Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 259:




Hoàng coi như không nghe lời nói của Mai, hỏi Nhung một câu.
"Em biết dãy nhà trọ này khi nào ít người qua lại nhất không? Ban đêm ấy, không phải ban ngày."
"Bây giờ ạ. Bây giờ cũng được. Tầm từ 8h tối là đã không còn ai ló mặt ra khỏi cửa phòng rồi, trừ khi có việc gì gấp." 
"Vậy giờ em phụ anh ôm túi đồ này ra ngoài đây, anh cầm bàn."
"Vậy còn chị Mai?"
"Nó cầm đèn soi sáng đường thôi. Có nó làm gì vướng bận tay chân." 
Nghe Hoàng nói vậy, Nhung bật cười còn Mai đứng bên cạnh tức tối. Từ khi nào người như cô đã trở thành đứa vụng về trong mắt thằng bạn mình vậy?
Nhưng không sao. Không phải Hoàng nói không đúng. Lát sau Mai cũng vẫn phải cầm đèn đi cạnh cậu.
"Sao lại ra khu đất trống sau nhà vậy? Trời ạ. Nơi này có mọc ngang hông, rậm rạp thế này?" 
"Mày im đi. Lo soi đèn. Lỡ có con rắn con rết nào nó trườn dưới chân mày tự chịu trách nhiệm nhé?"
"Không."
Mai mím môi lắc đầu, cứng nhắc đi lên phía trước. Nếu như là bình thường quang minh chính đại hay ban ngày, có thể cô đã vứt luôn điện thoại đang cầm trên tay mà hét lên rồi chạy ra khỏi đây, thế nhưng bây giờ là làm việc trong lén lút, chỉ biết âm thầm chịu đựng, có gì trút giận lên người Hoàng sau. 
Nhung đi phía sau không nói gì, thấy biểu cảm này của hai người chỉ tủm tỉm cười.
Chị Mai của cô là con nhà bác họ, mẹ Mai là chị họ của mẹ Nhung, hai người chung cố ngoại. Tuy xét về quan hệ không phải anh em gần thân thiết quá mức, nhưng hai nhà lại rất thân thiết với nhau, từ bé cô luôn ngưỡng mộ chị mình. Cô coi Mai như chị gái vậy.
Mai học không giỏi, nhưng cũng khá, khuôn mặt chẳng được gọi là xinh đẹp thần sầu, nhưng lại là ngũ quan dễ nhìn, mang nét đẹp theo hơi hướng hiện đại, chấm điểm 8/10, tuy tính hơi đanh đá và bướng, nhưng chẳng sao cả, vì có người như anh Hoàng kia vẫn chịu được chị ấy tốt, bụng dạ lại rất tốt đẹp, thẳng thắn có gì nói nấy, chẳng lừa gạt ai bao giờ. Chính điều này làm Nhung thấy ngưỡng mộ nhất. Vì cô luôn sống trong tâm thế vừa lòng tất cả mọi người, không muốn phật ý ai, cô luôn cố gắng không để mọi người phải nói về chính mình trong một tình huống tiêu cực nào cả. Cứ thế cho tới khi cô cảm thấy mệt mỏi với suy nghĩ này của mình, nhưng vẫn là quá muộn. Cô luôn tự nhủ, thôi, nốt lần này, lần sau mình sẽ nói thẳng và không cho họ làm thế với mình nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.