Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 36: Hội Săn Thú





Thiên Huyền tông ngày hội thường niên đối với người dân trong Thiên Huyền trấn, từ lâu đã không còn xa lạ gì.
Vô số thú cưỡi từ trên đỉnh Thiên Huyền sơn, sau khi xuống núi đều được tập trung lại, do người dân trong trấn quản lý.
Các đệ tử vẻ mặt đầy háo hức, chia thành từng nhóm, tiến vào rừng bắt đầu săn bắt ma thú.
Thời gian diễn ra hội săn là một tuần.
Trong thời gian đó, các đệ tử sẽ bủa ra khắp Thiên Huyền lâm, thỏa lòng mà chém giết ma thú.
Bất quá nói thì nói vậy, bọn họ cũng chỉ săn được ma thú từ cấp một đến cấp bốn.
Còn ma thú cấp năm, trong toàn ngoại tông cũng chỉ có ba thế lực là có thể làm được.
Trước nhất đương nhiên là Dược bang.
Với số lượng thành viên đông đảo số một, được chỉ huy tài tình bởi Đan Hà, tuy hai thành viên mạnh nhất mới chỉ đạt đến đỉnh phong cùng bát tinh pháp quan, bọn họ vẫn dư sức đánh bại ma thú cấp năm sơ cấp, hoặc thậm chí là trung cấp.
Thứ hai là Khổng Tước Yêu đoàn.
Bang hội này do Khổng Thái đứng đầu.
Bản thân anh ta là nhất tinh pháp tông cường giả, bài danh đệ nhị trên bảng xếp hạng tinh anh.
Với sức mạnh như vậy, kết hợp cùng với các thành viên trong bang, Khổng Thái cũng có thể giao chiến với rất nhiều ma thú cấp năm.
Thế lực cuối cùng, Kim Sư Thánh hội, lãnh đạo bởi Hoàng Thiên.
Đây chính là bang hội mạnh nhất ngoại tông với sự góp mặt của quá nửa đệ tử bài danh trong mười vị trí đứng đầu của bảng xếp hạng tinh anh.
Mà thủ lĩnh bọn họ chính là kẻ mạnh nhất trong các đệ tử.
Hoàng Thiên không chỉ sở hữu thể chất mạnh mẽ của Kim Sư tộc, mà tu vi pháp lực của hắn cũng đã đạt đến nhị tinh pháp tông.
Hội tụ những điều này, ngay cả ma thú cấp năm cao cấp Kim Sư Thánh hội cũng có thể giải quyết!
Tất cả các bang hội kia thường ngày đều là có giao hảo không tệ đối với Dược bang, hôm nay cũng là như vậy.
Họ biết rõ, cái mà Dược bang nhắm đến trong các hội săn thú không phải vị trí cao để nhận phần thưởng kia bởi vì Dược bang dư sức làm ra được đan dược.
Thứ mà bang hội này mong muốn nhất, chính là tài liệu!
Tinh hạch của ma thú cấp từ một đến bốn căn bản kiếm được rất dễ.
Đệ tử trong tông đi làm nhiệm vụ mỗi lần về, đều là mang theo rất nhiều, thậm chí, giá bán ngoài chợ cũng rẻ.
Thành viên Dược bang đều là không quan tâm đến ma thú.
Con nào cản đường thì tiện tay mà giết, sau đó đem đổi cho các bang hội khác lấy linh dược các loại.
Tất nhiên, đấy là về các thành viên thông thường.
Còn nhóm người Đan Hà, Linh Nhi, Trần Phong thì không có đi chung với bọn họ.

Dược bang xét về phương diện thực lực mà nói, không thể so sánh với Khổng Tước Yêu đoàn cùng Kim Sư Thánh hội.
Từ trên xuống dưới, về sức mạnh chỉ có Đan Hà, Linh Nhi và Trần Phong là đáng chú ý.
