho việc tu hành của các vị, nếu Hồng Phát đạo hữu có nhiều, vậy thì chúng ta sẽ không khách sáo.” Chúng nhân đều cười và gật đầu, cũng bay vào phía trong điện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.