Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 324:




Giống như con yêu quái đáng gờm trong bộ phim kiếm hiệp, bóng đen lúc này cuộn mình thành một vòng xoáy trước mặt Hoàng, bên trong phát ra tiếng khè khè thật lạ lùng. Xung quanh tỏa ra oán khí nặng tới mỗi làm Hoàng hoàn toàn cảm thấy chao đảo.
“Ngươi rốt cuộc là thực thể gì vậy?’
Hoàng thấy một màn này, trong đầu lại hiện ra một đống hoài nghi, trong những lần dạy của lão Long đầu hói, cậu không hề được dạy loại yêu linh ma quỷ nào có oán khí nặng tới như vậy. Kể cả hình thù thực thể kia cũng không thể xác định được lại càng khiến cậu không hiểu nổi.
Loại oán khí này hẳn phải là tích hợp nhiều năm trời, cộng thêm sự hút dương khí của các thực thể dương gian, bao gồm những thứ có linh khí, sự sống như cây cỏ, động vật mới được như vậy. Nhưng cậu đoán chắc, loại mà nó dùng không phải là dương khí của động vật cây cỏ bình thường, mà nhất định phải có sự tham gia của dương khí gần như là mạnh nhất dương gian may ra mới đạt tới trình độ này.
Đúng vậy, không phải cái gì khác, nhất định là có dương khí của…
Con người.
Hoàng rợn tóc gáy, chết tiệt, nếu dương khí dùng là của con người, vậy cái thực thể bóng đen kia nhất định là một loại yêu linh lợi hại tới cỡ nào cơ chứ?
“Grmmm…. Grmmm…”
Tiếng rên khan thều thào phát ra từ thực thể, Hoàng giật mình định thần lại sự việc nhưng đã muộn, bóng đen kia đã tung ra một xoáy gió hiểm thẳng ngang mặt cậu. Hoàng vội vàng xoay người ra bên phải, né ngay lập tức, chậm một thao tác kiểu gì cũng bị dính chưởng gió độc. Gió này có âm khí nặng, người bình thường trúng sẽ bị nhiễm âm khí lạnh vào người, e là thổ huyết mà chết trong vòng một vài giờ đồng hồ, khám không ra bệnh.
Thực thể bóng đen kia phát hiện muc tiêu trước mắt đã tránh đòn thành công thì có lẽ vô cùng tức giận, chỉ nghe thấy tiếng gằn lên dữ tợn, gió lại mỗi lúc một mạnh hơn, chúng tạo thành một đường truyền gió đi thẳng từ phía tây bãi đất trống tới, tiếp ứng sức mạnh cho bóng đen kia.
Hoàng nhanh chóng lấy ra chiếc chuông cổ kia, có vẻ như hồi ban nãy do nó đánh hơi và một phần là vì tiếng chuông kia làm nó suy giảm tu vi, mục đích chính là muốn xác minh được nơi đâu đã cung cấp oán khí để tăng thêm sức mạnh cho nó. Được ăn cả ngã về không, nếu không khéo léo tránh né, nhất định nó sẽ khiến Hoàng hồn xiêu phách tán. Nói thì rất lâu nhưng hành động lại ngay một khắc, chiếc chuông cổ kia được cậu rung lên hồi đầu tiên, trước khi rung, cậu quay lại hét to với thằng bé.
“Em mau bịt tai lại, nhanh lên.”
“Được.”
Thằng bé vô cùng hiểu chuyện, nó ngay lập tức lấy hai tay che tai lại, ôm chặt lấy đầu rồi ngồi xuống. Lỡ đâu nghe được tiếng chuông kia, sợ là tinh phách của nó cũng không còn nữa.
“Ding… Ding… Ding…”
Tiếng chuông cất lên, bóng đen kia vội trở mình quằn quại, kì lạ là nó thay đổi hình thù nhanh chóng không còn là một cuộn xoáy nữa. Nó di chuyển bên này sang bên kia, như một quả bóng đá bị đá đập vào bờ tường rồi lại bị bắn ra, Hoàng kéo Mai cùng Nhung ra phía sau cho an toàn, thằng bé cũng chạy theo.
Sau khi xác định được mọi người ở trong tầm kiểm soát, Hoàng mới yên tâm quay trở lại cuộc chiến.
Xác định được nơi cung cấp tà khí cho nó nằm ở phía tây bãi đất trống kia, Hoàng vội vàng cầm vòng thạch anh trắng đang bị nhiễm oán khí nứt toác ra, lôi nhanh tấm phù mà thầy Long của cậu đã vẽ cho sẵn, vội vàng cắn nơi đầu lưỡi một ít máu, phun vào trong tấm bùa, dán lên bát quái rồi đặt chiếc vòng vào, Hoàng dùng hết pháp lực của mình, nhẩm câu thần chú rồi vội vàng đem bát quái ra, chắn ngang luồng tà khí đang cung cấp sức mạnh kia. Ban đầu do luồng sức mạnh kia quá lớn nên nó hất văng người Hoàng ra ngoài, nhưng trời ban bản tính lì lợm, cậu vẫn tiếp tục lao vào tiếp. Lần này không cẩn thận, bóng đen kia đánh lén cậu từ phía sau lưng, Mai tất nhiên không thể nhìn thấy bóng đen kia, chỉ có thằng bé đang bịt tai trông thấy. Nó giật mình hét lớn.
