Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 106: Do thám lưỡng nghi vi trần (2)






“Lưỡng Nghi Vi Trần trận thật sự phải có hỗn nguyên chân khí của Thái Thanh thần phù trấn áp trận nhãn, thần phù đó là vật của Thái Thượng Lão Quân thống lĩnh Bát Cảnh cung trên trời, báu vật kia mà có ở Thục Sơn thì Thục Sơn đã sớm vượt mặt Côn Lôn rồi. Tin chắc năm xưa khai phái tổ sư của Thục Sơn Trường Mi chân nhân chỉ có được cách bố trận, không có Thái Thanh thần phù trấn áp trận nhãn, bằng không mượn tác dụng của hỗn nguyên chân khí của thần phù, khi đối địch có thể tùy ý tung ra hút đối phương vào trong trận pháp, còn ai là đối thủ của Thục Sơn nữa chứ? Đại trận này mà phát huy hết toàn bộ uy lực, có thể hóa thế giới thành cát bụi, nên mới có tên là Vi Trần, quả thật là ngay cả thần tiên thật sự cũng khó thoát tai ương. Còn bây giờ, ta nghĩ cùng lắm còn chưa đến một phần trăm uy lực được phát huy.”

Chu Thanh nghe Vân Hà tiên tử dùng thuật truyền âm giải thích, trong lòng hiểu rõ phần nhiều, tuyệt học của Chu Thanh có thể nói là tự học thành tài, tuy trong Luyện Khí tổng cương có ghi chép một số bí mật, nhưng thế sự nhiều vô cùng tận, một cuốn sách làm sao mà ghi cho hết được? Đại Tự Tại cung được truyền từ Từ Hàng đạo nhân năm xưa, biết được câu chuyện về Lưỡng Nghi Vi Trần trận cũng không có gì lạ.


Linh Hư lão đạo đột nhiên vung tay một cái, trong số không gian ảo được hóa ra bởi Lưỡng Nghi Vi Trần trận mở ra một hang động, cảnh vật hiện ra y như cảnh vật Thục Sơn động thiên Chu Thanh vừa thấy bên ngoài, biết lão già Linh Hư này biểu diễn nãy giờ cuối cùng đã sắp đưa mình ra khỏi đại trận. Một khi ra khỏi trận pháp rồi thì Chu Thanh không còn cơ hội dò xét thái cổ tiên trận này nữa, nghĩ thế Chu Thanh bất chấp tất cả, thần niệm mạnh mẽ tuôn ào khỏi giữa trán, sắc trắng le lói, chính là Chu Thanh vận hết sức mở Thiên nhãn dùng thần niệm dò thám bí mật của đại trận và cách bố trận, dù gì thì Linh Hư lão đạo đang tập trung làm phép đến hồi gay cấn, không có tâm trí nào chú ý đến chút động tĩnh của hắn. Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh làm vậy có thể nói là gan to tày đình, đổi lại là các cao thủ cùng đẳng cấp với Chu Thanh, khi tiến vào trong đại trận, muốn tra xét bí mật trận pháp, nếu không có kiến thức nghiên cứu thâm sâu về trận pháp, cho dù có tìm ra chút thông tin cũng vô ích, hơn nữa thuật do thám bằng thần niệm thi triển bên ngoài còn được, còn sử dụng trong đại trận sẽ bị tiêu hao rất nhiều, bằng không thì đại trận nào cũng lộ tẩy hết rồi, nhất là thái cổ tiên trận như Lưỡng Nghi Vi Trần hư hư thực thực, giống như trời đất bao la không có giới hạn, thần niệm biết dò xét được đến đâu?

Chỉ cần là trận pháp, chắc chắn có đề phòng bị người khác dò thám, nên đều ngầm sắp đặt thủ đoạn phản kích lợi hại nào đó, chỉ cần phát hiện chút ít dị thường sẽ phát động truy sát ngay, các cao thủ một số không có thần niệm đủ mạnh, số có thần niệm đủ mạnh lại tuyệt đối không làm vậy. Không biết thực hư mà làm bừa chẳng khác nào tự tìm cái chết ư? Nhất là người bố trận đứng ngay bên cạnh, người ta mà phát hiện, lập tức phát động trận pháp phong tỏa đường rút lui, như thế coi như toi đời cái chắc.

