Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 328:




Từ lúc cậu bị nhát dao kia của bạn cùng phòng đâm cho một phát chí mạng, cho tới tận bây giờ Hoàng vẫn không bao giờ ngừng nghĩ tới lý do vì sao mình trở thành như vậy. Đáng lẽ nếu không có lần đấy, không có Linh, không có Nam, cậu sẽ không có đôi mắt âm dương, không phải sống cuộc sống của một pháp sư học việc, cậu lại càng không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng bây giờ đối với Hoàng cũng không phải tệ, cậu nhăn mặt lại.
Liệu cây liễu ma quái kia cùng với luồng tà khí mạnh mà Trúc đã lấy được để tu luyện có liên quan gì tới nhau hay không? Khả năng cao là có. Cậu đã nuôi nấng suy nghĩ khi quay về trường phải điều tra vụ này từ rất lâu rồi. Để càng lâu càng nguy hiểm.
Hoàng nghĩ đoạn, chau mày lại đưa tay lên trán căng thẳng, căng thẳng thực sự…
“BỐP.”
“Aaaa…”
Một vật cứng cáp đáp lên đầu Hoàng từ phía đỉnh. Hoàng giật mình, ngồi bật dậy thẳng lưng.
“Biết ngay là thầy mà, thầy ơi là thầy, đánh đau như vậy có ngày con chết ra đây thì thầy phải chịu trách nhiệm với công an đấy, hơn nữa mẹ con có mình con là…”
“Im mồm im mồm, mày thích nhiều lời không? Biết giờ là giờ nào rồi không mà còn nằm đây? Hả?”
Thầy Long vác cái điếu cày đứng ngay bên cạnh đầu giường Hoàng, bĩu môi dè bỉu Hoàng.
À thì ra cái thứ mà lão gõ đầu Hoàng chính là cái điếu cày.
Thật quá đáng.
“Nguyên ngày hôm qua đi cả ngày, tới gần sáng tinh mơ hôm nay mới mò về, tao cũng đã để cho mày ngủ tới tận giờ là gần 5 giờ chiều rồi đấy.”
“Thế… Thế ạ?”
Hoàng giật mình vội đưa mắt nhìn đồng hồ, đúng là đã 5 giờ chiều mấp mé thật, sáng nay cậu được bác Mai đưa về tận nơi, nhưng ngại nhất là khâu đứng chờ thầy ra mở cửa, cứ ngỡ nhà thầy đi ngủ hết rồi, cậu tính lẻn vào tránh phá giấc ngủ của họ, nhưng thật may là cái Ngọc tốt bụng mở cửa sẵn chờ cậu về.
“Còn đờ người ra đấy làm gì? Mau mò dậy chỉnh đốn lại tác phong, vào phòng sách gặp thầy.”
Lão Long đầu hói hôm nay đột nhiên nghiêm chỉnh vãi, Hoàng bắt đầu thấy thái độ này thì nửa bất ngờ dè chừng. Lão vào phòng sách thật, làm Hoàng cũng tức tốc xuống giường nay.
Tuy rất đói nhưng công việc đầu tiên của Hoàng sau khi vệ sinh cá nhân là sờ vào cái điện thoại, biết ngay kiểu gì chẳng có tin nhắn của Mai.
[…]: Ổn chứ?
[…]: Ổn, vừa về tới nơi đã lăn ra ngủ từ lúc ấy tới giờ, không cần phải lo nhé.
[…]: Ok.
Vừa nhăn cái Mai đã rep tin nhắn lại ngay tắp lự, Hoàng đọc xong thì yên chí ném điện thoai sang một bên, phi vào phòng nơi có lão Long hói đang chờ.
“Hê lô thầy.”
“Ngồi xuống đây.”
Lão huơ huơ cái điếu cày phía trước ra hiệu vị trí cho Hoàng ngồi xuống, cậu cũng như một con cún ngồi khoanh chân.
“Có việc gì gấp thế thầy?”
“Người mày tỏa ra tà khí.”
“Tà khí á? Không thể nào, thầy lừa con à?”
“Nói đi, hôm qua mày đã làm gì rồi? Hồi sáng lão già bên hàng mã gọi tao hỏi xem mày có ở nhà hay không…”
Thôi chết, cái vòng thạch anh trắng của lão tan nát hết rồi còn đâu? Xong rồi, đù, phen nay đền ốm tiền rồi, cái vòng này khéo lão hét với giá trên trời cũng phải đền mất, lão ta là cái đồ ông già tham lam mà.
Hoàng nhăn nhó ôm mặt đau khổ, lão Long sốt hết cả ruột.
“Kể đi xem nào!”
“A dạ dạ…”
Hoàng nhăn nhó nói lại từng chi tiết một của cuộc giao lưu tối qua cho lão Thôi Chấn Long nghe, vừa dứt lời, lão đã giật mình, mặt tái đi.
