Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 7:




"Họ sắp đến bắt em rồi..."
Bé con khóc oà, hai tay nắm chặt lại.
"Họ... Họ là ai...?"
"Em cũng không biết nữa... Nhưng mà họ sắp đến rồi, em không muốn đi đâu, Bi muốn ở với mẹ..."
Hoàng đến giờ phút này, thật sự không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra với mình.
"Thế sao em không vào với mẹ đi?... "
Hoàng đặt hai bàn tay lên vai cậu bé, nhìn thẳng vào như muốn khẳng định đây có phải là ảo giác hay không. Một luồng hơi lạnh từ người cậu bé truyền đến, lạnh như băng, khiến Hoàng giật mình.
Đây chắc chắn không phải ảo giác...
Cậu... Có thể nhìn thấy linh hồn?!?...
Không thể tin được....
Cậu bé nhìn Hoàng, gật gật đầu, lấy tay quệt nước mắt, bước vào trong phòng bệnh.
Bỗng nhiên cậu bé khựng lại, đi đến nửa đường thì quay đầu lại, toan chạy ra ngoài, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Hoàng không hiểu, liền đi lại cửa phòng, nhìn xem trong đó có gì mà bé con kia sợ hãi đến vậy.
Chợt cậu dừng lại....
Đằng phía bên trong căn phòng, bé con kia đã bị hai người, đứng hai bên, áp sát lại. Một người cao gầy, một người thấp béo, người cao gầy có khuôn mặt nhọn hoắt, các nếp nhăn nhúm lại trên mặt,tay cầm một chiếc quạt lông, phe phẩy phe phẩy, điệu bộ trông rất ung dung. Chiếc lưỡi đỏ ngầu, dài ngoằng tới tận bụng. Người còn lại, mặt mũi bặm trợn đen sì, núc ních, trên tay cầm một chiếc xích sắt, dẫn cậu bé đi. Khoan đã...!!!
Hắc...Hắc Bạch Vô Thường...?!?
Hô hấp Hoàng trở nên khó khăn. Nơron thần kinh căng như chão, tưởng chừng như đứt đến nơi. Các mạch máu chảy dồn hơn bao giờ hết. Tim đập đến mức quá tải.
Bé con kia có lẽ đang bị câu hồn?!?
Cậu bé mắt đờ đi, cả người à không, hồn phách bị dẫn lối theo hai người họ, như có một ma lực nào đấy vô hình. Dần dần, hình bóng cậu mờ đi, rồi tan biến mất trong không trung, chỉ còn hai người gầy béo ở lại...
Họ toan quay người rời đi, nhưng Bạch gia đã đảo mắt nhìn về phía cậu. Cả hai người, quay lại, mất một khắc sau, gật đầu với cậu...
"Hoá ra là người quen,đã lâu không gặp... Chúng ta còn có việc, xin đi trước"
Cái gì thế?!?
Họ đang nói chuyện với cậu?!?
Còn chưa định tính lại được sự việc, chớp một cái đã không thấy bóng hai người kia đâu.
"Con trai của mẹ ơi.... Con ôi, con tôi...."
Tiếng gào khóc của người mẹ đã đưa Hoàng trở lại thực tại. Cậu dõi mắt nhìn vào phía trong, người mẹ như ngây dại, liên tục gào thét đòi ôm lấy con. Đội nhân viên y tế cùng các bác sĩ dịch chuyển chiếc giường, có lẽ là đem nó vào nhà xác. Chiếc giường được đẩy ra ngoài cửa chính, đi qua Hoàng, bỗng người mẹ chạy lại, hất chiếc khăn trắng lên, ôm lấy cả thi hài bé nhỏ. Hoàng lùi lại, đứng sát tường,khẽ kêu lên một tiếng. Hài tử bé nhỏ trong chiếc giường kia, tuy mất đã lâu, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, nhưng cũng đủ khiến cậu nhận ra, đấy chính là cậu bé Bi, đứa trẻ vừa bị câu mất hồn vừa khắc trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.