Những người còn lại, mạnh nhất cũng chỉ là tam tinh pháp quan mà thôi.
Tuy linh hồn cảnh giới của họ đều rất mạnh nhưng săn ma thú lại cần đến nhiều yếu tố khác.
Ngoài ra với việc quá đông thành viên, các phó bang chủ khác và quan viên phải lo công việc quản lý bận rộn.
Ba người Trần Phong dựa vào linh hồn cảm giác lực của Đan Hà tìm kiếm những ma thú cấp năm vừa sức mà di chuyển.
Sau nửa giờ như vậy, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một con sơ giai cấp năm ma thú Hắc Ma hùng.
Trần Phong ba người nhìn nhau, sau đó thanh niên tiến lên phía trước còn Linh Nhi hai người lùi ra xa.
– Ha!
Khẽ hô một tiếng, Trần Phong lao lên, song quyền mạnh mẽ trực tiếp đánh vào thân ma thú.
Kình!
Hắc Ma hùng bị tấn công đột ngột thì gào lên, nhưng chưa kịp làm gì thì nhận thêm hai hỏa cầu một tử sắc một lam sắc vào lưng.
Bộ lông đen tuyền lập tức bị đốt cháy một phần, ma thú quay lại nhìn ba người.
Đôi mắt đỏ ngầu của nó cực kỳ giận dữ.
Grào!
Ma Hùng gầm lên, tấn công Trần Phong.
Chi trước khổng lồ ập đến cơ thể thanh niên như vũ bão.
Cậu vội vàng lách mình sang một bên, sau đó lấy đà nhảy đến, hai tay nắm lại, pháp lực liên tục vận chuyển:
– Tinh Thần Vẫn Diệt!
Song quyền đánh vào chi dưới của ma thú khiến nó mất đà, khụy xuống.
Hai cô gái cũng không bỏ lỡ cơ hội, lập tức ra đòn tấn công.
Hỏa cầu liên miên vô tận đánh tới khiến cho cự thú có chút trở tay không kịp, chỉ có thể lãnh trọn tất cả.
Trần Phong vận pháp lực, tập trung tại bàn tay phải, bí mật sử dụng Thần Văn cường hóa, đánh ra một chưởng.
Phong hệ xuất hiện càng làm cho uy lực của pháp thuật hỏa hệ trở nên cường hãn.
Tử lam nhị hỏa bùng cháy, thiêu đốt cơ thể Hắc Ma hùng.
Chỉ sau mười giây thời gian, ma thú ngưng hẳn mọi cử động, hoàn toàn bị tiêu diệt.
Ba người lại gần, cẩn thận quan sát, sau đó Trần Phong dùng kiếm, lấy ra tinh thạch của nó.
Cậu đưa viên tinh thể tối màu vẫn còn chút huyết tinh cho Đan Hà.
Nàng ta nhận lấy rồi bỏ vào giới chỉ của mình.
Gật đầu với nhau một cái, bọn họ quay đi, tiếp tục tìm kiếm những con ma thú cấp năm khác.

– Ngươi là như thế nào mà quen được Linh Nhi?
Đan Hà nhìn Trần Phong, hỏi.
Cậu hơi lúng túng một chút:
– Ờ… Là tình cờ gặp trong Thiên Huyền lâm này.
– Vậy sao…
Cô nàng mỉm cười, không nói, tiếp tục quan sát thanh niên trước mặt.
Từ khi hội săn thú bắt đầu đã được bốn ngày trôi qua.
Ba người họ luôn đi cùng nhau trảm sát ma thú, mà hiệu quả đạt được, có chút ngoài dự kiến của Đan Hà.
Để đảm bảo công bằng cho các bang hội, các đại sư đã sử dụng khí cụ đặc biệt, hạn chế đi năng lực của linh hồn lực, vì vậy mà thủ đoạn lợi hại nhất của nàng đã bị ngăn cản, nhưng điều đó không có nghĩa là Đan Hà yếu thế hẳn đi.
