Tâm trí Trần Phong và Linh Nhi hòa quyện, cùng nhau san sẻ, trải qua những thách thức, khó khăn khi phong ấn pháp tôn đang dần được mở ra.
Lớp kết giới bao quanh Vô Cực bản nguyên này, trong thời gian hai người hồi tưởng quá khứ của Linh Nhi, đã được sức mạnh hàn băng từ Băng long bên trong thể nội của thanh niên Phong tháp bao phủ gần như toàn bộ.
Quá trình đầu tiên theo đó cũng sắp hoàn thành.
Những lần đột phá cảnh giới trước, Linh Nhi nhận băng hệ pháp lực từ trực tiếp Băng Phong bão giới cùng mẫu thân, theo đó thì tốc độ nhanh hơn rất nhiều, cùng với lực lượng cũng là cực độ cường hãn.
Vì vậy mà thời gian hai người chịu khổ lần này là dài hơn thông thường, nhưng nàng cảm nhận mức độ của nó lại nhẹ hơn đáng kể, không phải do được ở cạnh người thương, mà là nhờ tốc độ tăng lên của đau đớn chậm đi giúp cho họ có thời gian thích nghi.
Trong suốt quá trình hàn băng bao phủ phong ấn cho đến khi mở hẳn nó ra rồi luyện hóa pháp lực bên trong, dù là khoảnh khắc nào cũng là vô cùng đau đớn, không những vậy nó còn tăng dần theo thời gian.
Lớp phong ấn bị đóng băng hoàn toàn theo ý chí của Trần Phong và Linh Nhi chậm rãi mở ra.
Lực lượng cường hãn bên trong nó lập tức bùng nổ gây ra những dao động cực kỳ kinh hồn.
Hai người lập tức đem linh hồn lực phong tỏa lấy, bảo vệ thể nội.
Cơn đau đã được kiểm soát phần nào, tuy vẫn còn rất khủng khiếp nhưng Linh Nhi đã có thể vận dụng pháp lực mà luyện hóa năng lượng khổng lồ kia.
Nàng liên tục bắt ấn, sau đó điều khiển chúng theo lộ tuyến kinh mạch pháp quyết rồi chảy vào bản nguyên Vô Cực.
– Trần Phong, huynh giúp ta một việc.
Linh Nhi đột nhiên lên tiếng.
Thanh niên Phong tháp lập tức trả lời:
– Muội nói đi!
– Huynh luyện hóa lớp phong ấn pháp tôn kia đi.
Tuy nó chứa một lượng pháp lực khổng lồ nhưng cơ thể ta đối với nó lại là bài xích, không thể nào giữ lại.
Trước đây mẫu thân luôn thu hồi lại nhưng chúng ta không làm thế được.
– Ta hiểu rồi!
Trần Phong cẩn thận đem lớp phong ấn bao bọc trong linh hồn lực lượng của mình.
Sau đó ngược lại với lộ tuyến hàn băng pháp lực vẫn đang tiến vào, cậu luyện hóa nó rồi đem truyền về Hỗn Độn bản nguyên cùng Băng, Phong nhị long của mình.
Đồng thời cậu dẫn thêm một lộ tuyến tiến vào bản nguyên nơi chứa Nhật Nguyệt Song Long kiếm, cố gắng tuyệt đối không gây ra chút ảnh hưởng nào đến thể nội và tập trung của Linh Nhi, chỉ kiểm soát lực lượng hàn băng đang trợ giúp ổn định pháp lực tỏa ra từ Vô Cực bản nguyên.
Nàng lúc này đang vô cùng tập trung.
Đột phá pháp tôn cảnh giới chính là một trong những bước quan trọng nhất đối với một pháp sư trên con đường tu luyện của mình.
Tại cảnh giới này, bản nguyên sẽ tiến hóa, khai mở Tinh Vân cấp.
Mỗi pháp sư trong bản nguyên sở hữu số lượng Tinh Vân cầu nhất định, trong lịch sử, nhiều nhất là cửu đại tinh cầu.
Tuy nhiên đó là đối với lí lẽ thông thường.
Còn ở đây Linh Nhi sở hữu lại là một cái Vô Cực bản nguyên, vì vậy mà Trần Phong không biết nàng sẽ phải đối mặt với điều gì.
Còn nàng hẳn đã được song thân căn dặn kỹ lưỡng, theo đó mà bây giờ cậu nhất định phải cẩn thận, hoàn toàn làm theo lời nàng, không được để xảy ra sai sót nào.
Hai người cứ như vậy không nói gì, loại bỏ tạp niệm, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào việc luyện hóa, luân chuyển pháp lực.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Trần Phong ý thức trở lại với hiện thực, có chút cảm thán.
Tàn dư của lớp phong ấn pháp tôn mà cậu vừa hoàn thành luyện hóa chứa một lượng pháp lực dồi dào đến kinh ngạc.
Vẫn biết ban đầu nó cực kỳ cường hãn, nhưng cậu thực không nghĩ hiện tại lại có thể nhiều đến như vậy.
