Trần Phong không dừng lại mà vẫn ngồi xếp bằng bắt ấn tu luyện.
Thể nội của cậu ngoài Hỗn Độn bản nguyên còn có Phong Tâm cùng Băng Tâm.
Trước đây, khi tiếp nhận băng hệ pháp lực từ mẫu thân của Linh Nhi để phát triển Băng Tâm, cậu đã tạo nên thế cân bằng giữa ba nguồn sức mạnh bên trong mình.
Lúc này, bản nguyên cậu đã đột phá, hiển nhiên thế cân bằng cũng đã mất.
Cậu cần ngay lập tức tăng sức mạnh của Băng Tâm lên, nếu không, nhẹ thì cơ thể đóng băng vĩnh viễn, nặng thì pháp lực bạo phát, nhục thể vẫn lạc.
Băng Tâm khi hình thành cần chính xác pháp lực của Băng Thiên Hỏa Thánh truyền cho, nhưng giờ đây nó đã đủ mạnh, phát triển nó lên chỉ cần năng lượng thiên địa thông thường là đủ.
Thanh niên giữ vững tinh thần, vừa hấp thu thêm pháp lực, vừa cố gắng ổn định Băng Tâm, phát triển cho nó mạnh hơn, hết sức cẩn thận, từ tốn.
Hàn băng chi lực xoay tròn, tỏa ra quang mang nhàn nhạt bên trong cơ thể cậu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã hai tuần thời gian, Trần Phong mới thở ra một hơi dài, ngưng thần quan sát.
Băng Tâm lúc này vô cùng mạnh mẽ, mà khống chế của cậu đối với nó cũng là có chút thành thục, đã bắt đầu có thể đem ra sử dụng.
Muốn dùng cho giao thủ hoặc hỗ trợ Linh Nhi thì xa xa còn chưa thể, nhưng chỉ một chút hàn khí xâm nhập thì bước đầu thành công.
Thanh niên cảm nhận tốc độ hấp thu pháp lực thiên địa của mình.
Dường như sau khi đột phá pháp tông cảnh cùng Băng Tâm, cậu đối với việc bão hòa pháp lực vẫn còn rất xa chưa đạt tới.
Nếu đã như vậy…
Trần Phong tập trung suy nghĩ.
Trước đây cậu tại ngoại tông giao chiến, đối với khả năng hồi phục pháp lực là khá tự tin, so với các đối thủ ngay cả là mạnh nhất trên tinh anh bảng xếp hạng cũng có thể nói là không hề thua kém.
Nhưng giờ đây cậu đã tiến vào nội tông, thực lực cũng đã tinh tiến quá nhiều, hiển nhiên như thế là chưa đủ.
Nên tiếp tục tu luyện pháp quyết!
Thanh niên lần nữa tiến vào thể nội.
Phong Thần Cấm Quyết tầng thứ nhất là Khai Tâm Phong, tạo ra phong hệ chi lực trong cơ thể, làm căn nguyên, nguồn gốc nguyên tố pháp lực.
Tầng thứ hai Tạo Hình Phong, tạo ra hình thể nguyên tố hệ, tạo nên thứ sức mạnh thực sự của nguyên tố pháp lực.
Hình thể càng mạnh, năng lượng có thể nắm giữ, luyện hóa và phát ra càng cường hãn.
Tuy nhiên hình thể này đối với mỗi người đều khác nhau.
Mỗi pháp sư tu luyện Phong Thần Cấm Quyết sẽ có một hình dạng cơ thể nhất định, không người nào giống người nào.
Và cho dù trông hình thể đó có ra sao thì cũng không ảnh hưởng đến sức mạnh của nó.
Mặt khác, điều này được quyết định bởi độ đồng nhất giữa pháp sư với hình thể đó.
Chính vì vậy mà khi tu luyện pháp quyết này, người ta cần hiểu rõ bản thân mình, từ đó tìm ra cơ thể phù hợp nhất, không phải là sử dụng hình dạng nào cũng được.
Trần Phong sau khi chiêm nghiệm ghi chép cùng lưu ý của sư phụ về Phong Thần Cấm Quyết thì càng nghiêm túc hơn nữa.
Bởi trước giờ cậu chưa từng nghĩ về hình thể phù hợp đối với cậu sẽ là gì, hay nói đơn giản là cậu có hứng thú với loại động vật hoặc ma thú nào.
Thanh niên cứ ngồi như vậy, từ từ tiến vào tâm ý.
Một tháng trôi qua, bỗng nhiên trong tâm trí hiện lên một cảnh tượng hùng vĩ.
Một bên kim long mạnh mẽ vô địch, cường hãn vô song, uy áp phô thiên cái địa phát ra, không thể ngăn cản!
Một bên ngân long khí thế ôn hòa, nội liễm tĩnh lặng, ẩn chứa lực lượng tiềm tàng vô biên, bao trùm thiên hạ!
