Mất một lúc lâu di chuyển, cuối cùng Trần Phong cũng đến điểm tận cùng.
Cậu dừng lại vừa hồi sức, vừa quan sát không gian chung quanh.
Đúng như dự đoán, hành lang này cực kỳ dài, tuy chỉ là đường thẳng nhưng lúc này đây khoảng cách của cậu và mấy người Kim Đạt là quá xa, dù ở đây có động tĩnh đến mức nào đi chăng nữa, thì bọn họ cũng không thể nào cảm ứng, chứ đừng nói đến chuyện hỗ trợ.
Thanh niên than thầm.
Điểm cuối hành lang là một gian phòng kín với trần cao không kể xiết, vô số những hoa văn huyền ảo được khắc khắp những vách tường xây theo hình tròn trong không gian cực kỳ rộng lớn.
Ở giữa xây một bực tam cấp, bên trên tạo thành cổng vòm, bị tàn phá nặng nề.
Cậu tò mò, bước lên rồi cúi người xuống.
Chính giữa nơi đó là một hố sâu đen ngòm dễ đến cả nghìn trượng.
Bỗng nhiên vạn vật xung quanh đều trở nên tối mịt, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, tầm nhìn theo đó mà biến mất không còn một chút.
Trần Phong hơi bất ngờ, bước hụt chân ngã xuống cái hố ban nãy.
Rơi giữa không gian đen kịt này khiến người ta sinh ra cảm giác chột dạ.
Căng người lên vì lo lắng, thanh niên cố gắng dùng linh hồn lực và pháp lực cảm nhận môi trường.
Tuy nhiên khu vực này dường như tồn tại một loại kết giới nào đó, khiến cho mọi thủ đoạn của cậu đều không có hiệu quả, cho dù có gắng sức thế nào cũng chỉ đến vậy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng rơi xuống đáy hố.
Độ cao như vậy bình thường có thể gây ra thương tích không nhỏ lên cơ thể, nhưng vừa may mắn, vừa kỳ lạ là điều này không xảy đến với cậu.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cậu cau mày suy nghĩ.
Lần duy nhất cậu gặp tình huống gần giống thế này là khảo nghiệm của Phong Thần Văn.
Nhưng cậu dám chắc lần này không phải sự kiện đó.
Bảo vật Càn Khôn tạo ra một cảm giác bình yên, ấm áp chứ không lạnh lẽo đến rợn người như những gì cậu đang trải qua.
- Là một tân Thần sao!
Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên sau lưng.
Trần Phong giật mình, vội vàng quay lại nhưng đương nhiên không thể nhìn thấy gì.
Pháp lực vận lên toàn thân, chiến giáp cũng là bao bọc khắp cơ thể, tay phải chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời lấy ra song kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
- Có vẻ không phải\, khí tức tiểu tử này quá yếu!
Thêm một giọng nói khác vang lên.
Cậu nhận định như vậy vì tông giọng lần này cao hơn, có chút the thé, khác hẳn ban nãy.
Còn hai người này thực lực ra sao cậu không thể nào cảm ứng.
Hiện tượng này chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là đối phương quá yếu mà hai là…
Quá mức cường hãn!
Thực lực cậu hiện tại là lục tinh pháp tông, nhưng đặt vào mắt người trước mặt lại không có bao nhiêu cân lượng.
Cậu không phải là người run sợ trước kẻ mạnh, nhưng đó là khi họ còn nói lý lẽ.
Còn những người vừa lên tiếng kia thì không tạo ra cảm giác như thế, hàn khí mà họ tỏa ra xâm nhập khắp không gian, bao trùm lấy cơ thể khiến cậu khẽ rùng mình.
Đột nhiên toàn thân cậu cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Khắp nơi trên cơ thể, từ đỉnh đầu đến tận các đầu ngón tay, ngón chân đều đau nhức như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim châm, thống khổ vô cùng.