“ Này cái cậu kia, cẩn thận phía đằng sau!”
Khi Hoàng nghe được lời cảnh báo thì có lẽ đã muộn, cậu không kịp quay lại, chỉ thấy nhoi nhói từ phía sau lưng, như có ai đó vừa đánh vào ngực sau cậu một cái thật mạnh, hô hấp cậu dường như đã dừng lại vài giây. Bù lại, Hoàng phát hiện ra chiếc vòng thạch anh rung lên nhẹ, rồi đen sầm lại, hoàn toàn không thể phân biệt được đây là vòng thạch anh trắng nữa, nó sau khi rung liền vỡ nứt ra như bột mịn. Lúc này Hoàng mới cảm nhận được sức mạnh kia đã hoàn toàn bị cậu cắt đứt. Bóng đen lơ lửng không trung bị rơi xuống dưới.
“Thôi tiêu rồi, lão già vàng mã sẽ giết chết mình mất.”
Cậu nhăn nhó quay mặt lại bóng đen kia.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bóng đen kia hao hụt mất tu vi nhanh đến vậy ư?
Điều này nằm ngoài dự đoán của cậu. Bóng đen kia sau một hồi quằn quại nó đã biến thành hình dạng như một con người, tầng khói đen vẫm là là mặt đất mà không chạm được xuống dưới.
“Tưởng ngươi là mộc tinh, không ngờ chân thân của ngươi chỉ là một con ma bình thường nhiều oán khí? Khục… Khụ khụ…’’
Sau câu nói kia cậu bỗng sặc rồi ho hung hắng. Huh? Có mùi tanh tanh?
Máu!
Cậu bị bóng đe kia đánh phụt máu luôn?
Mẹ ơi…
Tuy trong người còn hỗn loạn nhưng Hoàng nhất quyết không hề tỏ ra sợ chết.
“Thật không ngờ, thật sự không ngờ đấy, chậc chậc.”
Hoàng lấy tay lau máu khóe miệng rồi cười, trời cho cậu điệu cười ngạo nghễ ương bướng muốn sửa mãi không được. Nhưng lúc này cậu tưởng tượng như mình là một vị tướng quân mới thắng trận đang ra oai với kẻ địch bị thua cuộc vậy.
Rất sảng khoái, rất thích, hô hô.
“Hừ, rõ là bị thương mà còn già mồm!”
Bóng đen kia nay đã biến thành hình người, cất tiếng nói khan khan của phụ nữ lên, nhưng nghe kĩ thì biết rõ đang nén đau.
“Ngươi là hồn ma của nữ nhân?”
“Thì đã làm sao???”
Con ma tức giận đổi giọng giận dữ.
“Ui chao ơi đừng nóng đừng nóng.”
Hoàng vội xua tay ra làm dấu hạ hỏa.
“Hoàng, mày bị chảy máu rồi kìa?”
Bỗng nhiên giọng Mai hốt hoảng, có lẽ bây giò cô mới dám để ý tới Hoàng.
“Tao không sao, chỉ bị ho ra máu chút thôi. Mày cứ đứng yên đây, tuyệt đối đừng lại gần, bảo vệ lấy Nhung cùng thằng bé.”
“Ừ.”
Mai gật đầu, tiện tay kéo thằng bé lại, hình như Hoàng đang nói chuyện với ai đó, mà cô biết chắc “ai đó” này không phải loại bình thường.
“Ồ, bạn gái hả?”
“Bạn… Bạn gái?...”
Hoàng thấy con ma này vui tính đấy chứ.
“Vớ vẩn!”
Cậu đổi giọng, đúng là ma cũng có cả loại ma this ma that.
“Vậy cũng là bạn bè bình thường thôi à? Đàn ông mấy người, làm ơn đi, không yêu thương phụ nữ thì đừng cho họ cơ hội ảo tưởng nữa.”
Đù, cái quái gì đây? Con ma tâm lý à?
“Ngươi có mối hận với đàn ông à?”
Hoàng tò mò hỏi lại.
“Không hẳn. Có phải đàn ông nào cũng cùng loại như hắn ta đâu?”
Con ma đáp lại bằng một giọng hờ hững vô cùng.
Ồ?
Dựa theo tình hình này, Hoàng cũng đã đoán được phần nào sự việc. Đây là con ma bị bạn trai phụ bạc nên mới nảy sinh tâm tư tự tử, sau khi chết rồi vẫn còn ôm mối hận nên mới nhiều oán khí như vậy.