Đẳng cấp của nàng bây giờ ở phía Đông ngoại tông Thiên Huyền này chỉ thua kém Khổng Thái, Hoàng Thiên và Linh Nhi mà thôi.
Vậy mà Trần Phong kia tu vi pháp lực tuy chỉ là tứ tinh pháp quan, nhưng chiến lực mà cậu biểu lộ thì không hề thua kém nàng là bao.
Không hổ là người duy nhất vượt qua được thử thách tử thần vạn năm qua.
Chưa dừng lại ở đó, nàng cũng rất tán thưởng định lực của cậu ta.
Không phải Đan Hà tự kiêu nhưng ở ngoại tông này mị lực của nàng là cực kỳ lớn, chẳng có ai là không động tâm trước vẻ ngoài ấy.
Nàng chẳng thích thú gì với việc này bởi nó thật sự rất phiền phức! Các đệ tử khác thì không nói nhưng ngay cả thành viên của Dược bang cũng như vậy khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tuy nhiên người trước mặt đây thì hoàn toàn không tỏ ra cái gì bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của nàng.
Những ngày qua ở cạnh, bọn họ làm việc hết sức chuyên nghiệp và ăn ý, chẳng có chút nào ngượng ngùng.
Người kia đối xử với đồng đội hết sức lịch thiệp, chu đáo, thực sự là tuyệt vời.
Đan Hà trải qua những điều đó, đương nhiên là nảy sinh cảm tình với cậu ta, muốn kết giao bằng hữu.
Còn chuyện yêu đương nam nữ, nàng không có để ý gì, mặt khác nàng đoán có khi cậu ấy cũng sắp động lòng với người khác rồi!
Linh Nhi lấy gậy khều khều bọc gà ra khỏi đống lửa, sau đó gỡ lớp đất sét cùng lớp giấy kỳ lạ ra.
Hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ thịt gà được nấu chín đều khiến cho bao tử người ta phải nhộn nhạo.
Nàng lấy hai cái đùi ra đưa cho Trần Phong còn nàng và Đan Hà thì xử lí phần cánh.
Thanh niên nhận lấy mà hơi mất tự nhiên.
Linh Nhi thấy vậy liền hỏi:
– Ăn đi, sao thế?
– Muội không thích ăn đùi à?
Trần Phong ngây ngô hỏi.
Hai cô nàng hơi ngạc nhiên một chút rồi nhìn nhau cười.
– Huynh cứ ăn đi, nghĩ ít thôi!
Thanh niên ậm ừ rồi đưa đùi gà lên miệng.
Ngon quá!
Cậu không khỏi giật mình.
Phương pháp nấu nướng của Linh Nhi thật sự lạ lẫm, cậu chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng hương vị của nó thì quả là hết chỗ chê!
Thanh niên cắn vài miếng một lần, nhồm nhoàm nhai.
Chẳng mấy chốc đã hết cả hai cái đùi.
Linh Nhi thấy vậy cười:
– Sao? Ngon lắm phải không?
Trần Phong gật gật đầu, giơ ngón cái.
Cậu chưa bao giờ được ăn đùi gà ngon như vậy.
Đan Hà tự hào nói:
– Tài nghệ nấu nướng của Linh Nhi là số một thiên hạ đó.
Không phải lúc nào cũng được thưởng thức đồ ăn muội ấy nấu đâu.
Thanh niên công nhận mà cũng khẽ than thầm.
Thiếu nữ trước mặt cũng quá hoàn hảo đi.
Dung mạo cùng ngoại hình đều như tiên nữ giáng trần, khả năng chữa thương bậc nhất Dược bang, giờ nấu nướng cũng là tuyệt hảo.
Chưa kể đến thân phận của nàng ấy nữa: Cha là ngoại tông chủ, mẹ là một trong tứ đại hộ pháp ngoại tông Thiên Huyền.
