Pháp Y Quỷ Tiên

Chương 8: Điểm Âm Đức




Pháp y quỷ tiên
Tác giả: Khổ hải quỷ nhai
Dịch: MrSax
Ninh xa miếu Thành Hoàng, hắc đuốc bạch diễm, quỷ ảnh lay động. Tống Thành Hoàng ngồi thẩm âm trên đài cao, nhìn lão thử mập mạp quỳ gối bên dưới quát:
“Đem ‘tội quỷ’ chuột yêu nhốt đánh vào đại lao, chờ quan trên xử lý.”
Chúng quỷ lập tức thi hành, áp giải phì lão thử đi, Văn phán quan theo sau Thành Hoàng cùng trở lại hậu viện. Nơi này là địa phương quan viên tiểu lại tập trung xử lý công vụ. Là mệnh quan âm phủ, tự nhiên là có phòng đơn.
Kỳ thật Văn phán quan cũng là phòng đơn, chẳng qua hai người lúc sinh thời cũng là hảo bằng hữu, sau khi chết lại làcộng sự ở âm tào địa phủ, đương nhiên thích tụ hợp một chỗ, luận bàn chuyện……. “quỷ sinh”. Với bọn họ thì nơi âm tào địa phủ này ngoài nói chuyện phiếm ra, quả thật là không còn sự tình gì.
Khi nói chuyện, một cái lệ quỷ đi vào nội đường, đối nhị quỷ quan hành lễ nói:
“Tiểu nhân Chương lệ quỷ bái kiến Thành Hoàng, bái kiến Văn phán quan.”
“Miễn lễ, có chuyện gì?” Tống Thành Hoàng hỏi.
Chương lệ quỷ đảo mắt nhìn quanh bốn phía, hắn thấy không còn ai khác mói dám nói tiếp.
Văn phán quan mày nhăn lại, thầm nghĩ ta là người đọc sách hành sự quang minh chính đại, sao có thể hành động như phường trộm cắp thế được! Bất quá hắn cũng chỉ nghĩ thầm vậy thôi, không có phát tác ra ngoài.
“Tiểu nhân là vì Giang Lôi kia mà đến.”
Nguyên lai, sau khi hắn trở lại miếu Thành Hoàng, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cư nhiên một tên tiểu quỷ lai lịch không rõ từ đâu bò tới rồi leo lên đầu mình.
“Nga, hắn làm sao vậy?”
“Bẩm Thành Hoàng, quỷ hồn này lai lịch không rõ, hành tung quỷ dị. Thời điểm tiểu nhân mới bắt hắn ở nơi hoang dã, thấy hắn ăn mặc quần áo kiểu dáng hình thù kỳ quái, khẩu âm của hắn cũng không phải bản địa. Liền sinh lòng nghi vấn quê quán lúc sinh thời của hắn, thế nhưng khi tiểu nhân hỏi, hắn lại trả lời ấp a ấp úng hỏi một đằng trả lời một nẻo, sau đó hắn xin tiểu nhân một bộ vàng mã để thay. Tiểu nhân áp giải hắn tổng cộng ba ngày, ngày đầu tiên tình trạng của hắn như kẻ điên, trong miệng lải nhải không biết đang nói cái gì. Ngày hôm sau mới tốt một chút, hắn quay sang bắt chuyện với tiểu nhân, nhưng hắn đối với dương gian rất nhiều sự tình đều không biết.”
“Vậy ngươi cảm thấy chuyện này là như thế nào?”
“Tiểu nhân cảm thấy, cách ăn nói cùng hành vi của hắn cùng thế gian hoàn toàn bất đồng, phảng phất như hắn không phải người của thế giới này!”
Tống Thành Hoàng nghe xong tựa hồ nghĩ tới cái gì, biểu tình đại biến, ánh mắt lạnh băng, nháy mắt đằng đằng sát khí.
Văn phán quan hỏi:
“Theo ý kiến của ngươi, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
“Tiểu nhân cảm thấy, nên đem hắn bắt lại rồi nghiêm hình tra khảo, nhất định có thể tìm ra chân tướng, sau đó đánh hắn xuống mười tám tầng địa ngục, lửa đốt đao cắt, vĩnh thế chịu khổ.”