Song long giao hòa, nhật nguyệt giáng lâm, trấn nhiếp sơn hà, hủy diệt thương khung, càn khôn nghịch chuyển!
Trần Phong choáng ngợp, song kiếm trong giới chỉ liên tục dao động như đang vẫy gọi.
Thanh niên tiến tới, nhẹ nhàng chạm vào song long, cảm giác ấm áp tức thì lan truyền khắp kinh mạch trên cơ thể.
Mà cùng lúc đó trong bản nguyên, Phong Tâm đột nhiên phát sáng.
Quang mang xanh ngọc liên tục xuất hiện cùng pháp lực lốc xoáy vô cùng mạnh mẽ, thế cân bằng tại thể nội lại lần nữa bị phá vỡ.
Trần Phong tập trung hết sức có thể, giữ vững tinh thần, cố gắng điều khiển pháp lực di chuyển đúng lộ tuyến kinh mạch, tiến vào chậm rãi, ổn định phát triển long thể bao quanh Phong Tâm.
Tuy nhiên cậu không giữ được lâu thì Băng Tâm đột nhiên bạo phát, khiến cho pháp lực trong cơ thể thiếu chút nữa mất kiểm soát hoàn toàn, tạo ra vụ nổ bên trong thể nội.
Thanh niên nghiến răng, gắng sức ổn định tình hình.
Bao quanh Băng Tâm lúc này cũng xuất hiện một cơ thể sơ khai, mà hình dạng của nó, đồng dạng là một con rồng.
Trần Phong điên cuồng hấp thu pháp lực thiên địa, kiểm soát lực lượng bên trong cơ thể.
Ba tuần trôi qua, cuối cùng mọi thứ mới trở về đúng quỹ đạo ban đầu.
Những ngày qua cậu cố giữ nguyên long hình của Phong Tâm, tập trung phát triển bên Băng Tâm trước để có thể cùng với Hỗn Độn bản nguyên thiết lập thế cân bằng.
Thanh niên thở ra một hơi dài.
Bây giờ việc cậu cần làm đơn giản hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần tập trung cao độ cùng sự khéo léo và chính xác.
Chỉ cần sai một chút, những gì cậu cố gắng trước đó đều trở thành công cốc.
Trần Phong liên tục tiếp nhận pháp lực thiên địa rồi cùng lúc nuôi dưỡng Băng, Phong nhị hình.
Đồng thời với quá trình này, bản nguyên của cậu cũng không ngừng chuyển động, hấp thu năng lượng.
Trong phòng Chấp Sự, Dương Tuấn đang ngồi làm việc thì Sơn Đạt bước vào, thấy anh ta đang ngồi đó thì hỏi ngay, giọng gấp gáp:
- Dương Tuấn\, ngươi có thấy Trần Phong đâu không?
- Không\, từ hồi đệ ấy gia nhập đến giờ ta chưa gặp lại!
- Lạ thật\, hỏi mọi người trong tháp thậm chí có người còn không biết đến sự tồn tại của đệ ấy.
- Hôm đó ta dẫn Trần Phong đến nơi tu luyện.
Có thể đệ ấy vẫn còn ở trên đó?
Dương Tuấn đặt giả thiết.
Trông dáng vẻ của thanh niên ấy, cũng giống một tên cuồng nhân tu luyện lắm!
- Mấy ngày nay ta đã tìm ở khu vực tầng bốn mươi đổ lại\, không có thấy đệ ấy\, chắc không phải đâu.
- Người khác thì ta không biết nhưng Trần Phong thì cũng có thể đấy.
Dù sao nghe nói đệ ấy cũng từng là đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng phía Đông ngoại tông đó.
Dương Tuấn nghiêm túc nói.
Anh đối với thực lực của Trần Phong là có biết một chút.
Sơn Đạt nghe vậy hơi ngạc nhiên, anh không biết là tân sinh năm nay có thân phận cao đến vậy.
- Để ta tìm thử xem\, nếu không phải ngồi nghe Vương Chung càu nhàu cả ngày mất.
Cáo từ!
- Cáo từ!
Sơn Đạt nói rồi rời đi, dáng vẻ hơi vội vàng.
Dương Tuấn nhìn theo, cực kỳ kinh ngạc.
Trần Phong này sao mới vào nội tông chưa lâu đã liên quan đến nhân vật như thế được vậy?
Vị Chấp Sự tiến thẳng đến khu vực tu luyện, leo một mạch lên tầng bốn mươi, kiểm tra và hỏi thăm các đệ tử ở đó, nhưng không ai biết vị trí của Trần Phong.
Anh ta tiếp tục như vậy đến tầng bốn mươi hai thì thấy một bóng người đang bước xuống.
Sơn Đạt nhìn cậu chăm chú, trong lòng không tin nổi.