Nhưng vấn đề là tại sao nó lại có nguồn sức mạnh ghê gớm như vậy?
“Không vòng vo nữa, cậu trai trẻ, ta và cậu hiện giờ sức lực ngang nhau, nếu đánh chắc chắn cậu sẽ bị thiệt thôi, chúng ta thỏa thuận, cậu mau tha cho ta, ta cũng sẽ không làm gì cậu cùng ba người hai lớn một bé đằng sau cậu. Thế nào? Cậu biết giờ tiếp tục thì ai sẽ thua chứ?”
Hoàng cắn môi bắt đầu suy nghĩ, là nữ, giọng nói còn rất trẻ và có phần nào khá quen thuộc, hận đàn ông nữa à? Bỗng nhiên trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ, Hoàng nhanh chóng đưa cho Mai một lá bùa nữa.
“Sao… Sao thế?’
Mai ngơ ngác không hiểu nhưng cũng cầm lên người theo ý Hoàng.
“Cậu làm cái gì đấy?”
Con ma kia sinh nghi, cất giọng hỏi.
“Ôi…”
Sau khi dán là bùa kia lên người, Mai ngay lập tức nhìn thấy cái bóng đen hình dạng con người kia.
“Giọng… Giọng nói…”
Mai vội vàng bịt miệng mình lại không thốt ra thêm một lời nào nữa.
“Các người tính làm trò gì?”
“Không có.”
Hoàng ngay lập tức lắc đầu. Cậu rút ra một tấm phù vàng quấn chỉ đỏ.
“Ngươi biết trên tay ta đang cầm thứ gì không? Chỉ cần cho nó chạm vào ngươi, lập tức hồn phi phách tán luôn đấy.”
“Cậu… Cậu…”
“Nào, ngươi mau thú tội đi, làm sao ngươi lại cố ý giết người vô tội?”
“Ta không làm thế!”
“Nói dối! Ngươi dùng dương khí của con người để tu luyện mà không có ý giết sao?”
“Không phải. Ta không làm. Những gì ta làm, ta sẽ nhận hết.”
“Ồ, ha ha thật vậy sao? Vậy ngươi giải thích thế nào về việc ngươi lập mộng trận vào giấc mơ của người khác, nhằm lấy đi tính mạng của họ?”
“Cái đó…. Là do ta làm.’’
Bóng đen hạ giọng xuống.
Hoàng tiếp tục giơ lá bùa trên tay ra bắt ép.
“Các người… Các người phải thông cảm cho ta! Nhất định phải thông cảm cho ta.”
Con ma vội vàng thú nhận.
“Ta không thể hồn phi phách tán trước khi ta gặp được con trai ta. Con trai bé bỏng của ta…”
“Con trai bé bỏng của ta…’’
Mai giật mình, ngẩn ngơ. Thôi đúng rồi.
“Ngươi có phải là nữ bệnh nhân phá thai ở đây hơn 40 năm trước hay không?”
“Phải. Làm sao các người biết được?”
“Ngươi, thật ích kỉ, cô gái trọ dãy cuối dãy này ngươi năm lần bảy lượt hại chết vì cô ấy hợp mệnh của ngươi, ngươi muốn cô ấy thế mạng ngươi để ngươi đi tìm con?”
“Chính xác, ta không muốn giết người đâu, nhưng, nhưng vì cô ta quá hợp mệnh ta, vì cô ta… Nếu như cô ta chết thế mạng thay ta, nhất định ta sẽ thế thân vào để được sống tiếp, ta sẽ tìm về nhà tên khốn kia báo thù…”
“Báo thù? Ý ngươi là quay trở lại nhà của kẻ mà 40 năm trước bắt ngươi phá thai?”
“Rốt cuộc các người là ai? Mau nói! Các người, sao lại… Sao lại biết rõ được chuyện này…???’’
Con ma vô cùng kích động, nó run người lên phẫn nộ.
“Là con trai ngươi đã nói cho chúng ta biết.”
Hoàng thở dài, lôi một loại nước đặt trong túi ra ngoài, vẩy lên con ma kia.
Nước vảy tới đâu, bóng đen kia biến mất tới đấy, thân hình một cô gái nhỏ nhắn gầy guộc từ từ xuất hiện, mái tóc cắt lá bầu được kẹp bởi một chiếc kẹo hình lá, khuôn cằm nhỏ bé, da xanh xao, đôi môi bợt nhạt đầy mệt mỏi với một đôi mắt buồn nhưng giờ đầy nước mắt và kích động.
“Ôi trời ơi, Nhung!”
Mai thốt lên, đoạn, cô nhìn ra phía sau mình, Nhung vẫn bất tỉnh?
Hai người này, giống nhau y như khuôn đúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.