Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 43: Chuẩn Bị





Trông thấy Trần Phong và Linh Nhi hai người xuất hiện, Đan Hà mới nhẹ nhõm thở phào.
Năm ngày trước, Kim Sư Thánh hội gửi chiến thư.
Là bang chủ Dược bang, nàng không thể nào từ chối, nhưng chỉ vài ngày nữa là đến hạn mà hai thành viên quan trọng nhất của bọn họ lại không thấy đâu.
– Các ngươi bế quan cũng thật là lâu đó!
Đan Hà nhìn họ, cười nói.
Nàng hiện tại không thể cảm nhận được sức mạnh của Linh Nhi nữa, có lẽ tiểu muội này đã đột phá đến pháp tông cảnh giới; còn Trần Phong thì thật sự làm cho nàng phải kinh ngạc, tu vi pháp lực của cậu đã chính thức ngang ngửa nàng.
– Quả là tên biế.n thái!
Đan Hà nhận xét.
Thanh niên cười trừ, lần này nếu không phải có mẫu thân Linh Nhi truyền Băng Tâm cho cậu, cùng lắm đột phá đến thất tinh pháp quan là hết cỡ thôi.
Linh Nhi hỏi:
– Trong bang có chuyện sao?
– Hoàng Thiên muốn tổ chức bang hội chiến!
– Ồ…
Linh Nhi nhướng mày.
Tên này hẳn đang nghĩ nếu chiến đấu số đông thì bọn họ không phải đối thủ của Kim Sư Thánh hội, thật là ngây thơ.
Trần Phong hỏi:
– Quy tắc của nó là gì?
– Về cơ bản sẽ có ba trận đánh giữa hai bang hội.
Tất cả các đệ tử sẽ mang pháp cụ do tông phái giao cho, thứ này sẽ ngăn cản lượng sát thương mà người mang nhận phải, dĩ nhiên là nó có giới hạn, nếu như vượt quá, đệ tử đó sẽ trực tiếp bị loại.
Trận thứ nhất là đấu về tài cầm quân, tất cả các thành viên hai bang hội cùng tham gia, vì thế mà nó có thể kéo dài nhiều ngày.
Trận này chỉ kết thúc khi một trong hai bên còn đúng năm thành viên, bên còn nhiều quân hơn, đương nhiên sẽ giành chiến thắng.
Ngay sau đó, trận thứ hai sẽ diễn ra, bang hội vừa thắng sẽ chọn ra năm người mạnh nhất, tiếp tục giao chiến.
Nếu như có một bên chỉ còn một thành viên, trận thứ hai sẽ kết thúc, mà bên thắng là bên còn nhiều người hơn.
Nếu như có một bang hội thắng cả hai trận trước, trận chiến sẽ khép lại, còn không trận cuối sẽ là đối đầu trực tiếp một đấu một.
Đan Hà giải thích.
Trần Phong gật gật đầu.
Linh Nhi hỏi:
– Địa điểm ở đâu?
– Khu vực phía Nam của Thiên Hoa Vũ giới!
Trần Phong suy tính, nhìn Đan Hà:
– Ta và Linh Nhi đi xem xét địa hình một chút!
Hai người rời tổng bộ Dược bang, đi thẳng đến địa điểm diễn ra bang hội chiến.

Trên đường gặp không ít đệ tử, ai cũng mỉm cười với họ.
Không khí phía Đông ngoại tông Thiên Huyền những ngày này dĩ nhiên cực kỳ căng thẳng.
Hai bang hội mạnh nhất cuối cùng đã chính thức trở mặt, tuyên chiến với nhau, khiến cho những việc tu luyện thường nhật gặp rất nhiều trở ngại.
Bình thường cho dù thỉnh thoảng cũng có chút mâu thuẫn, nhưng thành viên của hai bên vẫn là bằng mặt mà không bằng lòng.
Giờ đây bọn họ không còn kiêng nể gì nhau nữa, mà là trực tiếp tranh cãi, thậm chí là có những màn ẩu đả.
Những hôm trước, chỉ có mình Đan Hà quán xuyến, người của Dược bang phải chịu thiệt khá nhiều, nhưng hôm nay cùng lúc Linh Nhi và Trần Phong xuất hiện, đương nhiên có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý bọn họ.
Đám người Kim Sư hội thấy hai người thì cũng là tránh đi, không dám cản đường.
Câu chuyện Trần Phong chỉ bằng thực lực tứ tinh pháp quan cùng lúc đánh bại ba vị phó thủ lĩnh bài danh đệ ngũ, lục, thất trên bảng xếp hạng tinh anh khiến cho thanh niên này trong mắt bọn họ chẳng khác nào hung thần.