“Mày nói là nguồn tà khí kia phát ra từ trong trường của mày hay sao?”
“Dạ đúng, ha ha.”
“Cười cái con khỉ khô, sao tà khí mạnh đến thế mà tên Lâm kia vẫn để im được nhỉ? Hay là hắn ta không nhận ra?”
“Lâm nào hả thầy?”
“Thằng dốt này, là lão Lâm phó hiệu trưởng trường mày ấy, cái tên mà lần trước tới đây ăn cơm cùng chúng ta ấy.”
“Ồ, wow, đúng rồi nhỉ, thầy mình xịn ghê, giao hảo quá ư là tốt, sau này con có bị thi lại nhất định phải nhờ mợ Liên nói giúp cho một câu mới được.”
“Sao lại nhờ mợ mày?”
“Con không biết…”
Hoàng huýt sáo nhìn lên trần nhà, lão Long biết được cậu đang nghĩ gì thì tức lắm, nhưng cũng đành chịu.
“Mau cút xuống nhà phụ mợ với em dọn dẹp đi.”
“Con biết con biết.”
Hoàng gật gù rồi cười tủm tỉm, đứng dậy phóng đi mất dạng.
Xuống dưới nhà mợ Liên vừa trông thấy cậu đã cười.
“Dậy rồi à?”
“Vâng ạ.”
Hoàng vội vàng lấy rau xuống nhặt.
“Hôm qua làm gì mà về muộn thế kia? Mợ dặn, con là con trai nhưng cũng phải cẩn thận, đi đâu thì nên về sớm một chút, nhỡ đâu trộm cắp nghiện ngập nó gặp, biết không?”
“Dạ, con nhớ rồi, cảm ơn mợ.”
“Ừm, chẳng mấy nữa là phải đi học rồi, tranh thủ ngủ nướng nốt bữa nào hay bữa nấy nhỉ.”
“Ôi thôi chết, hôm nay ngày bao nhiêu rồi hả mợ?”
“Hình như là mùng 9 tây, sao thế?”
“Mợ nhắc con mới nhớ, 12 này là phải lên trường đi học rồi.”
“Ừ, ráng học cho cố vào, đừng để những việc mà lão kia bắt con làm xao lãng việc học ra, nếu sợ không dám nói thì cứ nói mợ, để mợ bảo lão ấy, chứ giờ đối với con quan trọng nhất vẫn là việc học.”
Hoàng nghe xong thì cười ha hả, cảm ơn bà Liên rối rít, á chà chà lão già Thôi Chấn Long kia, lại có cớ để chốn việc lão rồi nhé.
Cơm nước no nê xong, Hoàng lại bắt đầu công việc đọc điển tịch trong phòng đọc sách.
“Hôm nay đọc cuốn này, điển tịch bí truyền của phái chúng ta, biết mày không hiểu Hán Nôm nên thầy mày đã đưa ra bản quốc ngữ ở đằng đây.”
Hoàng nghe xong thì bịt miệng cười, cũng gật gật ngồi vào bàn học đọc sách. Thực ra Hán Nôm chỉ là cái đinh đối với cậu, nhưng vì tấm lòng cao cả ấm áp như Thái Sơn của người thầy đáng quý nên cậu không thể nào từ chối được. Chẳng lẽ lại làm lão quê mặt? Không được không được, cậu cũng còn phải giữ bí mật chuyện chữ nghĩa để lần sau đọc các cuốn sách cổ một cách vụng trộm cũng không bị lão nghi ngờ.
“Mày cười khùng khục cái gì đấy thằng kia?”
“Đâu, đâu có, con đang ho, khụ khụ, thầy thấy không?”
“Lắm chuyện, tập trung đọc đi.”
“Vâng vâng.”
Cuốn điển tịch này chủ yếu nói về những sự tích huyền thoại và những con yêu quái ma quỷ từ xa xưa, thật sự như đọc những cuốn truyện huyền huyễn kì ảo, những sự tích và những sinh vật huyền bí kia trước giờ Hoàng vẫn tưởng nó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng dân gian truyền tai nhau, nhưng thật không ngờ nó lại có thật.
“Ôi ôi…”
“Sao thế?”
Ông Long quá quen với sự tò mò ra mặt của đệ tử mình, chỉ nhớn mày nhìn lên.
“Không… Không có gì ạ…”
Hoàng cười hề hề rồi đọc tiếp trang sách. Thứ cậu mới giở là điển tích về một thứ vũ khí có tên là Âm – Dương song kiếm. Nhìn nó đươc miêu tả trong đây cực kì lợi hại, có ghi rõ ràng kiếm này do Đức Thánh Trần Hưng Đạo dùng kim quý để đúc mà thành trong lúc chống giặc Mông Cổ.
