Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 63: Quật Khởi





Một tuần sau.
Năm thân ảnh đứng dậy, tập trung tại chính giữa điện chúc phúc, khuôn mặt ai cũng hiện lên vẻ hưng phấn.
Thực lực bọn họ sau khi hấp thụ pháp lực nơi đây đều đã tinh tiến: Ngô Hân đột phá lên bát tinh pháp tông; Lưu Hồng, Mã Vân, Trương Linh ba người đều đã là thất tinh.
Còn với Trần Phong, ngoài việc băng, phong nhị long bên trong nội thể đã phát triển đến cực hạn, tu vi pháp lực lúc này đã tăng vọt đến ba tinh.
Lúc này cậu đã chính thức đạt tới lục tinh pháp tông.
Tất cả mọi người đều khá thảng thốt với cái tốc độ kinh người ấy nhưng cũng mừng cho cậu, dù sao Phong tháp bọn họ cũng đang rất thiếu cường giả.
Vị đội trưởng cười:
– Lần này chúng ta cũng là khá may mắn.
Sau nhiều năm không được sử dụng, lượng pháp lực mà điện chúc phúc này sở hữu theo ta thấy có thể so sánh với điện trung cấp chứ không phải là sơ cấp như đánh giá ban đầu nữa.
Cả đội mỉm cười, nhẫn nhịn đã lâu, nay đã đến lúc huynh đệ Phong tháp đòi nợ rồi.
Lưu Hồng hỏi:
– Bây giờ chúng ta làm gì?
– Trước tiên rời khỏi đây, sau đó tìm một bảo tàng nào đó thám hiểm.
Nhiệm vụ đề thăng lực lượng coi như đã hoàn thành, bây giờ cần tìm kiếm bảo vật.
Mọi người gật đầu.
Trần Phong sử dụng linh hồn lực lượng, bao quát tình hình bên ngoài một chút:
– Có vấn đề!
– Sao vậy?
Nghe giọng gấp gáp của cậu, Mã Vân liền hỏi.
Thanh niên nhíu mày, tiếp tục do thám:
– Khu vực bao quanh điện chúc phúc, bốn phương tám hướng đều có pháp trận phục kích.
– Có thể xác định là ai làm không?
– Là pháp thuật hỏa hệ.
Bốn người lập tức hít sâu vào một hơi.
Cũng đã một thời gian trôi qua kể từ lúc bắt đầu Tháp chiến, có lẽ do không thấy hai tên kia trở lại nên đám người Hỏa tháp đã sinh nghi, quay lại kiểm tra rồi tìm cách trả thù.
– Đệ cảm nhận được thực lực bọn chúng không?
– Hơi khó, khoảng cách quá xa, chỉ biết là có ba tên.
Nhưng độ nguy hiểm của pháp trận vượt trội hơn lần trước rất nhiều.
Theo ước tính, nếu như trình độ ngang nhau, linh hồn cảnh giới cả ba tên này ít nhất là mạnh hơn hai tên trước.
Tu vi pháp lực ta không thể xác định.
Thanh niên nói, hơi khó chịu.
Tình thế này bọn họ quá thiếu thông tin, không biết nên xử lý thế nào.
– Bây giờ phải làm sao?
Trương Linh nhìn Ngô Hân.
Vị đội trưởng cũng đang cau mày suy nghĩ.
Chuyên môn của anh không phải linh hồn lực lượng, nhưng Trần Phong đã nói vậy mọi chuyện đương nhiên không đơn giản.
Đắn đo một hồi, anh phân tích:
– Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn.
Một là chờ ở đây hai tháng.
Khi ấy theo luật, tất cả mọi người sẽ phải đình chiến, tập trung tại Thiên Huyền điện, đám người Hỏa tháp bắt buộc phải rời đi, không thể giam chân chúng ta.
Lựa chọn này về cơ bản cũng không tệ bởi Phong điện bổ sung pháp lực rất nhanh, chúng ta có thể thoải mái tu luyện với hiệu quả khá cao, mặt khác còn đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Hai là mở đường máu, tránh khỏi bọn chúng.
Lựa chọn này rủi ro rất lớn, chưa nói kể cả thành công thì mọi chuyện sau đó rất mông lung, không thể đảm bảo an nguy, nhưng bù lại nếu may mắn có thể sẽ gặp cơ duyên nào đó.

