Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 113: Nguyên thần luyện trùng (2)






Mười ba đạo kim quang chui tọt vào đỉnh đầu 13 con rết thiết bối, những con rết đang bò ngổn ngang dưới đất đột nhiên ngưng chuyển động, đỉnh đầu đen sì bóng loáng của chúng phóng ra một kí hiệu màu vàng to bằng hạt đậu, mấy con rết như bị kí hiệu màu vàng trói gô không thể nhúc nhích, nhưng có vài con thân thể to hơn đôi chút vẫn còn ngọ nguậy, cả trăm đôi chân bén nhọn như lưỡi dao phát ánh sáng xanh lam chói lòa khua liên hồi muốn thoát khỏi bị khống chế.

“Thần hồn thoát xác! Thoát!” Kí hiệu màu vàng sáng rực, mấy con rết thiết bối hung tợn cũng bị trói gô không thể nhúc nhích, Chu Thanh hô to thần chú, 13 chiếc bóng mờ ảo của những con rết trôi vào không trung, thì ra Chu Thanh đã dùng niệm lực thần thông rút lấy hồn phách thần thức của 13 con rết thiết bối này ra khỏi thể xác của chúng. Truyện "Phật Đạo "

Rết thiết bối thuộc loại trùng, trí tuệ thấp kém, thần thức yếu đuối, hành sự hoàn toàn dựa vào bản năng, hồn phách cũng rất yếu, dù là vậy Chu Thanh rút lấy hồn phách của chúng cũng phải phí rất nhiều sức lực. Chỉ cần là sinh vật đều tồn tại hồn phách, các sinh linh chưa qua tu luyện, hồn phách và thể xác dính chặt vào nhau, hai thứ không hề có sự phân biệt, cùng sống cùng chết. Chu Thanh phải hút lấy hồn phách của mấy con rết, lại phải đảm bảo thân xác của chúng không vì thế mà chết mất tiêu, độ khó không cần nói cũng có thể tưởng tượng, nếu không vì Chu Thanh từng tham ngộ Đô Thiên Thần Sát đại trận, huyền công tu luyện lại thuật chuyên môn ngưng luyện tinh thần, quả thật không đủ sức thao tác cách hút hồn tinh diệu này. Truyện "Phật Đạo "


Một cơn gió thoảng qua thổi tan những chiếc bóng hồn phách mờ ảo của rết thiết bối, Chu Thanh cũng mặc kệ, mấy hồn phách yếu kém này chả có tác dụng gì, một quân hồn quỷ dữ ở dưới đất Trường Bình ít nhất có thể bằng cả trăm vạn con như thế.

Ong! Cả hang động rung rinh một cái, Chu Thanh ngừng tay lại, mấy con rết thiết bối hung tợn bị rút mất hồn phách, ngay cả ý thức cũng mất đi, nằm im không động đậy, con nào con nấy cứng đơ dưới đất như thanh sắt đen sì.

“Ngài định làm gì vậy?” Vân Hà tiên tử theo dõi nãy giờ vẫn chưa hiểu: “Rút đi hồn phách của những con rết này, như thế chúng chẳng khác nào đã chết, không còn một chút linh tính, cho dù ngài dùng để tế luyện Cổ trùng e cũng không còn tác dụng, còn thủ đoạn rút lấy hồn phách chính là pháp thuật của Ma đạo, sau này nên ít dùng đến thì tốt hơn, tránh để người khác nhìn thấy xảy ra rắc rối.”

Chu Thanh mỉm cười giải thích: “Loại Cổ trùng thấp kém kia tất nhiên ta sẽ không tế luyện làm gì, 13 con rết thiết bối này được lấy từ bọn Ngũ Tán Nhân của Tây Vực kia, được ta nhiều ngày nuôi dưỡng, giờ đã sắp tiến hóa thành yêu quái rồi, một khi thành tinh, trí tuệ tăng mạnh, hồn phách thần thức của chúng đều trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó càng khó để rút lấy hồn phách của chúng, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, Nguyên thần luyện trùng thuật của ta là thuật bí truyền độc môn, bất kì Đạo môn Ma đạo nào đều không có loại thủ đoạn này đâu, đâu thể so sánh với thứ phương pháp tế luyện Cổ trùng tầm thường chứ?”

“Nguyên thần luyện trùng thuật?” Vân Hà tiên tử lần đầu tiên nghe đến tên gọi này, lòng hiếu kỳ nổi lên: “Vậy thì ta phải xem thử sự lợi hại của nó mới được, nhưng ngài đừng thổi phồng quá trớn nhé! Như vậy đi, chỉ cần ngài dùng pháp bảo tế luyện từ mấy con rết thiết bối này chống chọi được với Vân Hà Diệt Thần toa của ta thì coi như ngài nói đúng, còn không thì chứng tỏ ngài đang khoác lác.” Vân Hà tiên tử từ khi tiếp xúc với Chu Thanh một thời gian, tính tình trở nên tươi vui hơn nhiều, sắc mặt lạnh băng hồi trước đã không còn tồn tại, nhất là vừa rồi 2 người đã ngầm tỏ rõ quan hệ nên càng thân thiết, bây giờ nàng lại chủ động đùa nghịch với Chu Thanh.


