Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 225:




Sáng sớm hôm sau, trong lúc cử hành tang lễ đem hai cỗ quan tài chôn chung, người ta không tìm thấy con gái của già làng đâu nữa. Con trai trưởng của già làng cử người ráo riết đi tìm. Tới gần trưa, người ta tìm thấy xác của Ngri dưới vách núi cách chỗ bà lão tử nạn không xa. Cả dân làng đang đại tang, bỗng chốc đâu đâu cũng thấy bi thương.
Thương cho hồng nhan bạc phận. Không kịp hiểu sự đời đã phải đi trả nợ cho kiếp trước.
---
"Sau đó, thầy con đi cùng binh đoàn, có cả chú Lâm nữa, tiến về miền nam, mợ thì lại được chuyển công tác thêm lần nữa. Sau khi hoà bình lập lại, lão về sống cùng cha con mợ, cha mợ nhận ra lão có chút khí tức đặc biệt kì dị trong người, nên truyền lại môn phái, mãi sau này cha mợ mất, chúng ta mới chuyển về đây sinh sống..."
Bà Liên chép chép miệng, lại uống một ngụm trà nóng, kết thúc câu chuyện.
Cái Ngọc nghe xong, khóc thút thít. 
"Hic... Mẹ, cái này... Buồn quá..."
"Tất nhiên rồi..."
Bà Liên nghe con gái nhỏ nói xong, liền xoa xoa đầu, cười nhẹ nhàng lắm. Nếu biết việc giải bùa sẽ làm mất tính mạng của người khác, bà sẽ không bao giờ làm như vậy. Tuyệt đối không bao giờ. 
Đấy cũng là thứ làm bà khổ sở suốt nửa quãng đời còn lại, mỗi khi nhắc đến, ông Long chẳng bao giờ cho phép ai nhắc tới tên Ngri một lần nào nữa.
"Ngọc, em đừng khóc."
"Huhu... Dạ." 
Hoàng ngồi một bên, quay sang chùi nước mắt cho Ngọc, rồi lén lút nhìn sang phía thầy.
Thầy Long ngồi hút một điếu thuốc lào, mắt nhìn ra xa xăm.
Không biết có phải do ánh sáng ngọn nến soi vào hay không, chỉ thấy mắt lão như rưng rưng như chực rơi lệ... 
Thầy Long đầu hói...
Xưa nay khinh khỉnh với mình là thế, không ngờ...
Thầy đang nhớ Ngri, nhớ về những năm tháng hào hùng của tuổi trẻ mình đấy ư? 
Cậu không ngờ một con người như thầy lại trải qua nhiều sự kiện như vậy. Bình thường suốt ngày trêu thầy này thầy nọ, tính lão cũng thấy dở dở ương ương, nhưng sau khi nghe mọi chuyện mợ Liên kể, Hoàng lại cảm thấy thực khâm phục lão.
"Thôi, khuya lắm rồi, tất cả vào trong nhà đi ngủ đi."
Lão xua xua tay, ra hiệu đuổi. 
"Vâng, con biết rồi ạ."
Hoàng đưa Ngọc vào phòng cô trước, sau đấy mới mò mẫm đường vào phòng mình. Ngoài sân tối chỉ còn hai vợ chồng già lẻ bóng với nhau.
Bà Liên với khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn, lặng lẽ nhìn người chồng trước mặt, đang không biết suy nghĩ những gì, bỗng bà đặt tay mình lên tay ông, nhẹ như cơn gió thổi. 
Ông Long giật mình quay lại nhìn vào mắt bà, cười một tiếng, nói ra câu mà trong suốt mấy chục năm qua, ông luôn nói với bà.
"Anh luôn ở bên em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.