Theo lý mà nói, nên chọn cái trước.
– Chúng ta không phải người như vậy!
Lưu Hồng nói ngay, Mã Vân và Trương Linh cũng gật đầu.
Huynh đệ Phong tháp xưa nay luôn sống rất ngay thẳng, không bao giờ hèn nhát.
Nhiều năm qua chịu nhục nhưng họ vẫn có tôn nghiêm của bản thân, không luồn cúi, đầu hàng bất cứ kẻ địch nào.
Ngô Hân mỉm cười.
Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng thân làm đội trưởng, anh không thể không nghĩ đến đại cục.
Trần Phong mở mắt ra nhìn họ:
– Nếu đánh, ta có một kế hoạch.
– Như thế nào?
Mã Vân háo hức.
Nàng đối với cậu đã có niềm tin vô cùng lớn.
Trong đội, thanh niên trước mặt chính là một quân sư kiêm trinh sát rất đáng tin cậy.
Nhưng Ngô Hân lại nhíu mày nhìn cậu:
– Chậm chút, đệ nói đánh sao?
– Ừ, ta không thể đảm bảo an toàn cho tất cả nhưng trận này có thể thắng.
Cả đội khá ngạc nhiên, không ngờ cậu lại đưa ra nhận xét như vậy.
Trương Linh hỏi:
– Đệ có thể phân tích lại không?
– Ừm! Như đã nói, kẻ địch chỉ có ba tên.
Điều này nếu như ở bên ngoài không thể chắc chắn, nhưng đây lại là Tháp chiến vậy nên ta có thể đảm bảo.
Hỏa tháp cũng như chúng ta, có hai đội, để đạt được lợi ích lớn nhất sẽ phân chia công việc: Đội thứ nhất thu thập tài nguyên, nâng cao thực lực, đội thứ hai lo phục kích, triệt hạ những đối thủ vừa phải.
Bọn chúng chỉ gồm năm tên, đã mất hai người, đương nhiên vẫn sẽ phải tiếp tục, một phần cũng là do chủ quan khinh địch.
– Ta hiểu, nhưng kể cả thế thì ba bọn chúng đều mạnh hơn chúng ta mà?
Lưu Hồng thắc mắc.
Thanh niên không trả lời ngay, ngược lại, cậu hỏi Ngô Hân:
– Những kỳ Tháp chiến trước, thực lực Hỏa tháp so với chúng ta thế nào?
– Thông thường, người mạnh nhất của bọn chúng hơn của ta hai đến ba tinh thực lực.
Những người khác hơn một đến hai hoặc ngang ngửa.
Nghe anh nói xong, Trần Phong tiếp tục:
– Hai tên ta gặp hôm nọ, một là bát tinh, một là thất tinh pháp tông.
Như vậy có thể giả định ba tên còn lại mạnh nhất là cửu tinh, hai tên kia đều là bát tinh pháp tông.
Nhiệm vụ của bọn chúng là phục kích, không phải thu thập tài nguyên, hiển nhiên thời gian qua thực lực không thể nào tinh tiến quá nhiều.
Trong khi đó chúng ta lại mạnh lên không ít, so sánh cục diện mà nói nếu toàn lực mà đánh hiển nhiên sẽ giành phần thắng, nếu rút lui cũng sẽ thành công, không cần thiết phải án binh bất động.
– Đệ cũng quá tự tin vào thực lực của mình rồi đi?
Mã Vân cười.
Thanh niên lắc đầu nhìn nàng:
– Không phải đâu.
Muốn rời khỏi đây thì đầu tiên chúng ta cần phải giải quyết cái pháp trận phiền phức kia.
Việc này thì bình thường sẽ không thể làm được nhưng nếu theo kế hoạch của ta thì hoàn toàn có thể.
– Đệ nói đi!
Trương Linh nói.
Cậu gật đầu, bắt đầu giải thích cho mọi người.

Cả đội chăm chú lắng nghe, bàn luận một lúc lâu, vừa chỉnh sửa vừa thống nhất rồi quyết định làm theo.
Trần Phong bước ra hướng cửa chính.