Với việc này, Linh Nhi khá buồn cười, còn cậu thì không quan tâm gì lắm, càng đỡ đi kẻ làm phiền.
– Huynh giờ chính là nhân vật nổi tiếng hàng đầu ngoại tông rồi đó!
– Không chắc nên vui hay buồn nữa!
Hai người cứ vậy, vừa đi vừa trêu chọc nhau.
Một giờ sau, họ tiến đến địa điểm sẽ diễn ra trận đấu.
Trần Phong hỏi:
– Trước đây Dược bang đã từng tham gia bang hội chiến chưa?
– Chưa, nhưng ta từng quan sát khá nhiều trận, ta lớn lên trong tông mà, huynh biết đấy.
– Kim Sư Thánh hội đó, trước giờ từng đánh trận nào chưa?
– Có một trận, thành tích tại đó lập tức giúp Hoàng Thiên nổi lên như cồn luôn.
Hắn ta tính toán không tồi đâu, nhưng đánh giá công bằng thì chúng ta vẫn có thể thắng được.
Bọn chúng thực lực từng người thì rất mạnh nhưng khả năng phối hợp lại không thể bằng chúng ta, đặc biệt là khả năng lãnh đạo của Đan Hà tỷ.
Linh Nhi nhận xét.
Trần Phong gật đầu, hội săn thú vừa qua, cậu cũng đã được chứng kiến tận mắt.
Có cô ấy làm chỉ huy, Dược bang nhất định có lợi thế rất lớn.
Hai người quan sát địa hình xung quanh rất cẩn thận, từng ngóc ngách đều là kiểm tra đầy đủ, không bỏ sót cái gì.
Trần Phong hỏi:
– Muội nghĩ thế nào?
– Huynh nhìn thấy con sông kia chứ?
Linh Nhi chỉ về hướng Đông.
Đợi thanh niên xem xét một chút, nàng nói:
– Các cường giả của Kim Sư Thánh hội về cơ bản, đều là những kẻ đều bài danh trong năm mươi hạng đầu bảng xếp hạng tinh anh.
Còn Dược bang chúng ta tuy đông hơn rất nhiều nhưng thực lực lại chẳng có bao nhiêu.
Mặc dù nói linh hồn lực lượng là một lợi thế to lớn bất quá khi đánh trận, bọn chúng sẽ là bên áp đảo.

Chính vì thế mà nhất định chúng sẽ yên tâm tấn công.
Cổ nhân từng nói: “Khi vượt sông, nên hạ trại xa bờ.
Nếu địch vượt sông đánh ta, ta không nên giao chiến với địch ở dưới sông, chờ địch sang sông được phân nửa mới đánh thì được lợi.
Nếu muốn quyết chiến với địch, nên bày trận sát bờ sông.
Hạ trại bên bờ sông cũng phải chiếm chỗ cao, đón ánh sáng, không được theo hướng ngược dòng sông công địch.” Chúng ta cứ theo đó mà làm, sẽ thắng được trận đầu tiên.
– Vậy nếu như ban đầu bọn chúng không tấn công trước, thì làm thế nào?
– Có hai lí do khiến bọn chúng sẽ làm thế.
Thứ nhất, Hoàng Thiên cũng là biết một chút huyền cơ, bất quá hắn không phải kẻ đa nghi, lại quá tự tin, nhất định sẽ nghĩ chúng ta yếu hơn mà tấn công.
Thứ hai chính là mặt mũi của bọn chúng.
Trong cả phía Đông ngoại tông Thiên Huyền, bọn chúng chính là bang hội mạnh nhất, Dược bang nổi tiếng nhưng không thể nào bằng, nếu như án binh bất động, tất sẽ nhận những lời lẽ khó nghe.
Linh Nhi cười:
– Còn nếu như chúng thực sự có thể ngồi không, chúng ta có thể dễ dàng nhử bọn chúng.
Dược bang chúng ta, quân số đông gấp năm lần bọn chúng, theo phép dụng binh, hoàn toàn có thể tấn công, không sợ thiệt, từ đó mà vừa đánh vừa rút, dụ địch vào bẫy.
Trần Phong gật đầu, không khỏi kinh ngạc:
– Muội làm thế nào đối với binh thư cũng là thông hiểu đến vậy?
Linh Nhi nhìn cậu:
– Huynh bảo trong tông có nhiều sách như vậy, không ai đọc chẳng phải là rất lãng phí? Kiến thức của người xưa đều lưu lại trong đó, hồi bé ta hay phụ các đại thúc bảo quản, thỉnh thoảng lấy một quyển ra đọc, thấy có vẻ hay nên đọc hết tất cả một lượt, từ đó mà biết.