Các giác quan có vẻ đều đã bị vô hiệu hóa, khiến cho mọi chuẩn bị chiến đấu trước đó của cậu đều biến mất.
Trần Phong cố gắng nói chuyện, nhưng cổ họng cậu cũng đang bị khống chế, đau đớn đến cùng cực, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cơn đau này khiến cho nỗi sợ trong tâm trí cậu càng tăng lên.
Dù đã kinh qua vô vàn trận chiến, nhưng tình thế bất khả kháng cự này thật sự là chưa trải nghiệm bao giờ.
- Ngươi định giết hắn sao?
Giọng nói trầm trầm ban nãy lần nữa vang lên.
Hắn ta có vẻ rất từ tốn, không có chút gấp gáp nào.
Ngược lại, tên có giọng nói the thé lại tỏ ra khá hốt hoảng:
- Không thì làm gì? Hắn ta có thể là do thám của Chư Tộc phái tới lắm!
- Cho dù là trinh sát hay mật thám thì cũng không thể yếu kém và non nớt thế này đâu!
- Vậy ngươi định thế nào?
- Ta muốn hỏi hắn vài câu.
Tên kia vừa dứt lời, cổ họng của Trần Phong liền được nới lỏng ra.
Tuy các bộ phận khác vẫn đau đớn như vậy nhưng cũng coi là đã dễ chịu hơn một chút.
Tách!
Tiếng động nghe như búng tay vang lên, xung quanh tức thì xuất hiện sáu quả cầu lửa màu xanh trắng kỳ dị.
Nhờ ánh sáng mờ mờ phát ra từ chúng, cậu quan sát được vài phần tình hình không gian chung quanh.
Cậu đang bị những sợi xích đen quấn lấy, treo lên một bộ khung cũng làm từ kim loại màu đen.
Sau lưng không biết có gì nhưng phía trước chỉ có hai thân ảnh mặc áo choàng tối màu đang chăm chú nhìn cậu.
Tên thứ nhất trông rất điềm tĩnh, cao lớn như thiết tháp, toàn thân hoàn toàn thoải mái, không có chút lo lắng nào, có vẻ là chủ nhân của giọng nói trầm trầm kia.
Tuy không thể cảm nhận được pháp lực của hắn nhưng cậu vẫn cảm thấy uy áp vô hình tỏa ra từ hắn là rất lớn.
Tên còn lại thấp hơn hẳn và gầy gò, nhìn hết sức bồn chồn, là người có giọng nói the thé.
Mặc dù trông qua thì có chút tức cười, cậu vẫn dám chắc thực lực hắn ta vượt xa cậu hiện tại.
- Tiểu tử\, nếu thành thật ngươi sẽ được chết êm ái một chút!
Tên cao to nói, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Trần Phong.
Cậu cố gắng trấn tĩnh lại:
- Nếu ta muốn sống thì sao?
- Chuyện đó ta không thể giúp ngươi được!
Hắn làm bộ bất lực rồi bắt đầu:
- Trước tiên\, ngươi là ai\, làm thế nào có thể xuất hiện ở đây?
- Ta là đệ tử Thiên Huyền tông đang tham gia Cửu Đại Tháp Chiến.
Ta tìm kiếm bảo tàng trong không gian này nên vô tình lạc vào đây.
Các ngươi là ai\, tại sao lại khống chế ta?
- Bọn ta là ai ngươi không cần biết\, nhưng đã là người của Chư Tộc\, lại dám tiến vào đây\, tất cả đều phải chết.
- Ngươi nói Chư Tộc\, đó là gì chứ? Ta chỉ là một đệ tử bình thường thôi?
Trần Phong hỏi.
Cậu cố gắng kéo dài thời gian và câu chuyện, vừa mong có người đến giúp, vừa ráng nghĩ ra một kế sách để thoát khỏi tình huống này.
Hai tên kia nghe cậu hỏi như vậy thì thoáng nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau.