Vân Hà Diệt Thần toa là pháp bảo thượng cổ, không biết do vị tiền bối cao nhân nào thu thập Ngũ hành tinh khí, Đại Diễn thần thiết, Thủ Sơn xích đồng, Ngũ sắc linh thạch, dùng phép thần thông chế luyện ra, lại hun đúc bằng linh khí của Ngũ sắc vân hà trên trời mới kết thành chiếc Vân Hà Diệt Thần toa, cuối cùng thêm vào chín trăm chín mươi chín đạo phù lục tiên gia, phật tông chân ngôn bí chú lên trên, vừa Đạo vừa Phật, uy lực kinh hồn, nếu phát huy toàn bộ sức mạnh chỉ xét về sức tấn công thậm chí không hề thua kém trấn động pháp bảo Tử Thanh song kiếm của kiếm phái Thục Sơn. Giờ món pháp bảo mà Chu Thanh dùng Nguyên thần luyện trùng thuật chế luyện ra chỉ cần có một nửa uy lực của Vân Hà Diệt Thần toa đã là kinh thiên động địa lắm rồi, không thể mạnh hơn được đâu. Vân Hà tiên tử đưa ra đề nghị xong, đôi mắt long lanh xinh đẹp dán chặt vào Chu Thanh, xem hắn trả lời thế nào.

Cho Chu Thanh bối rối một phen, Vân Hà tiên tử cảm thấy đấy là một việc thú vị nên làm.

Ai ngờ Chu Thanh vẫn ung dung nói: “Vân Hà Diệt Thần toa tuy uy lực lớn mạnh, nhưng có quá nhiều chỗ sơ hở, tin chắc năm xưa vị tiền bối cao nhân đó vẫn chưa chế luyện hoàn toàn thành công, muốn vượt qua nó không phải chuyện khó khăn gì.” Chu Thanh có Hóa Huyết thần đao, Roi Đả Thần, món nào cũng mạnh hơn Vân Hà Diệt Thần toa gấp 10 lần, vì thế tầm nhìn của hắn đặt lên cao hơn, trong lúc nói chuyện có mấy phần hạ thấp người khác.

“Hở?” Vân Hà tiên tử khẳng định Chu Thanh đang khoác lác: “Vậy thì mau bắt đầu đi, đừng chế luyện không ra món gì sẽ mất mặt đó, nhưng ở đây không có người ngoài, có mất mặt cũng không sao, nhưng ta không đảm bảo không kể huyên thuyên ra ngoài đâu đấy!” Vân Hà tiên tử mỉm cười như hoa tươi khoe sắc, vẻ kiều diễm lay động lòng người.

Chỉ là lúc này Chu Thanh đã nhắm nghiền mắt, tập trung tinh thần, hai tay khép chặt trước ngực không chú ý đến nàng nữa, Vân Hà tiên tử vừa rồi chẳng khác nào nháy mắt với kẻ mù, hành động vô ích.

Đạo bào trên người Chu Thanh phình to, hai chân từ từ bay bổng khỏi mặt đất, treo lơ lửng trên không trung cao 3 thước, dù sao thì hang động này cao đến mấy trượng, không sợ bị u đầu mẻ trán. Truyện "Phật Đạo "


Giữa trán Chu Thanh bốc ra một luồng khói màu vàng, từ từ ngưng tụ thành một bóng người nhợt nhạt, chiếc bóng mờ mờ ảo ảo, chỉ có khuôn mặt là rõ ràng hơn đôi chút, Vân Hà tiên tử nhìn thấy rõ bóng người kia có tướng mạo giống y hệt Chu Thanh.

“Thiên địa nguyên linh, thần niệm phân hóa, nguyên thần rời thân!” Cùng lúc với câu thần chú vang lên, chiếc bóng nhợt nhạt uốn khúc phân hóa ra thành 13 chiếc bóng cao hơn thước, thân thể như đứa trẻ, dung mạo đều giống hệt nhau, từng chiếc bóng lần lượt chui vào thân xác của 13 con rết thiết bối vừa bị Chu Thanh rút mất hồn phách.

“Cái này… cái này là Nguyên thần phân hóa thuật? Ngài có thể trong một lúc phân hóa ra 13 đạo nguyên thần, nguyên thần của ngài mạnh mẽ biết cỡ nào? Không thể nào, con người sao có nguyên thần mạnh đến thế được chứ?” Vân Hà tiên tử đang định chờ xem Chu Thanh bẽ mặt, ai ngờ bị khung cảnh quái dị vừa diễn ra làm cho há hốc miệng kinh ngạc. 13 đạo nguyên thần chui hết vào thân xác của lũ rết, mấy con rết bất động đã bắt đầu lúc nhúc hoạt động trở lại.

“Điều này giống với nguyên lí tu luyện nguyên thần thứ hai trong truyền thuyết, chẳng lẽ muốn đem lũ rết này luyện thành nguyên thần thứ hai? Không thể nào, nguyên thần thứ hai sao có thể dùng sinh vật sống tu luyện được chứ? Cho dù có thể dùng sinh vật sống, cùng lắm chỉ có thể luyện được một con, không lí nào luyện cùng lúc đến 13 con, có là thần tiên hạ phàm e cũng bất lực thôi?” Vân Hà tiên tử nhìn ra được một chút manh mối cũng coi như hiểu biết nhiều rồi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.