Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 209:




Ba người bên trong lán cùng hướng về một nơi, không khỏi không có chút thinh lặng. Ai cũng tự đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
Một lát sau, rất nhanh, trưởng làng đã quay lại.
Đúng là... Cầu được ước thấy... 
Người phụ nữ dáng dấp già cỗi, nhìn bộ mặt thật ghê rợn, nếp nhăn trên mặt tưởng chừng như đã trăm tuổi, nhưng ẩn chứa sau đó, không phải là một suy nghĩ và hành động già cỗi như vẻ bề ngoài, thầy Liên rất tinh mắt, ngay từ đầu đã nhận ra đôi mắt đục ngầu nhưng lại sắc bén kia đang đánh giá mình.
Hai người từ hai phía khác nhau đang dò xét nhau.
Có thể là đang thăm dò đối phương chăng? 
"Đây là bà Sop, người bốc thuốc khám bệnh cho làng tôi từ bao lâu nay rồi. Có thể hôm nay tôi hơi không hiếu khách, nhưng mong mọi người lượng thứ cho. Bà Sop sẽ thay tôi tới dạy mọi người các bài thuốc quý. Tôi già rồi, nay lại bệnh nữa, nên là..."
Sen nhìn Lâm, thấy từ lúc trưởng làng cùng bà lão này tiến lại gần, anh có chút run rẩy.
Khuôn mặt ám ảnh kia của Lâm, đúng là bà lão kia rồi? 
"Không sao, không sao đâu ạ. Bà Sop cũng là bô lão của làng, càng tốt ạ."
Sen cắt ngang tình hình giải quyết vấn đề.
"Vậy thì tốt rồi, vậy các người nói chuyện với nhau dần đi nhé, tôi mệt rồi, tôi không tiếp chuyện được nữa." 
"Vâng, cụ đi thong thả ạ."
Trưởng làng vén màn ngăn cách lán vào bên trong gian riêng của mình, ngoài cửa còn bốn người, sáu con mắt đối chọi hai.
Hai người từ nãy tới giờ không hề lên tiếng, ánh mắt đánh giá nhau cũng rời đi chỗ khác. 
"Anh phó đại đội, anh lại tới nữa à?"
Chất giọng ồm ồm, khàn khàn kia lại bắt đầu gây ra cho những người còn lại sởn da gà. Thầy Liên nghe xong nhăn mày lại đầy cảnh giác. Loại giọng này cũng có thể gây ra chướng khí không tốt.
Lầm nghe xong, chân tay rụng rời, Sen ở bên cạnh phải véo vào bên tay anh mới giật mình tỉnh lại. 
"A... Dạ, vâng. Con đây ạ. Lần này con đi là để hộ tống bác và Sen vào rừng ạ."
"Như hồi sáng hai người cũng là anh phó đại đội tới để bảo vệ hả?"
"Dạ." 
"Vậy bây giờ, ba người muốn đi vào rừng luôn, hay chỉ có ai muốn vào thôi?"
"Trưa nắng gắt, để chiều gượm mát đã rồi đi."
Trưởng làng nằm phía trong lán nghe cuộc nói chuyện, thều thào ra. 
Sen và Lâm nhất thời không phản ứng kịp, quay qua nhìn thầy Liên, người chưa mở miệng nãy giờ.
Ông không nhìn lại hai người, chỉ khẽ mở miệng.
"Để tôi." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.