Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 107:




"Tuấn?"
Hoàng khẽ mở miệng, hồn Tuấn vẫn còn ý thức, liền quay người trở lại nhìn cậu.
"Hoàng? Cậu đi đâu thế kia?"
Không biết mình đã chết sao?
Hoàng nhìn Tuấn, đầy cảnh giác. Bước đến, dùng lá bùa kia dán lên trán, lá bìa lơ lửng lơ lửng.
"Biết sao mình lại đứng ở đây không?"
Cậu ta ngớ ngẩn một hồi, im lặng, nhìn xung quanh, thấy một mảng thịt rữa, lại quay ra phiá bên ngoài, Cao Tuệ Mẫn vẫn đang chiến đấu, chỉ toàn nghe thấy tiếng vút vút, rồi như bỗng nhớ ra điều gì đấy, Tuấn ôm mặt.
"Thật sự đã đi rồi sao?"
Hoàng tức giận nhìn hồn ma trước mặt, nghiến răng.
"Mau cút vào bên trong lá bùa, nếu muốn còn nguyên hồn phách."
"Từ khi nào... Cậu đã trở thành..."
"Im miệng đi. Nếu không tôi đổi ý, cậu sẽ không được xuống âm ti đầu thai đâu."
Tuấn gật gật, khoé miệng khẽ nhếch lên.
"Cho tôi gửi lời xin lỗi đến Khanh."
"Tại sao?"
Hoàng gằn lên từng tiếng.
"Cậu đã lừa gạt tình cảm của Khanh, hai người đang yêu nhau cơ mà? Tôi không hiểu. Tại sao lại thành ra nỗi này? Tại sao lại lợi dụng thân xác của Khanh?"
Kì thực là Hoàng đang nhẫn nhịn. Cậu sợ thêm một lát nữa, sẽ dùng kiếm xuyên thẳng qua hồn mà cho Tuấn hồn phi phách tán.
"Là lỗi của tôi. Đã cố chấp. Tôi đổi lấy mạng của bố mình. Giúp con quỷ kia nhập vào thân xác Khanh."
"Khốn nạn."
"Khi đó ở trong bệnh viện, tôi đã được đi vào được phòng phẫu thuật. Thế nhưng, tất cả đều thật vô dụng. Biết chính mình đã chết, hồn phách tôi vẫn hướng về phía phòng bố mình. Và rồi bà ta xuất hiện."
"Bà ta hứa với tôi, sẽ giúp tôi cho bố sống lại. Cậu biết đấy Hoàng, khi con người đã chết, lập tức hồn phách trong tiềm thức lại vô cùng nắm rõ được, cách vận hành của thế giới bên kia, lại hứa thêm với tôi rằng, nếu tôi đồng ý, sẽ lập tức giúp tôi sống lại. Hoàng, cậu có mẹ mà, đúng chứ?"
"Thế thì đã làm sao?"
"Không sao, chính là, tình cảm cậu dành cho mẹ mình lớn thế nào, tôi đối với bố tôi cũng là như vậy. Không thể để mình bất hiếu được. Vả lại, bà ta hứa sẽ không làm hại Khanh. Mong cậu hiểu cho tôi."
Thoáng chốc Hoàng có thể hiểu được hành động của Tuấn. Bởi lẽ Tuấn nói không sai.
"Nhưng Khanh yêu cậu. Cậu có biết..."
"Sai rồi sai rồi."
Tuấn bỗng dưng lắc đầu. Hắn ta cắt ngang.
"Cậu thực sự không biết sao? Năm đấy, đúng là do cuối cấp nên Khanh không thể yêu cậu được nữa. Nhưng do tôi mặt dày. Mong Khanh cho tôi cơ hội. Khi đấy, tôi đã nói nếu như mình đậu được đại học, liền có thể trở thành bạn trai của Khanh. Một mực cầu xin, cuối cùng Khanh cũng đồng ý. Không ngờ chính mình lại có thể đậu đại học, bản thân Khanh muốn dứt ra khỏi mối quan hệ này, nhưng là tôi dây dưa không nỡ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.