Điện chúc phúc Phong tháp về cơ bản có thể vào từ mọi phía, nhưng đây là nơi ban đầu tập trung nhiều khôi lỗi nhất, cũng là lối vào hướng tới Thiên Huyền điện.
Cậu vừa đặt chân ra ngoài, hỏa trận được kích hoạt ngay lập tức, lập tức năm, sáu cầu lửa xuất hiện lao đến tấn công cậu.
Lấy ra song kiếm từ giới chỉ, pháp lực chiến giáp phong hệ tăng cường độ sắc bén cùng tốc độ, thanh niên liên tiếp xuất chiêu.
Mỗi đường kiếm lướt qua là một hỏa cầu phát nổ, kiếm ảnh liên miên vô tận xuất kích, khiến cho không một quả nào có thể làm thương tổn đến cậu.
Ba tên kia thấy vậy khẽ cau mày.
Bọn chúng tạo pháp trận vây lấy toàn bộ điện chúc phúc, vậy nên uy lực của nó tại mỗi điểm đều bị giảm đi rất nhiều.
Một tên lên tiếng:
– Làm thế nào đây?
– Tăng áp lực lên, hạ tên kia trước, nếu lũ còn lại ra mặt sẽ điều chỉnh pháp trận lại đó.
Tên trông giống thủ lĩnh nói, hai tên còn lại nghe vậy thì gật đầu làm theo.
Hỏa trận chúng tạo ra lập tức tập trung tại vị trí thanh niên Phong tháp là chính, những chỗ còn lại chỉ còn là dấu vết, gần như không có chút nguy hiểm nào.
Trần Phong mỉm cười, mọi chuyện đang diễn ra như dự tính.
Pháp trận uy lực đang tấn công cậu đã mạnh hơn trước rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ làm khó được cậu, chỉ cần thi triển Toàn Phong kiếm pháp cẩn thận, cậu lại có thể ổn định tình hình như trước.
Hỏa cầu bay tới vừa nhanh vừa nhiều hơn lúc trước nhưng thân ảnh của cậu lại vô cùng huyền ảo kết hợp với những đường kiếm sát phạt khiến cho đám người Hỏa tháp vô cùng kinh ngạc.
– Sao… Sao có thể?
Một tên nói, hắn không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Tên đội trưởng cau mày khó chịu, hàn khí tỏa ra không hề che giấu.
Hắn ra lệnh:
– Ta sẽ tập trung toàn bộ pháp trận hạ gục tiểu tử đó, hai ngươi lo bắt đám còn lại.
– Rõ!
Hỏa trận toàn bộ tập trung lại vị trí thanh niên.
Uy lực lập tức được đẩy lên mức cao nhất.
Nhiệt độ cùng lúc tăng vọt trong khi độ ẩm không khí hoàn toàn biến mất.
– Đến rồi!
Trần Phong ra tín hiệu cho cả đội rồi tập trung tinh thần.
Đẳng cấp pháp trận này không phải là thấp, cho dù lúc này ai là người điều khiển thì cậu cũng không thể nào xem thường.
Đem Toàn Phong kiếm pháp cùng Phong Hành phối hợp với nhau, thanh niên cật lực chiến đấu, mức độ tập trung được đẩy lên cao nhất có thể.
Ngô Hân bốn người thấy tín hiệu của cậu liền xông ra ngoài.
Chỉ khoảng vài giây sau, hai tên bát tinh pháp tông lao tới chặn họ lại.
– Tốt lắm!
Lưu Hồng nói.
Kế hoạch của họ hoàn toàn thành công, tiếp theo sẽ là một phen khổ chiến nhưng cũng là lúc Phong tháp bọn họ quật khởi!
– Tiến lên!
Ngô Hân nói.
Mọi người không hề sợ hãi, lao thẳng tới, tấn công hai tên Hỏa tháp.
Pháp lực phong hệ bạo phát, không hề tỏ ra thua kém đối phương, thậm chí còn có phần áp đảo.
Cách đó một đoạn, pháp trận đang dần dần bị kéo xa ra khỏi điện chúc phúc.
Nguyên do là thân ảnh đáng ra phải bị khóa chặt trong đó lúc này vừa liên tục vung kiếm vừa lướt đi trong không trung.