Tên nhỏ con hơn tỏ ra nghi hoặc:
- Ngươi không biết Chư Tộc là gì sao?
- Không!
- Thế còn Dị Tộc?
- Chưa từng nghe qua!
Thanh niên đáp.
Đương nhiên những thông tin đó cậu đã từng được sư phụ kể, nhưng những kẻ trước mặt đây chẳng có cách nào để kiểm chứng cả.
Bản thân cậu không phải người nói dối giỏi, nhưng hai tên kia cũng không giống dạng người thông minh cho lắm mà nhận ra.
Miễn cậu vẫn giữ được tình trạng hiện tại, chút dao động đó đối phương sẽ chỉ nghĩ là do sợ hãi mà thành.
Thông qua những câu hỏi vừa rồi, cậu cũng lờ mờ dự đoán được thân phận của bọn chúng.
Hai tên đó hẳn là tàn dư Dị Tộc năm xưa đã từng xâm chiếm Pháp Linh lục địa.
Chỉ là cậu không hiểu tại sao chúng có thể xuất hiện tại một bảo tàng bí mật bên trong Thiên Huyền giới thế này.
Bọn chúng bàn luận một lát, sau đó tên cao lớn phất tay một cái, những sợi xích liền biến mất, thả Trần Phong rơi xuống.
- Ngươi điên rồi sao?
Tên nhỏ con the thé hét lên.
Tên kia quắc mắt nhìn hắn:
- Làm sao? Ngươi còn nhớ lần cuối cùng Chỉ Huy liên lạc với chúng ta là khi nào không? Đã mấy nghìn năm rồi đấy! Trong lúc các huynh đệ khác được tự do ngao du khắp nơi thì ta phải đi canh giữ cái nơi chết tiệt này\, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!
- Nhưng ngươi làm như vậy…
- Đằng nào hắn ta chả chết? Hay là ngươi nghĩ ta không đủ sức giết hắn?
Tên cao lớn gắt.
Đồng bọn của hắn thu mình không nói gì, sau đó lui lại, ẩn vào bóng tối.
Tên kia quay lại thanh niên Nhân tộc:
- Tiểu tử\, mua vui cho ta chút đi nào!
Trần Phong từ từ đứng dậy, cau có nhìn hắn.
Cơ thể cậu đang bắt đầu khôi phục lại cảm giác, nhưng về cơ bản đã có chút thương thế.
Pháp lực chiến giáp bao bọc lấy toàn thân, song kiếm từ trong giới chỉ cũng cùng lúc hiện ra, cậu truyền pháp lực đến cực hạn vào lưỡi kiếm.
Với kẻ địch tầm cỡ thế này, ngay từ đầu liền phải tung ra sát chiêu, không được phép do dự.
Phong Hành thi triển đến tận cùng, cậu lao thẳng vào đối phương với tốc độ tối đa, hai tay hai kiếm vừa chém tới vừa gầm lên:
- PHONG SÁT!
Kiếm pháp mạnh mẽ ập tới thân thể cao lớn, tuy nhiên không gây ra chút thương tích nào, chỉ tạo ra một vết xước nhỏ trên lớp áo giáp đen tuyền cùng với tiếng rạch yếu ớt.
- Không thể nào!
Thanh niên sững người.
Pháp kỹ mạnh nhất của cậu thi triển gần như toàn lực nhưng lại chả có chút sát thương nào tới kẻ địch như vậy?
- Vô dụng thế!
Tên Dị Tộc thở dài, phẩy tay một cái.
Lực lượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện đập thẳng vào hông trái Trần Phong khiến cậu bay đi vài trượng rồi nằm im lìm trên mặt đất.
Cố gắng ổn định lại hơi thở, cậu nén cơn đau đến chảy nước mắt.
Hắn ta chỉ tùy ý như vậy, thậm chí còn chẳng thể gọi là tấn công, nhưng cậu đã gãy không ít xương.
Thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều.
Trận này không thể thắng!