Bên cạnh việc giúp pháp kỹ luyện thể của cậu mạnh thêm một chút, tu vi pháp lực của cậu đã tăng đến tận pháp tông đỉnh phong.
Vì muốn đảm bảo căn cơ vững chắc nên cậu đã dừng việc đột phá, chuyển toàn bộ chỗ pháp lực còn lại cho Nhật Nguyệt Song Long kiếm, giúp chúng thành công hồi phục đến thành thứ ba.
Kiểm tra qua thành tựu tinh tiến của mình xong, thanh niên quay lại thể nội của Linh Nhi quan sát.
Bản nguyên của nàng lúc này đã hoàn thành quá trình tiến cấp.
Thể tích của nó so với trước kia tuy trông qua thì không thay đổi là bao nhưng lượng pháp lực cùng lúc hấp thu và luyện hóa mặt khác lại là cực kỳ dồi dào.
Lí do là bởi bên trong khối tinh cầu thủy tinh Vô Cực bản nguyên lúc này đã thành công hình thành nên Tinh Vân thế giới.
Tinh cầu pháp lực ban đầu của nàng giờ chỉ là một vật rất bé trong không gian mênh mông rộng lớn ấy, mặc cho kích thước thật của nó còn lớn hơn bản nguyên pháp lực một chút.
Mặt khác, cậu chú ý xung quanh tinh cầu này một chút, đếm số lượng lõi sơ khai của các Tinh Vân cầu…
Thập đại tinh cầu sao?
Trần Phong giật mình.
Theo như cậu được biết, lịch sử chỉ ghi lại số lượng tinh cầu tối đa khi tiến cấp pháp tôn cảnh là chín nhưng ở đây Linh Nhi lại trực tiếp đạt đến con số mười.
Tinh cầu pháp lực cùng với chín Tinh Vân khởi nguyên tạo thành một hình thập giác đều.
Là tác dụng của Vô Cực bản nguyên sao?
Thanh niên hơi băn khoăn.
Cậu có nghe trước giờ chỉ có một vị cường giả khác ngoài Linh Nhi sở hữu loại dị thường bản nguyên này mà vẫn sống sót.
Nếu người đó ẩn dật giang hồ hay tồn tại từ thời viễn cổ, hiển nhiên sử sách không thể nào dễ dàng có được thông tin.
Linh Nhi lúc này đã chính thức đạt đến pháp tôn cảnh giới.
Cơn đau khủng khiếp khắp cơ thể và linh hồn hai người cùng lúc biến mất, giúp họ thoát khỏi tình trạng khổ sở kia.
Tuy nhiên lượng pháp lực khổng lồ tỏa ra sau khi phong ấn pháp tôn được giải trừ vẫn chưa được luyện hóa hết, ngược lại còn dư vô cùng nhiều.
Linh Nhi vì thế không thể dừng lại mà phải tiếp tục tu luyện, nếu không sẽ gây ra tổn thương rất lớn đến cơ thể.
Trần Phong nhìn vẻ thống khổ trên khuôn mặt xinh đẹp đã biến mất hoàn toàn thì cũng thở phào yên lòng, đem lực lượng của Băng long vẫn ổn định truyền đến hỗ trợ nàng, còn bản thân ý thức thì trở lại thể nội của mình.
Lúc này Linh Nhi gần như đã không còn nguy hiểm nào khác, việc của cậu chỉ đơn giản là cung cấp cho nàng năng lượng hàn băng, vì vậy cậu không cần ở lại đó làm gì.
Mặt khác tại hồ nước nơi hai người đang tu luyện hàm chứa một lực lượng vô cùng khổng lồ.
Cậu không muốn để nó phí phạm như vậy, trực tiếp dùng nó để tu luyện pháp kỹ luyện thể.
Song song với việc này, cậu lấy trong giới chỉ ra một lượng đan dược.
Tốc độ tinh tiến của cậu trước giờ vốn là quá nhanh so với bình thường, nếu không đều đặn củng cố căn cơ, nhất định tương lai sẽ gặp phải trở ngại rất lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Linh Nhi cuối cùng cũng luyện hóa hết lượng pháp lực còn dư trong thể nội, cửu tân tinh cầu dần dần lớn lên.
Từ lõi khởi nguyên, các Tinh Vân cầu hấp thu Tinh Vân lực lượng chung quanh, tạo thành các lớp quan trọng bao bọc rồi trở nên cường hãn.
Bên cạnh đó, tinh cầu pháp lực ban đầu cũng là tiến cấp, trở thành một Tinh Vân cầu khác, cùng với cửu tân tinh, tất cả đều hàm chứa một lượng pháp lực vô cùng cường hãn và tinh thuần.
Nàng hiện tại, chính là đã trực tiếp đột phá đến tứ tinh pháp tôn.
Nguy hiểm đã qua, mà lực lượng thì bạo tăng đến khủng khiếp.
Hai người chậm rãi mở mắt ra.