Thanh niên thấy anh như vậy, không khỏi tò mò hỏi:
- Sơn Đạt huynh\, tìm ta có gì sao?
- Đệ là từ tầng bao nhiêu xuống vậy?
Vị Chấp Sự ngạc nhiên hỏi.
Trần Phong nhìn lên, tính toán một chút:
- Theo ta nhớ\, hình như là tầng bốn mươi lăm.
Sơn Đạt xoa cằm, nhìn từ đầu đến chân cậu, hỏi:
- Trần Phong\, đệ đã là tam tinh pháp tông rồi?
- Ừm\, đúng vậy!
Trần Phong thừa nhận, dù sao cũng là huynh đệ cùng tháp, có giấu cũng không giấu mãi được và cũng chả được lợi gì.
Mặt khác, vị Chấp Sự kia mạnh hơn cậu kha khá, cậu lại không có pháp cụ đặc biệt, hiển nhiên anh ta có thể dễ dàng nhận ra được tu vi của cậu.
Sơn Đạt thầm than, cứ tưởng mình nhìn nhầm nhưng thực sự thanh niên này đặc biệt hơn anh nghĩ rất nhiều.
Anh biết rõ, thực lực người trước mặt ba tháng trước, chỉ là pháp quan đỉnh phong mà thôi.
Mà khi ấy thực lực cậu ấy có khi đã ngang cơ với nhị tinh pháp tông rồi!
Về cơ bản tầng tháp mà thanh niên này vừa xuống, cho dù là có pháp lực hộ thân thì ít nhất cũng phải là thất tinh pháp tông mới có thể chịu đựng.
Nhưng rõ ràng Trần Phong đang rất thoải mái, mà xung quanh cậu cũng không có chút dao động pháp lực nào.
Nhục thể người này mạnh mẽ đến mức nào vậy?
Vị Chấp Sự thầm than.
Trước kia anh ở thực lực tam tinh đó mà ở đây sẽ đau đớn đến tột cùng, đứng thẳng còn khó chứ đừng nói là di chuyển thoải mái.
Cậu ta sức mạnh thể chất, đã vượt xa tu vi pháp lực từ lâu!
- Ừm\, huynh có chuyện gì không?
Thấy vị Chấp Sự nhìn mình hơi lâu, thanh niên trong lòng có một chút bồn chồn.
Sơn Đạt cũng giật mình:
- À phải phải\, ta có đem đồng phục của Phong tháp cho đệ.
Anh từ trong giới chỉ lấy ra một bộ y phục, rồi đưa cho cậu.
Trần Phong nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng.
Áo trong và quần đều là màu đen, được may bằng chất liệu rất mềm và nhẹ nhưng vẫn đảm bảo độ bền cao.
Phần áo ngoài màu ngọc bích có phần cứng cáp hơn, có công hiệu như một bộ giáp chiến.
Giáp tay và găng là hai thứ cậu chưa từng sử dụng trong quá khứ, nhưng khi đeo vào cảm giác rất vừa vặn và thoải mái.
Đôi giày màu ngọc bích có thêm vô số họa tiết huyền ảo bạch kim trông rất bắt mắt.
Thanh niên cười:
- Cảm ơn huynh!
- Không có gì! Đúng rồi\, Trần Phong đệ có hứng thú tầm bảo không?
- Ý huynh là gì?
- Ta có một người bạn bên Thủy tháp.
Bọn họ mới nhận một bảo tàng trung cấp.
Độ khó đó ít nhất phải là tam tinh pháp tông mới được tham gia.
Bọn họ đang thiếu người nên rủ ta.
Nhưng Tháp chiến sắp tới\, mọi việc đều là bận rộn hơn rất nhiều nên ta không thể đi được.
- Ta hiểu\, nhưng tại sao lại là ta? Nếu yêu cầu tối thiểu là tam tinh thì Phong tháp còn rất nhiều người mạnh hơn mà?
- Cái đó ta cũng không rõ.
Ta nghe nói bên Thủy tháp có một cô gái luôn miệng nhắc đến đệ.
Đội trưởng nhiệm vụ lần này cảm thấy tò mò nên muốn tìm hiểu một chút\, dù sao cũng không hại gì.
Trần Phong cười cười.
Cậu gần như chắc chắn người mà Sơn Đạt nhắc tới kia là ai.
Nhưng cũng tốt, biết đâu lại gặp được cơ duyên gì đó.
- Được\, ta sẽ đi.
Thời gian và địa điểm như nào vậy?
- Sáng sớm hai ngày sau ở cổng Thủy tháp.
Mọi người sẽ tập trung ở đó.
Trần Phong gật đầu, cáo từ đi trước.
Máu thám hiểm nổi lên, thanh niên có chút phấn khích.
Cậu không biết nội tông này phân chia cấp độ thế nào nhưng hẳn nhiên sẽ rất thú vị.
Bảo tàng trung cấp sao, thật sự đáng mong chờ!.