Thành Hoàng tay cầm lệnh bài lên, vừa định ném xuống, cho lệ quỷ họ Chương y lời hắn nói mà làm, lại không biết vì sao dừng lại, biểu tình không ngừng biến hóa……
Giang Lôi có chỉ số thông minh hơn nữa cũng không thể làm gì, bị tên tiểu quỷ hai đầu hiểu nhầm, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất.
Hắn tự nhận bản thân là thanh niên nghiêm túc của thế kỷ mới, tuy rằng mỗi lần tán gái “ sắp đổ” thì đối phương vừa nghe hắn học pháp y kiểm nghiệm thi thể, đều chạy mất dép, đáng thương cho hắn tới hiện tại vẫn là một thân đồng nam, không! Phải gọi là tiểu quỷ đông trinh, nhưng tuyệt đối không háo sắc giống tên tiền nhiệm, chắc chắn không.
Âm phủ cả ngày xám xịt, chẳng phân biệt ban ngày đêm, cũng không có rượu thịt hưởng thụ, sống thật không thú vị, nhưng hắn vẫn không muốn đi đầu thai.
Ngay từ đầu là bởi vì không có âm đức hộ thân, sợ luân hồi làm heo chó. Hiện tại có âm đức rồi cũng không muốn đi, vì hắn không muốn uống canh Mạnh bà bên bờ sông Vong Xuyên. Đời trước của hắn tuy rằng ngắn ngủi, nhưng có chút ký ức khắc cốt ghi tâm, khó có thể vứt bỏ.
Tuy vậy, nhưng hai trăm ba mươi mốt năm sau đại nạn lâm đầu, thì dù không muốn hắn vẫn phải bước lên cầu Nại Hà một lần.
Giang Lôi dựa lưng vào ghế, hai chân gác lên bàn thờ trước mặt, tâm trạng uể oải, suy nghĩ trầm mặc hôi lâu, sau đó chợt nhớ tới âm đức ngọc bài mới lấy ra xem xét.
Ngọc bài mang phong cách cổ xưa, đường vân được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, nhưng tuyệt không thấy khắc bút tich hay văn tự gì trên mặt ngọc bài.
Hắn đem ngọc bài dán lên trán, sau đó rõ ràng nhìn thấy bên trong ngọc bài, từng cột từng cột quang điếm sắp thành hàng chỉnh tề phiêu phu nơi đó. Lúc này Giang Lôi đã minh bạch, điểm âm đức này cũng có thể tính toán ra, mỗi cột hai mươi nấc, mỗi nấc một điểm, tổng cộng mười một cột và thêm một cột có ba nấc, cũng chính là hai trăm hai mươi ba điểm âm đức.
Âm tào địa phủ không có lạm phát, ngàn vạn năm qua giá trị này vẫn không đổi, một cái danh ngạch lệ quỷ, chỉ cần một trăm điểm là có thể mua được. Bởi vậy thấy được, số điểm âm đức được thưởng do phá án vừa rồi xem như không tệ.
Nghĩ đến, hẳn là chuột yêu đoạt lấy sinh hồn, phạm vào luật trời tối kỵ, nên khi phá được án mới được thưởng nhiều điểm công đức như vậy. Mặt khác, làm việc tại âm tào địa phủ, cũng có tiền lương, mười năm kết toán một lần, nghe nói chức vị tiểu lại như hắn kết toán được 80 điểm, tạo lệ chỉ được 30 điểm. Tam tư đại thần, phán quan, Thành Hoàng các chức vị đại quan, tiền lương được bảo mật.
Giang Lôi đang miên man suy nghĩ, đột nhiên quỷ thể của hắn mềm nhũn, năng lượng toàn thân điên cuồng tụ lại trên ấn đường, hóa thành lốc xoáy, sinh ra một cỗ hấp lực cường đại, cắn nuốt toàn bộ điểm âm đức có trong ngọc bài.
Giang Lôi kinh hãi, hắn biết, điểm âm đức này được coi là tiền tệ lưu hành dưới âm phủ, khi đầu thai còn phải trả lại ông trời, đổi lấy phúc báo khi nhập thế. Tỷ như đổi tướng mạo tuấn mỹ thiên tính thông tuệ, tỷ như đăng bảng vàng làm quan, hoặc sinh ra trong gia đình phú quý.
