Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 193:




"Đây là..."
Ông khẽ đưa mắt nhìn về phía Lâm như một câu hỏi. Liên rất biết ý.
"Đây là anh Lâm, phó đại đội trưởng sư đoàn đang tập kết ngoài kia." 
"À à à à..."
Ông cười lớn, tiếng cười khàn khàn đục đục, giống như kiểu cổ họng như bị cào rách một đoạn thật dài phía bên trong.
"Thì ra cũng là anh cán bộ. Thế còn anh hôm trước tới đây tìm thuốc là anh đại đội trưởng hả? Anh ấy sao rồi?" 
"Dạ? Làm sao là làm sao ạ?"
Lâm giật mình. Người này hỏi đáp thập phần quỷ dị, không khác chi tác phong là mấy.
"Anh Long vẫn khoẻ ạ. Hôm nay anh ấy không tới đây được vì phải bận viết báo cáo cho bên trên, nay anh Lâm thay mặt đi ạ." 
Liên nhanh nhảu nắm bắt tình hình.
"Ồ, vậy anh cán bộ này, chẳng phải lần trước đại đội trưởng các anh tới, tôi đã dạy anh ấy kĩ năng đi rừng rồi, thế lần này là gì đây."
"Không ạ. Cháu chỉ là theo Liên phụ trách thăm khám các em thôi. Không có ý muốn được dạy dỗ gì đâu." 
"À à. Vâng. Vậy thôi được rồi, hai anh chị khám bệnh đi nhé. Cảm ơn anh cán bộ với chị quân y. Già đây không biết làm thế nào để cảm kích nữa. Khụ khụ khụ..."
Ông lão nói xong, quay người, chắp tay ra đằng sau đi mất, nhưng vẫn không quên một trận ho long trời nổ đất.
Liên nhíu mày nhìn theo, dường như đang suy tính thứ gì đó. 
"Ông ơi, ông dạo nay không được khoẻ sao?"
"À vâng. Cảm ơn cô. Tôi dạo nay sức khoẻ đi xuống lắm, cũng không biết là tại sao..."
"Vậy để lát nữa, con sau khi khám bệnh xong cho mọi người, con qua khu lán của già để khám bệnh cho già nhé." 
"Khụ khụ... Thế thì phiền cô quân y quá."
"Không có gì đâu ạ."
Liên cùng Lâm nhanh chóng đi vào trong các lán tập trung, Liên khám bệnh, Lâm ngồi phía sau phát những túi thuốc đã được đóng gói sẵn trong túi ra cho mọi người. Thoáng chốc đã gần trưa. 
Hai người đúng giữa khu đất trống tập trung sinh hoạt của dân làng. Nắng khá gắt, Lâm nheo mắt lại, đưa tay lấy chiếc mũ cối đang đội của mình về cho Liên.
"Em đội đi kẻo nắng."
"Em cảm ơn." 
Liên cười gượng. Thực ra hành động này của Lâm cũng chỉ khiến Liên thêm bực bội vì nhớ tới cái lúc cô phát hiện rằng Ngri đội mũ của Long thôi.
Nhắc đến Ngri mới nhớ, từ sáng đến giờ, vẫn chưa thấy sự xuất hiện của cô ta.
Liên cắn cắn môi suy nghĩ, cô không hề quên, mục đích mình tới đây để làm gì. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.