Chu Thanh cũng có nghĩ tới những nguy hiểm chực chờ, không phải hắn thích mạo hiểm, chỉ là cơ hội đến có một lần. Thục Sơn không thể nào cứ bày mãi Lưỡng Nghi Vi Trần trận trấn thủ sơn môn được, nhất định đợi khi nào khai phái đại điển diễn ra xong sẽ hủy đi, sau này Chu Thanh muốn do thám e rằng không còn dịp nào nữa, cho dù Thục Sơn không thay đổi trận pháp trấn thủ sơn môn, Chu Thanh không có người dẫn đường, mạo muội xông vào trong trận e rằng chết cũng không biết tại sao? Chu Thanh giờ đã đắc tội với Côn Lôn, trận chiến với Càn Cơ Tử tuy giành được phần thắng, nhưng đã tung hết vốn liếng bản lĩnh ra rồi, ngay cả nguyên thần thứ hai cũng bị phá hủy, có thể nói chiến thắng có phần may mắn, Càn Cơ lão đạo không ngờ tới Chu Thanh có 3 cái mạng nên mới nhất thời sơ ý, bây giờ Càn Cơ lão đạo còn chưa chết, Chu Thanh mà tái chiến với lão e rằng không còn dễ dàng như trước nữa đâu, thủ đoạn của mình đã bị lật tẩy hết rồi, còn đánh đấm làm sao nữa? Roi Đả Thần cướp được lại không thể tế luyện, tuy cũng là một món pháp bảo quý, nhưng không phát huy được uy lực thật sự cũng như không. Chu Thanh đang suy tính nếu như học được cách vận dụng Lưỡng Nghi Vi Trần trận pháp, lúc gặp lại Càn Cơ lão đạo còn có đất dụng võ. Thêm vào Chu Thanh xưa nay vốn đặc biệt yêu thích nghiên cứu trận pháp, may mắn gặp được tiên trận trong truyền thuyết, nếu không do thám cho biết thì toàn thân ngứa ngáy không thể chịu nổi.


Trận pháp càng mạnh, trận nhãn càng yếu, đạo cùng tắc biến, vật cực tất phản, đây là quy luật trong trời đất, vì thế khi bố trận nhất định phải dùng pháp bảo mạnh nhất để thủ hộ trận nhãn, như thế mới có thể chuyển yếu thành mạnh, trận pháp mới đạt đến độ hoàn mỹ. Trận nhãn của Lưỡng Nghi Vi Trần trận vốn dùng hỗn nguyên chân khí của Thái Thanh thần phù trấn áp, thần phù kia Chu Thanh cũng chả biết là thứ gì, nhưng nếu đã là vật Thái Thượng Lão Quân đứng đầu trong Tam Thanh tổ sư để lại, vậy chắc chắn là pháp bảo vô cùng lợi hại, có lẽ ngay cả Roi Đả Thần cũng thua kém một bậc. Không có thần vật như thế trấn áp trận nhãn, Chu Thanh dựa vào hiểu biết về trận pháp của mình, cộng thêm thần niệm thiên nhãn, có lòng tin tìm ra đôi chút dấu vết, rồi từ từ nghiên cứu, rất có thể gặt hái được một số hiệu quả nhất định. Truyện "Phật Đạo "

Tuy mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc, Vân Hà tiên tử lại lập tức phát hiện hành động của Chu Thanh ngay, nàng tất nhiên biết Chu Thanh định làm gì, thở dài một hơi ngán ngẩm. Thấy phía trước Linh Hư lão đạo hình như sắp làm phép xong, vội lướt tới chắn trước mặt Chu Thanh, cố bắt chuyện lôi kéo sự chú ý của Linh Hư: “Đạo trưởng, Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận quả nhiên thần kì, không hổ thẹn là thái cổ tiên trận, lúc ta ở sư môn cũng thường nghe các bậc trưởng bối nhắc đến chỗ kì diệu của đại trận này, thật không ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến, Thục Sơn đúng là đại môn phái đứng đầu ở trung thổ.”

