Trần Phong thu tay lại, điều chỉnh khí tức trong cơ thể.
Sau khi rời khỏi võ đài, cậu chợt nhớ lại nhận xét của sư phụ, không đến Phần Thiên Viêm giới nữa mà lựa chọn Thiên Hoa Vũ giới, tìm một góc vắng người mà luyện tập.
Mất cả giờ di chuyển, cuối cùng cậu cũng tìm được địa điểm ưng ý.
Một ngọn núi nho nhỏ nhưng vững chãi, bao quanh bởi rừng cây bạt ngàn.
Nơi đây khá là bí mật, rất thích hợp để che giấu tuyệt chiêu.
Sư phụ từng nói, Tinh Thần Vẫn Diệt của cậu, về linh hồn lực đã có thể nói là đạt đến đỉnh cao.
Bất quá, về pháp lực lại chưa được như thế.
Người cũng nói rằng, tu luyện cốt nằm ở chất lượng chiêu thức, không nằm ở số lượng, vì vậy cậu muốn tu luyện Tinh Thần Vẫn Diệt cho đến đỉnh tiêm.
– Tại sao mới chỉ đạt đến ba thành?
Trần Phong lẩm bẩm tự hỏi.
Cậu thử đánh ra vài lần vào chân núi, nhưng vẫn không cảm thấy gì khác trước đây, dù có hay không có linh hồn lực cũng vậy.
Ngồi xếp bằng xuống, cậu nhắm mắt lại, nghĩ về từng khoảnh khắc mà cậu sử dụng Tinh Thần Vẫn Diệt.
Toàn bộ động tác, cử chỉ nhỏ nhất đều được cậu lưu tâm tới, thậm chí là cách dẫn động pháp lực ra.
Cậu cứ ngồi như vậy suy ngẫm, chỉnh sửa từng chút một.
Động tác của cậu, chưa thực sự thành thục, hoàn hảo như vẫn tưởng.
Nửa giờ sau, Trần Phong chậm rãi đứng dậy.
Mắt nhìn thẳng phía trước, cơ thể vào tấn, pháp lực dẫn động từ bản nguyên đến hai tay.
– Ha!
Thanh niên hét, đánh ra một chiêu Tinh Thần Vẫn Diệt vào chân núi.
Một tiếng nổ lập tức xuất hiện, cùng với một vết lõm sâu trên đó.
Cậu đứng lui lại, quan sát rồi làm lại, chậm rãi hơn, chính xác hơn.
Cứ như vậy gần mười lần cậu tăng tốc độ dần lên, từ từ đạt đến tốc độ tối đa.
– Tinh Thần Vẫn Diệt!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó là một cái hố khá sâu trên vách núi.
Hai tay run run thu về, Trần Phong trầm ngâm quan sát.
So với cái hố ban đầu, quả thực về cả độ rộng lẫn độ sâu đều là tốt hơn.
Bất quá, nếu như so sánh, cùng lắm cậu mới chỉ đạt tới cao lắm là năm thành.
– Còn thiếu cái gì nhỉ?
Thanh niên tự hỏi.
Về từng động tác, cử chỉ nhỏ nhất, cậu đều đã làm cho hoàn hảo, không còn lấy một động tác thừa.
Nếu như không phải sai về cử động, vấn đề sẽ nằm ở pháp lực!
Sư phụ từng nói, chiêu thức này tuy chỉ là huyền giai cao cấp pháp kỹ, nhưng nếu như chỉ xét về uy lực mà nói, thậm chí còn có thể sánh ngang với pháp kỹ Địa giai.
Trần Phong một lần nữa ngồi xuống xếp bằng, trong đầu ngẫm nghĩ về cách dẫn động pháp lực, từ lúc bắt đầu cho đến khi ra đòn, từng chút, từng chút một.
Cậu cứ ngồi như vậy, không ý thức về vạn vật chung quanh.
Mặt trời từ phía Đông, từ từ lên đến đỉnh, rồi ngả dần phía Tây và lặn mất.
Bóng đêm dần xuất hiện, phủ lên thân hình người thanh niên ngồi xếp bằng, tập trung suy nghĩ.
Đột nhiên, cậu mở mắt ra, vội vàng đứng dậy, vào thế.
Trần Phong hét lên một tiếng, đánh về phía trước.
Uỳnh!
Tiếng động lớn một lần nữa vang lên, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của khu rừng khi về đêm.
Một vài động vật hiền lành gần đó liền bị làm cho kinh hãi mà chạy đi.
Mặt trăng đã lên, lờ mờ chiếu lên vách đá cùng thân ảnh đứng cạnh đó.
Một cái hố sâu hơn, rộng hơn hẳn cái cuối cùng cậu tạo ra hồi sáng.
Trần Phong tiến tới, chạm vào thành hố, chỉ hơi tạo lực một chút, nó liền vỡ vụn ra như cám.