Cả hai vẫn đang ngồi xếp bằng, tứ chưởng khẽ chạm nhau như trước.
Trần Phong nhìn người con gái trước mặt, trong lòng cảm xúc liên tục dao động, không cách nào kìm chế.
Xa nhau gần một năm thời gian để rồi khi trùng phùng, nàng lại rơi vào hiểm cảnh khôn lường, nếu như chậm một chút, cậu không thể tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra và khi ấy cậu sẽ sống tiếp như thế nào.
Trong lòng cậu bây giờ Linh Nhi vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói nàng là thế giới, là nguồn sống của cậu.
Nếu nàng không còn, cuộc đời cậu cũng rơi vào bóng tối vô tận, mất đi niềm tin, mất đi lẽ sống.
Thanh niên gần như vô thức cử động, hai tay cậu đan vào tay Linh Nhi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại.
Nàng hơi đỏ mặt, mỉm cười nhìn cậu.
Thời gian qua ở cạnh, nàng luôn cảm nhận được tình cảm chân thành, sự quan tâm đầy ấm áp của cậu.
Nàng đối với những điều này hết sức trân trọng.
Tình yêu của nàng dành cho người thương theo đó cũng tăng lên rất nhiều.
Người ta hay nói xa mặt thì cách lòng, những đôi nam nữ xa cách trong thời gian dài, cho dù có giữ liên lạc đi chăng nữa, thường thì tình cảm cũng không thể dạt dào được như cũ.
Nhưng Trần Phong và Linh Nhi không gặp nhau, cũng không hề liên lạc gần một năm như vậy, tình cảm không hề đi xuống, ngược lại còn muốn mãnh liệt hơn, khi mà những nỗi nhớ da diết từng đêm luôn đeo bám.
Những lúc tu luyện hoặc làm nhiệm vụ, họ có thể tạm thời quên đi, nhưng khi rảnh rỗi dù chỉ một chút, nỗi ngóng trông lại xuất hiện, khiến cho hai người không ít lần khó kìm nổi lòng mà rời tháp để gặp nhau.
Dĩ nhiên không ai ngăn cấm hành động này, nhưng đã bước chân lên con đường pháp sư, mục tiêu hướng đến luôn là cảnh giới tối thượng.
Hơn nữa những công việc trong tháp cũng không phải là ít, nếu vì chuyện tình cảm cá nhân mà làm xao nhãng đương nhiên mọi người sẽ đánh giá ra vào, rất phiền phức.
Mặt khác thực lực Trần Phong lúc này vẫn là thua kém Linh Nhi.
Thân phận của nàng luôn luôn là thiên tài, cho dù có đặt ở nơi nào đi chăng nữa.
Vì vậy mà người theo đuổi đồng dạng cũng là rất nhiều, nếu cậu không quyết tâm tu luyện, mặc dù Linh Nhi không muốn, vẫn xuất hiện vô số người có ý định xen vào giữa họ.
Chưa kể đến việc mang trong mình Phong Thần Văn, thanh niên có trọng trách bảo vệ phiến lục địa này.
Nếu cậu không đủ mạnh, không những không thể hoàn thành sứ mệnh của mình, mà còn gây nguy hiểm đến những người thân thương xung quanh.
Khi còn đang liên kết ý thức, thanh niên đã cố gắng không nghĩ đến những điều đó.
Tuy nhiên một người thông minh và nhạy cảm như Linh Nhi thừa hiểu cậu vẫn còn bí mật đang giấu.
Nàng không hỏi là vì tôn trọng quyết định của cậu mà thôi.
Đem tâm trạng phức tạp ấy chôn sâu trong lòng, cậu nhẹ nhàng kéo người con gái trước mặt lại, khẽ đặt tay lên mang tai rồi hôn lên trán nàng.
Qua nụ hôn này Trần Phong như muốn truyền hết tình cảm của mình cho Linh Nhi.
Trước đây cậu đã từng làm như vậy một lần, nhưng khi đó cậu chưa cảm nhận rõ ràng khổ cực mà nàng trải qua cho quá khứ.
Bây giờ khi đã hiểu rồi, cảm xúc trong lòng cậu như một ngọn lửa đang bùng cháy, không cách nào kiểm soát.
Nụ hôn theo đó cũng là mang nhiều tầng ý nghĩa hơn rất nhiều.
Linh Nhi đôi mắt khép lại, cảm nhận tâm tư, tình cảm của Trần Phong.
Nàng biết cậu đang phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn những gì cậu biểu hiện ra.
Nàng quyết định sẽ luôn ở bên, là hậu phương vững chắc hỗ trợ cho cậu, không bao giờ để cậu phải đơn độc chiến đấu.
Một lúc lâu sau, Trần Phong mới ngừng lại, trìu mến nhìn Linh Nhi, nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta trở về thôi!
– Vâng!
Hai người đan tay, cùng nhau hướng về mặt hồ đang phát ra ánh sáng xanh lam dịu nhẹ..