Hỏa cầu bay đến liên miên vô tận với sức mạnh vô cùng cường hãn, nhưng mỗi nhát chém của Trần Phong đều hóa giải chúng ngay lập tức.
Làm được việc này không chỉ nhờ vào uy lực khá mạnh của Huyền giai cao cấp binh khí mà còn có bổ trợ cực lớn của phong hệ pháp lực đã được chuyển hóa thành lưỡi đao vô cùng sắc bén, điều mà trước khi tu luyện Phong Xích Diệt Hồn trận cậu không bao giờ có thể làm được.
Thanh niên từng chút từng chút tiến gần tới vị trí của tên đội trưởng Hỏa tháp.

Hắn ta lúc này cực kỳ phẫn nộ.
Hắn không thể tin được một tên tiểu tử lục tinh pháp tông Phong tháp có thể khiến hắn khó khăn tới mức này.
– Chết tiệt!
Hắn cố gắng duy trì pháp trận thêm một lát nhưng kết quả thu được vẫn không khác gì lúc trước liền quyết định thu lại, trực tiếp tiến tới đối mặt với đối thủ.
Thấy hắn ta như vậy, Trần Phong mỉm cười:
– Không chịu được nữa rồi sao?
– Tiểu tử, ngươi khá lắm nhưng cũng chỉ vậy thôi!
Dứt lời, hắn lao đến tấn công, hỏa trảo liên miên vô tận nhắm tới các yếu huyệt của cậu.
Thanh niên nheo mắt, vung kiếm chém ra đối cứng.
Kiếm pháp hùng mạnh liên tục xuất kích, chặn đứng mọi đòn thế của đối phương, đồng thời tìm cơ hội phản kích.
Hai bên giao thủ không hề nương tay, đều là cố gắng hạ gục đối phương.
Thế trận giằng co dần được hình thành khiến cho tên đội trưởng của Hỏa tháp càng ngày càng sôi máu.
Chiến đấu một hồi như vậy, hắn cảm nhận được rõ ràng người trước mặt kinh nghiệm thực chiến phong phú đến đâu, so với những người mà hắn từng gặp cũng là hàng đầu.
Làm sao có thể như vậy?
Hắn ta đến từ một gia tộc có tiếng tăm từ Tây vực nhưng đã không quản đường xa đến gia nhập Thiên Huyền tông.
Vì vậy từ trước đến giờ trong tâm trí hắn, những pháp sư phong hệ chỉ là những kẻ yếu kém, hoàn toàn không thể sánh với hỏa hệ bọn họ.
Nhưng ngày hôm nay cuối cùng cũng đã xuất hiện một người đập tan suy nghĩ đó của hắn.
Phong hệ với lực lượng yếu hơn thông thường không thể nào phản kháng lại được hắn giờ đây lại hoàn toàn ngang ngửa, thậm chí so ra có phần còn mạnh hơn.
Thiên tài tại Phong tháp sao?
Hắn xua đi những suy nghĩ không cần thiết.
Thanh niên trước mặt này vượt trội hẳn dự tính của hắn.
Nếu như không nghiêm túc, thất bại là điều có thể xảy ra.
Trần Phong cũng đang hết sức tập trung.
Trước kia chỉ là tam tinh pháp tông khi đối cứng với thất tinh cậu đã khá miễn cưỡng.
Giờ đây tuy đã đột phá đến lục tinh nhưng đối thủ lại là một cửu tinh già dặn đến từ Hỏa tháp, hiển nhiên không thể xem thường.
Thiên Nhận cùng Phong Hành thi triển đến tận cùng nhưng vẫn chỉ ngang ngửa với đối phương, vậy tiếp tục cũng chẳng có tác dụng.
– Ha!
Cậu khẽ hô, thân ảnh vừa lùi lại vừa liên tiếp chém ra kiếm khí sắc bén với tốc độ cực nhanh.
Tên kia thấy vậy thì vận sức, hỏa giáp tức thì bao phủ toàn thân, đón lấy những nhát chém vô tận bay tới.
Xèo xèo.
Hỏa diệm mạnh mẽ thiêu đốt kiếm khí trước khi có thể gây ra thương tổn cho chủ nhân.
Hắn ta nhếch mép tiếp tục lao tới truy đuổi.
Thanh niên cau mày, mọi cố gắng công kích của cậu đều vô dụng.
