Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 172:




Rõ ràng là có gì đó không ổn. Long cảm thấy tay chân mình bủn rủn, không đứng vững nữa. Lục phủ ngũ tạng như bị đem đi đun sôi lên, nóng rát khắp bụng, hai mắt bắt đầu xuất hiện nhiều tơ máu.
"Đại đội trưởng, đại đội trưởng bị làm sao thế? Đại đội trưởng?"
Một anh lính vô tình đi ngang qua lán, phát hiện thể trạng này của Long thì kêu hô mọi người tới. Long không ý thức được chuyện gì đang xảy đến, bỗng dưng trời đất tối sầm. 
"Đại đội trưởng ngất rồi."
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Long từ từ mở mắt, phát hiện ra mình đang nằm trong lán, xung quanh là mùi thuốc sát trùng đặc trưng, ánh đèn dầu leo lét chỉ đủ chiếu sáng mờ nhạt cho không gian nhỏ bé này.
Trời đã tối rồi sao? 
"Anh đại đội trưởng, anh tỉnh rồi à?"
Phía bên cạnh Long nằm là một bàn thuốc, giọng nữ cất lên, không nhanh cũng không chậm. Anh quay sang ú ớ không rõ câu.
"Ơ... Tôi..." 
"Không sao. Đỡ hơn rồi chứ? Có còn đau đầu nữa không?"
"Không. Cảm ơn cô."
Cô quân y này có vẻ là trưởng trạm ở đây. Thấy anh thần sắc cũng đã khá hơn, cô đứng lên xem xét. 
"Anh không cần phải cảm ơn tôi. Đấy là trách nhiệm của chúng tôi mà. Chỉ là sốt vặt thôi. Có cảm ơn thì nói Liên ấy. Con bé túc trực từ chiều, mới thay ca cho tôi để đi ăn thôi. Lát con bé quay lại."
"Được."
Long gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý. Cùng lúc ấy, một bóng người nhỏ bé cũng vụt vào. 
"Chị Sen ơi, em ăn xong rồi. Để em trông cho."
"Ừ." - Sen đáp lại, rồi quay sang nói với Long - "đấy, vừa nhắc là tới ngay. Anh đại đội trưởng, anh có phúc lắm. Tôi đi đây."
"Ơ kìa chị." 
Liên đang tươi cười vui vẻ, bỗng phát hiện người bệnh trên giường đã tỉnh thì có chút e ngại, thấy Sen trêu như vậy thì càng ngại hơn nữa.
Long nhìn Liên chằm chằm. Có gì mà con bé ngại đến thế nhỉ?
"Chào Liên." 
"Vâng. Em chào anh."
"Tôi thấy mình có vẻ khá ổn rồi. Không biết là đã được về lán trại tập trung của anh em chưa nhỉ?"
"Ơ... Dạ. Khoan đã ạ. Em nghĩ mình cần xem tổng quát lại sức khoẻ một chút. Vì hồi chiều anh có dấu hiệu suy nhược tinh thần, hơn nữa lại bị sốt theo cơn, rất kì lạ." 
"Thôi. Bỏ. Tôi thấy mình khoẻ nhiều rồi. Cảm ơn Liên nhé. Thế giờ không cần khám tổng quát lại thì tôi được về, nhỉ?"
"Vâng..."
Liên gật đầu, anh coi vậy là một sự chấp thuận, liên ngay lập tức bật dậy xuống giường, bước ra ngoài. 
Liên cũng theo anh, tiễn anh ra tận cửa lán chính.
Bên ngoài, trăng rừng sáng vằng vặc, ánh trăng bạc nhàn nhạt như rát phủ xuống khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh anh. Long bỗng giật mình. Tự nhiên sao mình hời hợt với Liên vậy? Nhưng đã trót lỡ lời, đành phải theo lời thôi.
"Tôi về, Liên nhé?" 
"Dạ."
Liên cúi đầu làm rơi một vạt tóc mai. Anh tính đưa tay lên vén ra đằng sau tai cho cô, đột nhiên một cơn đau buốt như khuỵ lại.
Cánh tay giơ ra giữa khoảng không dừng lại, như tê liệt, đầu đau như muốn đứt đoạn. 
Nhận ra sự kì lạ của người trước mặt, Liên hoảng hốt.
"Anh bị sao thế? Anh Long?"
Long ôm đầu, bứt tóc, như chỉ muốn đem đao chặt bỏ đi một đoạn tay và đầu của mình. 
Đầu anh vang lên một thứ tiếng kì lạ, như tụng kinh, một thứ tiếng anh không thể hiểu nổi. Âm thanh rờn rợn, liên tục lặp lại, có tiếng một người phụ nữ thì thầm trong đầu anh, một ngôn ngữ không rõ.
Lúc đau đớn quằn quại nhất, bỗng nhiên trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Ngri cười tươi rói vào buổi trưa đi rừng.
Tại sao...? 
Tại sao lại là Ngri?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.