Nhất định tương lai muội ấy sẽ vô cùng sáng lạn!
Trong lúc nghĩ mấy điều đó, Trần Phong đưa mắt nhìn Linh Nhi, trong lòng có chút phức tạp khó tả.
Cậu quả thực phải rất may mắn mới có được người bằng hữu như vậy.
Giấu một tiếng thở dài, cậu đưa tay ra định nhận miếng thịt gà Đan Hà đưa sang.
Tuy nhiên nàng ta mới chỉ đưa được nửa đường thì đột nhiên cau mày lại.
Linh Nhi nhận ra muộn hơn một chút:
– Có người!
Đan Hà gật đầu, pháp lực trong cơ thể điều động, tùy thời liền có thể phát ra, sẵn sàng giao chiến.
Trần Phong hơi ngạc nhiên nhưng cũng lấy ra song kiếm, tập trung quan sát chung quanh.
Vài phút trôi qua, cuối cùng có một thân ảnh ẩn mình trong bóng đêm, chậm rãi tiến tới vị trí ba người.
Đan Hà đanh giọng:
– Đứng lại, ngươi là ai?
Người nọ giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng.
Ánh sáng từ ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt anh ta.
– Ta là một mạo hiểm giả, hoàn toàn không có ý xấu.
Giọng nói trầm trầm cất lên.
Đan Hà và Linh Nhi vẫn không giảm đề phòng còn Trần Phong lại giật mình:
– Huyền Lương?
Thanh niên kia nghe thấy thì quay sang nhìn cậu, nheo mày một chút rồi cũng hỏi:

– Trần Phong? Là đệ sao?
– Sao huynh lại ở đây?
– Tô Công tước đổ bệnh, ta đi tìm dược liệu về cho ngài ấy.
– Đừng lo, huynh ấy là bằng hữu của ta.
Trần Phong nói với Linh Nhi hai người.
Cậu thở ra một hơi, không ngờ lại trùng hợp đến vậy.
Huyền Lương bước đến đống lửa, ngồi xuống cạnh Trần Phong.
Cậu giới thiệu một lượt, mọi người nhanh chóng làm quen với nhau.
Đan Hà hỏi:
– Ngươi muốn tìm dược liệu gì?
– Linh Tiên thảo.
Ta đã tìm được một nơi nhưng ở đó có ma thú canh giữ.
Anh nói.
Linh Nhi cau mày:
– Ma thú loại nào?
– Cấp năm đỉnh phong, thủy hệ ma thú.
Mọi người khẽ thở dài.
Đẳng cấp đó không phải là ngang với pháp tông, thậm chí pháp tôn cường giả rồi sao? Đan Hà đề nghị:
– Không thể tìm chỗ khác sao?
– Không đủ thời gian.
Tô Công tước không cầm cự được lâu nữa, chất độc đã lan đến phổi của ngài.
– Huynh nói độc?
– Đúng vậy, ngài đã bị hạ độc.
Thanh niên hít sâu một hơi.
Thủ phạm cậu nghĩ đến đầu tiên chính là đám người Lục gia.
Huyền Lương gật đầu với cậu:
– Nhưng không có chứng cớ, đành phải chịu thôi!
Trần Phong hiểu.
Nếu vậy, nhất định phải nhanh lên.
Cậu quay sang Đan Hà:
– Xung quanh đây liệu có nơi nào khác có Linh Tiên thảo không?
– E là không, loại thảo dược này cũng là khá hiếm.
Nàng nói, có chút bất lực.
Trong số các dược liệu phổ thông, Linh Tiên thảo thuộc hàng quý hiếm nhất, không phải loại sinh trưởng với mật độ dày đặc trong khu vực nhỏ.
Linh Nhi cũng không đưa ra phương án nào khác.
Trần Phong nhìn Huyền Lương:
– Huynh dẫn đường đi, chúng ta sẽ tới đó!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.