“Nghe đâu đấy Dương kiếm này được cất giữ ở ngôi đền thờ Trấn Bắc Đại Vương Trần Quốc Toản ở Cửa Ông, từng bị tên toàn quyền Pháp Pasquier lấy trộm đem về, sau này tên này bị rơi máy bay khi ngang qua làng Cổ Am mà chết, còn chuyện này thanh kiếm này cùng với Âm kiếm kia ra sao thì ta không rõ nữa.”
Lão Long vì tò mò mà ngồi lên đọc thử trang sách, tưởng đâu phát hiện lý thú lắm, hóa ra cũng chỉ là một đôi kiếm cổ.
Hoàng nghĩ tới đôi kiếm kia, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh thanh Đào Mộc kiếm của mình bị Cao Tuệ Mẫn vô tình dùng roi quật gẫy ở Điện Nhị thì toát mồ hôi hột.
Sao dạo nay hay nghĩ tới nữ câu quỷ kia thế nhỉ?
Hoàng ngồi đọc rất say sưa, không nghĩ tới đã đến nửa đêm, cậu quay người lại nhìn thầy mình đang chế bùa ở phía sau.
“Thầy, thầy ơi!”
“Đây đây…”
Lão đang ngủ gà gật dưới phản, nghe cậu gọi xong vội vàng mở mắt.
Hình tượng chẳng bao giờ biết giữ, xấu mặt!
“Khuya rồi, thầy cho con về phòng, ngày mai con phải tới nhà bạn nữa.”
“Mấy giờ rồi mà mày đòi ngủ?”
“Thầy nhìn đồng hồ đi.”
Lão Long cố chấp đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, phát hiện đã nửa đêm liền không nói gì mà chỉ xua xua tay ra hiệu cho cậu đi về phòng.
Ngày mai cậu cùng Mai có hẹn với Nhung, con bé muốn mời hai người một bữa cảm ơn vì đã giúp đỡ trong mấy ngày qua.
Hoàng vươn vai ngáp dài, leo lên giường một phát là đã lăn đùng tới sáng.
Buổi sáng cậu thư thả ăn sáng cùng gia đình thầy Long, cái Ngọc rất lanh chanh đòi ngồi cạnh cậu.
“Anh Hoàng, em ngồi cạnh anh nhé?”
“Ờ ừm…”
Hoàng đưa vội miếng cơm, đỏ mặt không dám nhìn vợ chồng thầy Long, tí nữa thì mắc nghẹn. Bà Liên thấy thế chỉ thở dài, không liếc nữa mà tiếp tục bữa cơm.
Ngọc xinh thì xinh đấy, nhưng mà…
Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan!
Người xưa đã khuyên thế thì cấm có sai. Kể Ngọc nó không phải con Thôi Chấn Long là Hoàng hốt ngay, tội gì, vừa xinh vừa thật thà, vả chăng, mấy cô gái tính cách như vậy cậu lại thấy đáng yêu vô cùng.
Gần tới trưa, Hoàng vội vã nhảy lên xe buýt tới buổi hẹn, từ phía xa đã thấy có hai nữ một nam, Nhung cùng Mai đang cười rất vui vẻ, bóng nam cao lêu nghêu ngồi ghế đối diện không cần nhìn Hoàng cũng đoán ra là ai.
Tên ngốc siêu cấp dậy thì thành công Vương đầu đất.
Mai liếc thấy Hoàng thì đưa tay lên vẫy.
“Hoàng!”
“Hê lô.”
Hoàng cười phớ lớ, ngồi xuống bên cạnh Vương đầu đất.
“Tới rồi à?”
Cậu ta cười khờ với Hoàng rồi chừa chỗ cho cậu, Hoàng vui vẻ ngồi xuống.
“Tới lâu chưa?”
“Mới tới thôi ạ.”
Nhung đáp thay cho lời chào, Hoàng như chợt nhớ ra điều gì liền nhìn Mai. Cô vẫn không có biểu hiện gì lạ, cậu yên trí không để tâm nữa.
Nhớ lại cuộc điện thoại tối qua, Hoàng dặn Mai tuyệt nhiên không được nói chuyện này với bất cứ ai, đặc biệt là Tùng – người yêu Mai, khiến con bé rất thắc mắc mà nảy sinh tranh cãi.
“Tại sao? Không phải anh ấy làm bên cục điều tra tâm linh à? Tao nói cho anh ấy thì càng tốt chứ có gì đâu?”
“Không được! Tao nói không được là không được, tao biết rất kos giải thích cho mày, nhưng mà…”
“Mày vô lý lắm.”
Mai nói xong thì cúp máy, nhưng Hoàng biết nó nhất định sẽ không nói ra đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.