Mà từ khi hỏa giáp hiện thân, cả tốc độ lẫn sức mạnh của tên kia đều trở nên cường hãn hơn rất nhiều.
Mặc cho Trảm Không biến thể mạnh mẽ là vậy nhưng hắn ta coi như không, khoảng cách mà cậu cố gắng tạo ra nãy giờ gần như biến mất.
– Tiểu tử, ngươi thua rồi!
Hắn cười lạnh, tung ra một hỏa quyền cực nặng.
Cú đấm hung bạo xuyên phá không gian, lao tới lồng ngực Trần Phong như vũ bão.
Tuy nhiên, cậu cũng không chịu thua, song kiếm ngưng tụ vô tận pháp lực tỏa ra ánh sáng xanh ngọc, cùng lúc chém tới:
– Phong Sát!
Một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra khiến khu vực trăm trượng chung quanh hai người hoàn toàn bị hủy diệt.
Đồng đội của bọn họ đang chiến đấu cũng bị uy áp này dọa cho sợ hãi.
Ngô Hân cau mày lo lắng, tuy nói thực lực Trần Phong đã tăng lên rất nhiều nhưng tên kia là một cửu tinh pháp tông hàng thật giá thật đến từ Hỏa tháp, đương nhiên sức mạnh là rất cường đại.
Cố lên!
Anh thầm động viên đồng đội rồi tiếp tục cuộc chiến đang dang dở của mình.
Vụ nổ này tác động đến thế cục hiện tại khá nhiều, anh không thể lơ là dù chỉ một chút.
Tại vị trí trung tâm, hỏa quyền cùng song kiếm giằng co không ngừng.
Hai đối thủ nghiến chặt răng chịu đựng uy áp khủng khiếp đang liên tục tàn phá cơ thể họ.
Thanh niên gắng sức giữ vững, nhìn ánh sáng trên lưỡi kiếm đang từ từ nhạt dần trong lòng không khỏi lo lắng.
Tu vi pháp lực của cậu vẫn thua tên kia đến ba tinh, mặc dù tốc độ hồi phục của cậu là rất cao nhưng kéo dài tình thế vẫn là bất lợi cho cậu.

Theo thời gian, cậu dần bị đẩy lui lại.
Mặt đất dưới chân đã bị chấn thành hố sâu.
Cậu không còn điểm tựa để kìm hãm quá trình này.
– HA!
Trần Phong đột ngột gầm lên, đồng tử cậu tỏa ra ánh sáng xanh ngọc khiến đối phương có chút giật mình.
Cùng lúc đó, văn tự trên tay cậu tỏa ra ánh sáng xanh ngọc mãnh liệt, dù là lớp găng tay dày bên ngoài cũng không thể nào che lấp được nó hoàn toàn.
Phong hệ pháp lực dồi dào lập tức tuôn chảy khắp cơ thể cậu.
Mà Phong Sát pháp kỹ đang thi triển tưởng chừng yếu đi thì lại tỏa ra sức mạnh cường hãn vô song mà trước giờ chưa từng có.
Uy lực đột ngột này khiến cho thế giằng co lập tức bị phá vỡ, hỏa quyền vốn đang áp đảo giờ lại liên tục bị đẩy lùi không cách nào chống cự.
– Làm sao có thể?
Tên kia sững sờ, đẩy pháp lực lên tận cùng không lưu lại một chút.
Nhưng cho dù có làm vậy thì cũng chỉ làm chậm lại thế công khủng bố của thanh niên trước mặt, hoàn toàn không thể đảo ngược tình hình.
Hắn nhíu mày nhìn đối thủ đang tỏa ra lượng ma pháp kinh hồn đó, trong đầu nghĩ đến phương pháp cậu ta dùng để đột nhiên mạnh lên đến kinh dị như vậy.
Hiện tượng đồng tử phát sáng đó chỉ diễn ra khi pháp lực bên trong bản nguyên bạo tăng, mà theo hắn thì nguyên nhân chỉ có một.
– Sử dụng đan dược sao? Ngươi chọn nhầm đối thủ rồi!
Hắn cười lạnh.
Đấu với một luyện dược sư kinh nghiệm như hắn mà lại dám dùng thủ thuật này để giành lợi thế, ngươi cũng thật là ngu xuẩn quá rồi đi!