Vân Hà tiên tử biết dùng thần niệm do thám cực kì nhanh chóng, chỉ trong tích tắc là xong, nàng chỉ cần tranh thủ chút ít thời gian giúp Chu Thanh là được, tuy Linh Hư vẫn chưa phát giác hành động của Chu Thanh, nhưng làm vậy đảm bảo an toàn hơn. Không biết tại sao, Vân Hà tiên tử bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên gặp mặt Chu Thanh, trái tim liền khua loạn nhịp, Vân Hà cũng không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào, chỉ là mơ hồ cảm nhận được cảm giác này chỉ xuất hiện khi nàng đối mặt với sư phụ, cũng chính là cung chủ Đại Tự Tại cung, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Từ sâu thẳm trái tim, Vân Hà tiên tử vạn lần không muốn Chu Thanh dấn thân vào chỗ nguy hiểm. Truyện "Phật Đạo "

Câu bùa chú màu tím cuối cùng biến mất vào không khí, bầu không gian ảo do Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận biến hóa hiển hiện hoàn toàn ra khung cảnh Thục Sơn động thiên. Linh Hư lão đạo thở phào một hơi, nói: “Hai vị đạo hữu, đây chính là động thiên phúc địa của Thục Sơn chúng ta rồi, mời theo bần đạo vào trong.”

Trong lúc nói chuyện Linh Hư bỗng nhìn về phía Chu Thanh, may mà có Vân Hà chắn ngay trước mặt, thật ra từ khi Linh Hư làm phép đến khi hoàn thành chỉ diễn ra trong vài giây, Linh Hư không hề biết Chu Thanh động lòng muốn do thám trận pháp, thần niệm của Chu Thanh cũng vòng qua Linh Hư nhanh chóng tỏa ra bốn phương tám hướng. Linh Hư vẫn chưa phát giác ra có gì bất thường, nghe Vân Hà lên tiếng khen ngợi, Linh Hư càng thêm đắc ý, nhưng cũng phải giả đò tỏ ra khiêm tốn vài câu: “Vân Hà đạo hữu quá khen rồi, nói ra thật là hổ thẹn, Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận tuy được tổ sư truyền lại, nhưng đã thất truyền nhiều năm, gần đây bần đạo tra cứu điển tịch do các bậc tiền bối Thục Sơn để lại mới ngẫu nhiên phát hiện, thế là thái cổ tiên trận tái hiện thế gian, suy cho cùng cũng là cơ duyên từ các bậc tiền bối Thục Sơn. Hai vị đạo hữu, chúng ta vào trong rồi nói tiếp, trận pháp này sắp sửa khép lại, đến lúc đó muốn mở ra lần nữa phải tốn rất nhiều sức lực đó.” Linh Hư lão đạo không quên hối thúc khách quý mau rời khỏi trận pháp.


Vân Hà tiên tử hoảng lên, Linh Hư lão đạo này hiện giờ còn tỏ vẻ lịch thiệp hiếu khách, nếu như để lão biết Chu Thanh đang do thám bí mật của Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận, chắc chắn sẽ trở mặt thành thù ngay, nếu động thủ bên ngoài hai người tất nhiên không sợ, nhưng hiện nay vẫn còn đứng trong đại trận, nếu như Linh Hư phát động trận pháp, e rằng không cần phí sức đã lấy mạng cả hai người, hơn nữa đây là địa bàn Thục Sơn, cho dù hai người thoát khỏi đại trận, bị các cao thủ Thục Sơn vây đánh, Chu Thanh và mình có mạnh thêm gấp bội cũng không thể đối phó với cả một môn phái.

“Không được chần chừ nữa, Linh Hư lão đạo tuy là cao thủ Phản Hư, ta nghịch chuyển tinh huyết, bộc phát hết tiềm lực, dùng Vân Hà Diệt Thần toa đánh lén vẫn có cơ may đánh lão trọng thương, nhân lúc lão chưa phát động đại trước còn có cơ may trốn thoát.” Nghịch chuyển tinh huyết bộc phát tiềm lực chính là cách tốt nhất khi người tu đạo muốn liều mạng, có thể nói là thích hợp với mọi đối tượng, nhưng tính nguy hiểm cực cao, nếu không thành công thì chính bản thân sẽ nổ tung toi mạng, dù có thành công, sau đó công lực đạo hạnh cũng bị giảm nửa, suốt đời không có khả năng hồi phục. Vân Hà tiên tử không suy nghĩ nhiều đến thế, thấy Chu Thanh gặp nguy hiểm, chỉ trong tích tắc đã quyết tâm làm vậy.

Đang định hành động, đột nhiên có người nắm lấy tay nàng, sau lưng truyền đến một giọng nói hiền hòa: “Linh Hư đạo hữu nói phải lắm, Thục Sơn động thiên chính là di tích tiên gia được khai phá từ 3 lần đấu kiếm núi Nga My, uy danh đã sớm vang vọng khắp tu đạo giới, không nhân dịp này thăm thú cho biết thật quá uổng chuyến đi rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.