Trong đầu hiện ra tư tưởng như vậy, một nỗi sợ đến cùng cực trỗi dậy bao phủ tâm trí cậu.
Tuy đã kinh qua vô số trận chiến, nhưng đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác như vậy.
Hai tay run rẩy, tim đập bình bịch, hơi thở trở nên gấp gáp, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả y phục nhưng toàn thân lại lạnh toát.
Thanh niên đấm mạnh tay phải xuống đất.
Máu chảy ra nhuộm đỏ các ngón tay nhưng cơn đau này đã tách bớt tâm trí cậu khỏi nỗi sợ không đáy cùng vết thương nghiêm trọng ở hông trái.
Cậu cố gắng đứng dậy, hướng mắt về tên cao lớn.
Hắn ta đang chống nạnh đứng nhìn, ánh mắt tỏ ra hớn hở khi thấy biểu hiện của cậu:
- Tốt tốt! Như thế mới đúng chứ\, tiếp tục đi nào!
Trần Phong điên đầu suy nghĩ.
Đến cả tam thức của Toàn Phong kiếm pháp còn không gây ra chút thương tổn nào cho hắn, cậu không biết trận chiến này cậu phải làm thế nào…
Khoan đã!
Cậu đột nhiên nhớ ra.
Lần trước sư phụ đã đưa người của tương lai ra khỏi Thần Văn, giúp cậu chính thức trở thành chủ nhân tuyệt đối của nó, từ đó cậu đã được kế thừa các tuyệt kỹ của những người tiền nhiệm với công năng yếu hơn một chút.
Tuy nhiên Cấm Chú Ma Pháp đẳng cấp tổn thương được cả Pháp Đế cảnh giới thì cho dù có bị suy giảm sức mạnh thì vẫn là vô cùng cường hãn!
Hẳn là được!
Thanh niên nhắm mắt lại, tâm trí tập trung tại văn tự trên bàn tay phải.
Tên Dị Tộc thấy cậu như vậy thì hơi khó hiểu nhưng không lao đến tấn công mà vẫn ngang nhiên đứng nhìn, không có cái gì sợ hãi.
Trong mắt hắn, cậu chỉ là một con kiến không hơn không kém, muốn giết căn bản là chuyện nhỏ, cho dù vùng vẫy thế nào cũng chỉ đến vậy!
Trần Phong tâm thức và Thần Văn hòa vào làm một, não bộ liên tục tiếp thu những kiến thức bên trong, thông tin về các pháp kỹ siêu việt.
Hào quang xanh ngọc tỏa ra khắp cơ thể tạo thành nguồn sáng lan tỏa ra khắp không gian.
Những cơn gió theo đó xuất hiện tạo thành vô số luồng khí lưu xung quanh.
Y phục nhẹ nhàng dập dờn theo gió trong khi thân thể từ từ bay lên không trung.
Hai tay cậu chậm rãi chắp lại trước ngực, năng lượng liên miên vô tận chảy dọc khắp kinh mạch, mênh mông, dạt dào như biển lớn.
Cậu tạo lực hai tay rồi từ tốn chuyển động.
Mỗi một khoảnh khắc trong quá trình này, không gian chung quanh tựa hồ run rẩy vì áp lực, dưới đôi mắt đang phát sáng là một quả cầu năng lượng phong hệ cực kỳ kinh hồn.
- Đi!
Cậu khẽ nói.
Quả cầu rời khỏi tay cậu, trôi ra phía trước rồi lớn dần lên với tốc độ rất nhanh.
Chỉ trong một thoáng, nó bao phủ toàn bộ không gian chung quanh, tạo ra vô số cơn lốc và phong cương vô tận.
Cùng với đó là sự xuất hiện của ánh sáng xanh ngọc dịu nhẹ, soi rõ mọi thứ trong phạm vi quả cầu.
Thiên Phong Kết Giới, Cấm Chú Ma Pháp do Phong Thần đời đầu sáng tạo ra, là một tuyệt kỹ có thể tạo ra một khu vực rộng lớn có khả năng không tưởng.