Thanh niên sợ hãi than thầm, cô gái trước mặt quả là thông minh tuyệt đỉnh.
Cậu biết các binh pháp không phải là thứ dễ dàng học như vậy.
– Này, rốt cuộc có cái gì là muội không biết không? Trước giờ những thứ muội làm, không những biết mà còn rất giỏi vậy?
Linh Nhi chống hông:
– Ta rất giỏi mà, những gì ta có hứng thú ta đều tìm hiểu hết!
– Muội hứng thú với nhiều thứ thế?
– Gần đây thì chỉ còn một thôi!
– Là gì vậy?
– Huynh đó!
Nàng cười, xinh đẹp đến mê hồn.
Trần Phong ngây người ra, không biết đáp lại thế nào, cậu vẫn là bị nàng trêu chọc như vậy.
Linh Nhi hỏi:
– Mà thực ra thì cũng không phải là gần đây lắm.
Huynh nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?
– Muội trốn ra ngoài chơi rồi bị Bạch Lang đoàn bắt, có ta nhớ.
– Ta nói dối đấy!
– Ơ…
Trần Phong hơi ngạc nhiên một chút.
Cậu khi đó chưa hiểu nhiều về nàng nên không nghi hoặc gì, giờ nghĩ lại, quả là không bình thường.
– Huynh lần đó, đã phá tan kế hoạch của ta không còn một mảnh, can thiệp trực tiếp vào kết quả trận đánh lớn đầu tiên của toàn bộ Dược bang.
– Ý muội là sao?
– Bạch Lang đoàn, chính là lũ thổ phỉ bẩn thỉu, hoành hành đã nhiều năm ở Thiên Huyền lâm.
Mà chúng ta, lại là danh môn chính phái, đương nhiên với bọn chúng không vừa mắt.
Bất quá với thực lực cùng thân phận của mình, đương nhiên các vị đại sư không thể nào ra tay trực tiếp, bởi vậy những nhiệm vụ thảo phạt, đều là để cho các đệ tử xử lý, đồng thời cũng là một phương pháp ma luyện.
Bạch Lang đoàn khi đó, vì muốn tranh đoạt bảo vật đấu giá hội triệt để mà đã mang gần như toàn bộ cao tầng đến Huyền thành, chiến lực những người ở lại, chưa đạt đến một nửa.
Trinh sát của Dược bang sau khi báo về thông tin như vậy, ta đã nghĩ ra một kế hoạch.
Chúng ta sẽ giả vờ bị bắt làm tù binh để đột nhập vào tổng bộ của bọn chúng.
Sau đó, có lẽ huynh cũng đoán được.
Linh Nhi dừng lại một chút rồi tiếp tục:
– Kế hoạch diễn ra rất suôn sẻ, không có một chút sai sót hay trở ngại nào.
Gần một nửa thành viên Dược bang đã xâm nhập thành công, chỉ thêm chút nữa, chúng ta sẽ phối hợp trong đánh ra, ngoài đánh vào, triệt để phá đi tổng hành dinh Bạch Lang đoàn.
Nhưng cũng đúng lúc đó, một tên người rừng xuất hiện.
Hắn ta không những giải thoát cho ta mà còn đem chủ lực quân ở lại của Bạch Lang đoàn đánh bại hoàn toàn, khiến cho kế hoạch của chúng ta thành công mà thậm chí còn không có một ai bị thương.
Trần Phong cười trừ:
– Như vậy không phải là tốt sao?
– Ta không nói là xấu, ngược lại còn vô cùng tốt.
Chúng ta có thêm nhiều thời gian để thu dọn cái tổng bộ đó, tù nhân bên trong, tất cả đều được an toàn.
Và cũng là lúc đó, ta bắt đầu để ý tới huynh.
– Tại sao?
– Phía Đông ngoại tông Thiên Huyền cần một chút tác nhân.
Từ khi gia nhập, Hoàng Thiên hoàn toàn không bại lấy một trận, cứ như vậy mà vươn thẳng tới vị trí mạnh nhất trong các đệ tử.
Với người khác thì không sao nhưng hắn ta thì lại khác.
Hoàng Thiên mục đích sống chính là làm kẻ mạnh, lấy kẻ yếu làm tài liệu để mà tồn tại, không ai có quyền mạnh hơn hắn.
Những năm qua vì sự tồn tại của hắn mà không ít đệ tử đã bị bức chết, cho dù là có năng lực hay thậm chí là thiên tài, cũng chỉ sau một đêm liền trở thành phế vật.