Nhưng âm đức tuyệt không có thể “Ăn”! Âm đức nhập quỷ thể, tựa như người sống nuốt vàng, chính là tự tìm chết a!
Trong lúc kinh hoảng, Giang Lôi cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, suy nghĩ thấu đáo tìm kiếm đối sách. Loại năng lực này, một nửa là do tính cách của hắn, một nửa là do chức nghiệp tu dưỡng ra. Bất kể là ai, ngày ngày tiếp xúc với thi thể, sẽ biến thành hai loại người. Một là tâm lý sụp đổ mà trở lên điên loạn; hai là tâm lý kiên định, gặp nguy không loạn. Hắn thuộc dạng thứ hai.
Đau đớn mãnh liệt nhanh chóng xâm chiến thể quỷ của hắn, điểm âm đức sau khi bị cắm nuốt cũng không dừng lại tại ấn đường, mà dọc theo đường kinh mạch quỷ dị xông thẳng xuống đan điền, rồi xoay tròn tại đan điền. Cảm giác như bị cả một ngọn núi đè lên.
Giang Lôi lúc này mới hiểu ra, thì ra là cái quỷ mạch này quấy phá! Cái quỷ mạch kỳ dị này, ẩn trong quỷ hồn của hắn rồi kéo hắn xuyên qua.
Ngày đó, Giang Lôi mới vừa đi ra khỏi cổng trường, liền bị một xe tải chở hàng không biết từ đâu lao ra đâm phải, đầu hắn bị va đập mạnh, mau tươi lênh láng. Trong lúc mơ hồ hắn thấy một vật gì đó, giống như một chiếc bình cổ văng từ trong xe hàng, rơi vào vũng máu, ngay sau khi hắn mất ý thức thì hồng quang chợt lóe, mang theo linh hồn của hắn xuyên qua đến thế giới này.
Chiếc bình cổ tối màu mang hình thù kỳ quái, bên trong có vô số quang điểm, ở hai đầu chiếc bình giống như hai viên ngọc trai đen, nhưng rỗng ruột và lớn hơn bình thường một chút. Thân bình hơi nhỏ va có chút uốn lượn.
Đi vào dị thời không, quái bình chui vào quỷ thể của hắn, hóa thành một đoạn kinh mạch quỷ dị: Viên cầu phần miệng bình ở ấn đường hợp làm một với Nê Hoàn Cung; viên cầu phần đáy bình thì trùng với đan điền. Bởi vì thành quỷ hồn, Giang Lôi liền dứt khoát đem đoạn kinh mạch từ quái bình hóa thành, gọi là quỷ mạch.
Hắn không rõ lai lịch quái bình này, chỉ biết nó rơi ra từ xe trở hàng, xe mang biển đỏ có ký hiệu của tổng cục văn vật quốc gia. Còn mơ hồ nhớ đã từng đọc thông tin trên mạng xã hội, ở ngoại ô thành phố đang thi công xây dựng trường học, thì phát hiện di chỉ của một nền văn minh cổ, nghe nói có đề cập tới năng lực siêu tự nhiên.
Đáng tiếc, quỷ thể cũng không phải trong suốt, hắn chỉ có thể bằng cảm nhận tình huống trong quỷ thể rồi suy đoán, không thể nhìn trực tiếp bằng mắt thường, trước nay quỷ mạch không có động tĩnh gì, lúc này lại đột nhiên làm loạn, đem điển âm đức toàn bộ cắn nuốt.
Nguyên bản điểm âm đức là quang điển hai màu, hiện tại, dưới lực xoáy cường đại mà hợp nhất, sinh ra huyền khí màu vang rồi chạy quanh quỷ thể, không ngừng cọ rửa toàn thân, cảm giác mát lạnh cực kỳ thoải mái tràn ngập tứ chi bách hải, hắn đắm chìm trong cảm giác thư sướng quên cả thời gian.
Không biết qua bao lâu, nguồn năng lượng thể lỏng kia một lần nữa trở lại quỷ mạch, rồi trìm xuống đan điền, không có động tĩnh gì nữa, áp lực cũng tiêu tán.
