Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 142:




Không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu...
Trước mắt Hoàng là một màu tối om, cố gắng lắm cậu mới mở mắt ra được. Ánh sáng bây giờ khiến cậu đau mắt vô cùng.
Trước mặt Hoàng là trần nhà quen thuộc, cậu đảo mắt xung quanh. 
Đúng là phòng của mình rồi.
Hoàng giật mình hoảng hốt. Làm thế nào mà mình về nhà hay vậy?!?
Cậu đưa cánh tay phải ra, nâng lên thử.  
Kì.. Kì lạ. Giờ cậu đang mặc một chiếc áo ngắn tay, không phải chiếc áo hồi nãy. Cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, không hề có một chút dấu tích sứt sẹo hay miệng vết thương bỏng rát chút nào cả.
Cậu ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng lẫn khuôn mặt mình, tiến tới chiếc gương. Không một cảm ứng đau đớn nào truyền tới người. Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt như mới ngủ dậy của chính mình trong gương, Hoàng bắt đầu nghi hoặc miền kí ức đang chạy chầm chậm trong đầu mình.
Phá trận đồ bát quái phong thuỷ, gió rít thổi mạnh, bầu trời âm u tăm tối, âm khí tụ thành vùng lớn trên đầu người, rặng tre kêu xào xạc, hình nhân nạm vàng kia bám víu lên cánh tay mình. Giữa lúc nguy kịch, bóng một nữ tử váy hoa đẹp tương phản với mọi thứ tiến lại gần... 
Cao Tuệ Mẫn.
Tất cả... Chỉ là giấc mơ giữa ban ngày huyễn hoặc của kẻ mới học đạo thích mơ mộng sao? 
Hoàng nhìn vào khuôn mặt mình, tự nhếch lên một điệu cười giễu hoặc bản thân.  
Thật ngớ ngẩn.
"Hoàng..."
Giữa lúc thất vọng về bản thân mình nhất, giọng nói của người phụ nữ trung niên cất lên, đưa cậu về thực tại. 
"Dạ? Mẹ?"
Hoàng quay ra phía cửa phòng nơi có bà Châu đang nhíu mày nhìn mình. 
"Con tỉnh lúc nào thế? Sao không nói với mẹ?" 
"Ơ..."
Đi đâu với chú Hải mà ngất ra thế kia?"
Chú Hải sao?  
"Con... Con thấy khá chóng mặt nên mới..."
"Thôi được rồi. Con nghỉ ngơi đi. Mẹ xuống nhà nấu ít cháo. Dạo này đụng vận gì mà ốm yếu suốt không biết..."
"Vâng." 
Hoàng nhìn mẹ đi mất, bắt đầu ngờ ngợ.
Là thật sao?
Thực sự?  
Cậu nhéo một cái vào cánh tay mình, lại quay ra phía bàn nhìn chiếc ba lo được đặt ngay ngắn, tiện tay mở ra xem xét lại đồ đạc. Chiếc ba lo màu nâu, xung quanh là dấu tích lấm lem đất cát bám lên. 
"Cộp" một tiếng, tay Hoàng va phải một vật cứng cứng, lạnh buốt, cỡ bằng nửa bàn tay. Ngay lập tức liền lôi ra bên ngoài.
Là một chiếc bình sứ trắng có nắp nút lại bằng vải. 
Hoàng nhớ là ông Long không có đưa cho mình thứ này bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.