Người như vậy, hoàn toàn kìm hãm đi sự phát triển của người khác.
Thế giới này thực lực vi tôn, nhưng ta không bao giờ chấp nhận chuyện như thế.
Vì thế, ta muốn hắn ta bị đánh bại, lòng tự trọng của hắn, phải bị chà đạp lên.

Huynh nói có biết Bạch Dĩnh phải không? Tỷ ấy cũng là bị hắn ta ức hiếp đến nỗi phải tự vẫn.
Bạch Diệp vì muốn báo thù cho tỷ tỷ mà điên cuồng tu luyện, tuy nhiên với thiên phú của hắn không thể nào đuổi kịp được tên kia, chỉ biết cắn răng mà chịu nhục.
Trần Phong nhíu mày khó chịu, thật không ngờ Hoàng Thiên lại có tư tưởng như vậy.
Mặt khác, ngoại tông Thiên Huyền này hóa ra nhiều vấn đề hơn vẻ ngoài yên bình của nó rất nhiều, những xích mích bậc này cậu thật chưa từng nghĩ tới.
Linh Nhi nói tiếp:
– Bất quá, phía Đông ngoại tông, người đối đầu được với hắn có lẽ chỉ có Khổng Thái và Đan Hà.
Người thứ nhất tính tình hoàn toàn trái ngược với Hoàng Thiên, quá đỗi lương thiện, lại tránh đi phiền phức, một mực không muốn ra tay.
Đan Hà tỷ thì lại là bang chủ của bang hội lớn, tương đương với hắn, nếu như chân chính trở mặt, sẽ không tốt, thậm chí nếu như giao thủ, Dược bang còn phải chịu cái kết đắng.
Việc hôm nay cũng là do hắn tạo ra chứ chắc chắn tỷ ấy không muốn bắt đầu chút nào đâu!
– Nói gì vậy, muội thừa sức thắng được hắn mà?
– Cũng đúng nhưng cũng sai.
Nếu đánh toàn lực, ta đương nhiên là mạnh hơn hắn.
Tuy nhiên thân phận của ta lại quá khác xa hắn, đương nhiên hắn sẽ lấy đó làm cớ để biện hộ.
Như thế không đủ để phá bỏ suy nghĩ của hắn.
Mặt khác khi đó, nếu như diễn ra bang hội chiến, chúng ta không thể nào thắng được Kim Sư Thánh hội.
Trận đầu thì có thể, nhưng hai trận sau chắc chắn sẽ thua.
Trần Phong mơ hồ hiểu ra, Linh Nhi gật đầu:
– Thứ nhất, thân phận của huynh trong tông, chỉ có phụ thân và ta biết, còn đối với mọi người, hoàn toàn rất mơ hồ, hắn ta có tài thánh cũng không thể nào mà phát giác ra.
Mặt khác, kể cả có tìm hiểu được thì hắn cũng không bận tâm.
Thanh Phong Đế Quốc đặt tại Đông Thần vực tuy là có danh tiếng, thậm chí còn bài danh đệ thập, nhưng so trên toàn cõi Pháp Linh lục địa lại chỉ được xếp vào các Vương triều trung cấp.
Sức mạnh như vậy so với các gia tộc lâu đời căn bản không đáng nhắc tới.
Thứ hai, theo suy nghĩ của Hoàng Thiên, huynh hoàn toàn ở thế yếu hơn, không phải nhân vật đáng để vào mắt.
Thứ ba, tâm ý của huynh hoàn toàn không có ác niệm nhưng đồng thời cũng đủ cứng rắn để đối chọi với hắn ta.
Thanh niên đến đây cau mày:
– Đợi chút.
Vậy có phải ngay từ khi gặp, muội đã lên sẵn kế hoạch cho ta rồi?
– Đúng, ngay sau khi biết huynh đánh bại ba tên đội trưởng của Bạch Lang đoàn.
– Vậy những chuyện sau đó mà ta gặp, hoàn toàn là do sắp xếp của muội?
– Gần như thế.
Trần Phong sững người nhìn nữ nhân trước mặt.
Trên đời này có thể có người như vậy? Một phần trong cậu không chấp nhận chuyện này, cho dù có là vì mục đích cao cả thế nào, cái này chính là lợi dụng cậu…
Thanh niên ngẩng lên nhìn trời, thở dài:
– Muội đem kế hoạch về nói cho Đan Hà, giờ ta chỉ muốn ở một mình.
Linh Nhi lo lắng nhìn cậu nhưng không nói gì thêm, chỉ quay đi, rời khỏi Thiên Hoa Vũ giới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.