Bên trong nơi này, tất cả các pháp kỹ phong hệ đều được cường hóa sức mạnh.
Các nguyên tố thủy, hỏa, lôi có hiệu ứng khuếch tán làm tăng cường sát thương lên một lượng lớn.
Kim, mộc, thổ gặp sức cản cường đại hơn thông thường nên có phần yếu đi còn quang ám song hệ, linh hồn lực và các lực lượng khác thì không có ảnh hưởng gì.
Vì những tính chất như vậy nên khi chiến đấu cần cân nhắc kỹ lưỡng nguyên tố hệ của đồng minh và kẻ thù trước khi sử dụng.
Tuy nhiên ở đây Trần Phong chiến đấu đơn độc, lại không còn lựa chọn nào khác nên bắt buộc phải dùng đến.
Giờ cậu chỉ biết hi vọng lực tăng phúc của kẻ địch một là không có, hai là không nhiều bằng cậu, chứ khả năng chúng bị giảm sức mạnh là rất khó.
Lũ Dị Tộc bị một màn như vậy làm cho kinh ngạc.
Chúng không ngờ không gian hắc ám mà chúng tạo ra lại bị xóa bỏ dễ dàng như vậy, thay vào đó là một khu vực hoàn toàn khác.
- Tiểu tử này là làm thế nào?
Tên cao lớn lầm bầm.
Coi bộ thủ thuật của tên nhãi trước mặt không tệ như hắn tưởng, cũng là có chút bổn sự.
Trần Phong không quan tâm đến suy nghĩ của hắn.
Song kiếm trong tay tập trung những cơn gió xung quanh lại tạo nên quang mang mãnh liệt hơn bao giờ hết.
- Nhận lấy!
Cậu trầm giọng nói, phóng thẳng đến đối phương.
Phong Hành lúc này sử dụng rõ ràng tốc độ nhanh hơn ít nhất ba lần.
Thân thể như hòa làm một với thế giới phong hệ, hai tay xuất ra hai đường chém phô thiên cái địa lên cơ thể kẻ địch.
Phong lực sắc bén cường hóa đòn đánh lên vô cùng khiến cho uy lực và tốc độ của nó cũng là hơn trước rất rất nhiều.
Tiếng rạch vang lên rõ mồn một.
Lớp áo giáp màu đen của tên Dị Tộc rách ra hai đường sâu vào đến tận thịt, tuy có thương tích nhưng vẫn không sâu cho lắm.
Thanh niên nhíu mày vội vàng nhảy lui lại phía sau, kéo giãn khoảng cách với tên kia.
Hắn ta khá ngạc nhiên với hai vết chém đang rỉ máu trên ngực, miệng ngoác ra một nụ cười hiểm ác:
- Tuyệt diệu! Thật là không tưởng!
Tiểu tử kia vậy mà có thể làm ra những chuyện như thế này chính là ngoài dự tính của hắn.
Mấy nghìn năm buồn tẻ coi như cũng được giải trí xứng đáng!
- Đa tạ nhé! Màn trình diễn thật sự rất ấn tượng\, nhưng cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Hắn nói rồi lao thẳng về phía Trần Phong, tay nắm lại thành một hắc quyền hung bạo, xuyên không đánh tới.
Cậu thấy hắn như vậy thì tạo ra một quả cầu chứa đầy linh hồn lực, bắn nó thẳng vào đối phương rồi dùng tốc độ cao nhất mà chạy đi.
Ban nãy khi hắn đang muốn vờn, cho cậu quyền tấn công thì khác, bây giờ hắn đã quyết định đánh thật, nếu cậu đối đầu trực tiếp chỉ có nước chết chắc.
Hơn nữa, cậu cũng có một thứ muốn đánh cược!
Tên Dị Tộc cao lớn đấm thẳng vào quả cầu mà cậu đánh ra.