Ăn một vài khỏa đan dược tăng phúc, đôi mắt hắn ta cũng phát ra tia sáng đỏ sậm, trông qua không khác gì đã đạt đến đỉnh điểm thịnh nộ.
Hỏa quyền tung ra khi trước lập tức được bổ sung lực lượng, một lần nữa bùng cháy trở lại, cực kỳ khủng bố mà tiếp tục đánh tới.
Vụ nổ thứ hai lập tức diễn ra, mà sức tàn phá của lần này vượt trội hoàn toàn khi trước.
Dù là tốc độ hay sức mạnh đều là vô cùng khủng khiếp, hủy diệt địa hình chung quanh.
Các trận chiến lân cận đã gần đến hồi kết, bị uy lực này ảnh hưởng tới lập tức phải đình chiến lần hai.
Trương Linh đã bị loại, Ngô Hân cố gắng bảo vệ hai cô gái còn lại khỏi vụ nổ.
Hai tên Hỏa tháp đang gặp khó khăn với họ không kịp làm gì, bị dư lực vụ nổ đánh cho bay thẳng vào vách núi.
Trần Phong cau mày trước lực lượng bá đạo này.
Cậu thật sự không nghĩ tên kia lại sử dụng đan dược tăng cường sức mạnh như vậy, cục diện lần nữa đã trở về cân bằng.
Tuy nhiên ngươi thua rồi!
Thanh niên mỉm cười.
Đằng sau cậu bỗng nhiên xuất hiện một sợi xích huyền ảo.
Nó bay thẳng tới vị trí kẻ địch rồi bất ngờ trói chặt cơ thể hắn.
– Chết tiệt!
Pháp lực cùng linh hồn lực bị làm cho hỗn loạn, pháp sư từ Hỏa tháp khuôn mặt khó chịu nhìn quyền pháp kỹ của mình đang dần bị đẩy lùi.
Hắn ta nghiến răng, tuy nhiên vừa tiếp chiêu thức của Trần Phong vừa thoát khỏi Phong Xích Diệt Hồn trận căn bản là không thể.
Theo thời gian, hỏa quyền chầm chậm tắt lửa trong khi phong xích càng ngày càng quấn chặt hơn, gây ra những đau đớn khắp cơ thể lẫn linh hồn.
Phong Sát tỏa ra quang mang mãnh liệt vẫn cường hãn như trước theo đà tiếp tục chém tới.
Lưỡi kiếm ngày càng tiến tới gần nắm đấm của đối phương hơn trong vẻ ngỡ ngàng và bất lực của đối phương.
Chuyện gì đến rồi cũng đến.
Lưỡi kiếm bạch kim đánh bạt cánh tay phải của tên pháp sư Hỏa tháp đi, trong khi hoàng kim lưỡi kiếm vạch ra một vết thương sâu từ vai trái đến hông phải của hắn.
Máu tươi bắn ra xối xả, thân ảnh hắn bay đi như diều đứt dây rồi nằm bất động trên mặt đất.
Một lát sau, ánh sáng bạch sắc tỏa ra từ giới chỉ hắn, cùng với vô tận ấn ký cổ xưa bao quanh toàn bộ cơ thể rồi biến mất không chút dấu vết, mang theo tên đội trưởng của Hỏa tháp.
Trần Phong thở hắt ra một hơi.
Vừa ngưng tụ linh pháp lực, ấn pháp cùng pháp trận vừa chiến đấu quả là liều lĩnh.
Nếu không phải sử dụng Thần Văn, kẻ thất bại trong trận chiến vừa rồi không phải hắn ta mà là cậu.
Điều này tính ra cũng là có chút mạo hiểm, nhưng có vẻ như mọi người thiên về việc nghĩ cậu sử dụng đan dược hơn là Thần Vật nào đó, thật sự khá may mắn.
Thanh niên thở hắt ra một hơi, quay sang vị trí của mọi người.
Có vẻ như các trận chiến cũng đều đã kết thúc, mà phần thắng đều thuộc về bọn họ.
Cậu mỉm cười, tiến lại chỗ Ngô Hân ba người, trong lòng không khỏi vui mừng hứng khởi.
Phong tháp từ nay sẽ quật khởi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.