Giang Lôi từ từ mở mắt, hắn kinh ngạc phát hiện, quỷ thể của hắn ngưng thật không ít. Nguyên bản, khi mới xuyên qua quỷ thể của hắn rất suy yếu, nhưng trải qua lần cọ rửa vừa rồi, quỷ thể của hắn cùng chúng quỷ binh thường không khác nhau bao nhiêu. Hắn cúi đầu, nhìn quanh thể quỷ một vòng, sau đó hắn cảm nhận thể quỷ như lần trước, đột nhiên tầm mắt tối sầm lại, ngay sau đó xuất hiện trước “mắt” hắn là vô số cơ bắp màu đen cùng mạch máu màu trắng đan xen lẫn nhau.
“Đây là…… Quỷ thể của ta? Ta có được năng lực nội thị trong truyền thuyêt?”
Giang Lôi hưng phấn hẳn lên, hắn là người thời hiện đại, sống trong thời đại khoa học kỹ thuận phát triển,bản thân hắn cũng được xem là nhà khoa học. Hiện tại, đột nhiên có được năng lực thần kỳ, tâm tình kích động là có thể lý giải.
Bất quá, hắn rất nhanh áp chế tâm tình, loại bỏ tạp niệm trong đầu, tập chung tư tưởng vào quỷ mạch trong quỷ thể, chỉ thấy nó đã hoàn toàn không giống với chiếc bình mà hắn thấy trước đó, hiện tại nhìn nó tương tự những kinh mạch khác trong thể quỷ, điểm khác nhau là nó có màu hoàng kim còn kinh mạch khác là bạch sắc.
Giang Lôi “nhìn” sang những bộ vị khác, phát hiện quỷ thể quả nhiên hoàn toàn khác với nhân thể, bề ngoài là một tầng xác, bên trong cơ bắp đen nhánh, cốt cách cũng không giống nhân thể mà cứng rắn hơn. Trong mạch máu màu trắng, có lưu động chất lỏng trong suốt, xem ra hẳn là quỷ huyết.
Chỗ khác nhau lớn nhất, là lỗ chân lông đặc biệt thưa thớt, trừ bỏ phần đầu cùng hạ âm, những chỗ khác trơn nhẵn không một lỗ chân lông nào. Không chỉ có vậy, các tuyến dịch trong thể quỷ cũng không được đầy đủ, hình dạng và vị trí hoàn toàn khác với cơ thể người, thiết nghĩ tác dụng của chúng cũng hoàn toàn khác.
“Chả trách âm phủ không có đại phu, quỷ thể có xác, kinh mạch toàn bộ ẩn bên trong chú không lằm trên xác, trong ngoài đều lạnh băng, lại chẳng có các cơ quan bài tiết. Mà y thuật thời cổ đại toàn dựa trên ‘ vọng, văn, vấn, thiết ’, áp dụng trên quỷ thể liền mất đi tác dụng. Có thể thông qua nội thị tìm hiểu quỷ thể, việc hành y của ta lại thêm phần nắm chắc.”
Muốn làm bác sĩ khoa ngoại tại âm phủ, thì việc tìm hiểu quỷ thể là cửa ải khó khăn nhất cần phải vượt qua, tiếp đến là dụng cụ phẫu thuật cũng phải nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết.
Chỉ là hắn không dám tùy tiện bắt quỷ đến làm giải phẫu thí nghiệm, qua sự việc của chuột yêu, hắn nhận ra, số lượng ‘ quỷ khẩu ’ được kiểm tra rất nghiêm, chỉ cần sơ sảy một chút là “được đi dạo” dưới mười tám tầng địa ngục như chơi.
Vì hắn là người…… à, quỷ xuyên việt, nên hắn không dám làm chuyện quá đáng, mọi quỷ chú ý lại thêm phiền phức không đáng có. Giang Lôi không biết vì lý do gì mà hắn có được năng lực nội thị, nhưng hẳn suy đoán có thể liên quan đến quỷ mạch.
“Chờ ta nghiên cứu thấu triệt, tìm Vệ Đại Quang thí nghiệm!”
Cứ nghĩ đến hai cái đầu của Vệ Đại Quang, là cả người hắn không được tự nhiên, mỗi ngày cùng loại quỷ này bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghĩ đến thôi cũng nổi da gà( da thì trơn tuột như cá trê thi lấy đâu da gà mà nổi, xạo!).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.