Hắn dễ dàng xuyên qua vành ngoài quả cầu mà không gặp chút tổn hại nào.
Nhưng thanh niên cũng dự đoán được trước điều này.
Theo tính toán, thực lực hắn ta ít nhất đã đạt đến Pháp Vương cảnh giới, linh hồn lực đồng dạng cũng phải vô cùng mạnh, không có lí nào mà chỉ một chiêu thông thường như vậy có thể gây thương tích cho hắn.
Thứ mà cậu chú tâm đến chính là phần lõi của quả cầu.
- Bạo!
Trần Phong trầm giọng.
Quyển trục giấu bên trong quả cầu lập tức kích hoạt gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa lôi hệ khuếch tán.
Pháp lực bắn ra khắp mọi hướng, khiến cho thanh niên chưa thể tách xa khỏi phạm vi vụ nổ cũng dính trọn một tia sét khổng lồ.
Toàn thân cậu tức thì căng lên vì đau đớn, sau đó rơi tự do thẳng xuống dưới không thể kiểm soát rồi nằm im lìm dưới mặt đất.
Tên Dị Tộc ở trung tâm vụ nổ nhận trực tiếp toàn bộ lực lượng của nó, chết ngay mà không kịp hét lên một tiếng, toàn bộ thân trên của hắn bị nổ tan tành, không còn một chút.
Hai chân hắn rụng lả tả xuống dưới.
Tên Dị Tộc còn lại mặt mày chuyển biến liên tục giữa sợ hãi cùng giận dữ.
Hắn ta lúc này càng khẳng định suy nghĩ ban đầu của mình hơn.
Nếu như lúc đó giế.t chết tiểu tử trước mặt thì bây giờ đã không xảy ra chuyện này.
Không thể chần chờ thêm nữa!
Hắn ta dùng tốc độ tối đa của mình mà lao đến tấn công Trần Phong.
Pháp lực kỳ dị trong cơ thể tỏa ra xung quanh tạo ra thế tiến như trẻ tre, xuyên qua những cơn lốc hung hãn của Thiên Phong Kết Giới tạo ra.
Thanh niên nghiến răng cố gắng lăng cơ thể ra chỗ khác, tránh khỏi công kích khủng khiếp kia nhưng gần như vô ích, lực lượng khổng lồ tàn phá hoàn toàn một phần lớn cơ thể cậu.
Chỉ có đầu, ngực và tay phải là bị thương nhẹ, còn lại tất cả đều bị hủy hoại.
Máu tươi không kịp chảy ra liền bốc hơi mất, vết thương cực độ nghiêm trọng.
Tên Dị Tộc cau mày.
Hắn thật không ngờ trong tình trạng như vậy mà tiểu tử này vẫn có thể thoát khỏi đòn thế của hắn.
Tuy nhiên đến đây là kết thúc rồi, phát tiếp theo sẽ tuyệt đối chính xác.
- Chết đi!
Hắn thét lên, tay phải đánh ra một trảo.
Tuy nhiên chiêu thức này không tới được mục tiêu, mà va phải một quyển trục màu vàng.
ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!
Hàng loạt vụ nổ vang lên, cùng với đó là pháp lực điên cuồng bạo phát, hủy diệt toàn bộ mọi vật trong phạm vi trăm trượng.
Ba quyển trục trên thạch bàn năm đó Trần Phong lấy được đều là những cái bẫy có thể trọng thương được Pháp Vương tam tinh cường giả, đặc biệt là quyển ở giữa, giờ đây còn thêm hiệu ứng khuếch tán của Thiên Phong Kết Giới khiến cho uy lực đủ sức giết chết được cả tứ tinh Pháp Vương.
Tất cả trong nháy mắt đều bị những tia sét hủy diệt không còn một chút.
Dấu hiệu sự sống bên trong hố sâu kỳ bí của bảo tàng huyền ảo ngoài đảo lúc này hoàn toàn biến mất..