Những chỗ khác, cũng đồng dạng là thế.
Cậu mỉm cười.
Hoá ra là như vậy.
Cách cậu dẫn động pháp lực từ trước đến giờ còn quá đơn giản, thiếu đi rất nhiều kỹ thuật, vì vậy hiệu quả là rất thấp.
Ngoài ra chiêu thức này, vốn không chỉ đơn giản là tấn công gây ra ngoại thương mà còn ẩn chứa cả nội thương thậm chí nguy hiểm hơn vô số lần.
Bởi lẽ nhục thể bên ngoài cùng kinh mạch thì dù khó nhưng vẫn có thể tu luyện.
Còn lục phủ ngũ tạng thì vĩnh viễn là không thể!
Thanh niên sợ hãi mà than thầm.
Tinh Thần Vẫn Diệt này từ thực cảnh đã có thể tu luyện nhưng muốn phát huy uy lực thật sự của nó cần có lượng pháp lực rất thâm hậu.
Nếu như luyện đến đại thành, nó hoàn toàn có thể trở thành chiêu sát thủ của cậu, đúng như trong bút tích: Một quyền vừa xuất, vạn hồn trấn lui, vạn nhân đẩy lùi.
Kẻ địch không thể phản kích mà chỉ có thể chịu chết, vạn kiếp bất phục.
Và khi đó, dù gặp kẻ địch là pháp tông cảnh, cậu cũng sẵn sàng mà chiến một trận sòng phẳng!
Trần Phong tiếp tục luyện tập, không để tâm đến thứ gì khác, có vẻ còn quên đi mệt mỏi.
Phía Đông ngoại tông Thiên Huyền những ngày này có phần náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Môn chủ Bạch môn, tứ tinh pháp quan Bạch Diệp, người bài danh đệ thập trên bảng xếp hạng tinh anh gửi thư khiêu chiến.
Thông tin này không được bảo mật, ngược lại dường như còn được chính Bạch môn phát tán cho tất cả mọi người biết.
Điều này khiến họ không khỏi tò mò xem đối thủ của Bạch Diệp là ai.
Đối với mười vị trí đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh, dù là kẻ nào cũng là những chân chính cường giả, nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Bất quá hầu hết trong số họ đều là những thần long thấy đầu không thấy đuôi, chủ yếu bế quan tu luyện, hiếm khi xuất hiện trước mặt đám đông.
Mà những người còn lại hiện đang ở bên ngoài thì lại có mối quan hệ nhất định với Bạch Diệp, chả có lí do gì bỗng nhiên hắn ta lại gửi lời mời tỷ thí cả.
Là đệ tử ưu tú của ngoại tông, nếu muốn tổ chức khiêu chiến, hắn sẽ phải có giám sát của các cả ba vị giám khảo.
Và cũng vì thế, cả hai bên đều sẽ phải đồng ý khiêu chiến, nhất định không được phép từ chối.
Nếu như khước từ, người đó không chỉ phải nhận hình phạt từ tông phái mà còn nhận phải rất nhiều tai tiếng cùng ánh mắt nhòm ngó của tất cả đệ tử.
Quy tắc này vốn được đặt ra để đảm bảo tư chất của pháp sư nên được bảo toàn rất tốt, từ ngày lập ra chưa có ai xâm phạm, cũng không ai có thể lợi dụng.
Sau ba ngày gửi thư nhưng không có hồi đáp, cuối cùng đối thủ của môn chủ Bạch môn cũng đã được mọi người biết đến.
Tân sinh của năm nay, người duy nhất không gia nhập sau khi vượt qua khảo hạch, mà trực tiếp vượt qua thử thách tử thần mà vạn năm qua không ai làm được.
Trần Phong!
Với điều này, các đệ tử trong tông cũng hết sức tò mò.
Trong gia tộc bọn họ có kể lại, phương pháp vượt núi nhập tông kia hết sức khốc liệt.
Không phải vạn năm qua không có ai thực hiện, ngược lại số lượng là rất nhiều.
Bất quá bọn họ đều là một đi không trở về, tất cả đều đã phải bỏ mạng một cách tàn khốc.
Thi thể của những người này đều được Thiên Huyền tông trả về cho gia tộc bọn họ, lo an táng chu đáo.
Nhưng cũng chính vì vậy, nỗi sợ tham gia thử thách ấy cũng bắt đầu hình thành, khiến cho ngàn năm nay không ai dám nghĩ tới.
Vậy mà thanh niên Trần Phong kia lại dám một mình thực hiện, hơn nữa còn vượt qua một cách yên bình, tựa hồ không chút tổn thất gì.
Hắn ta rốt cuộc là Thần Thánh phương nào?
Ngoài việc này ra, cũng không ít đệ tử biết về giai thoại cậu chỉ bằng thực lực cửu tinh pháp vũ mà có thể đánh bại cường giả pháp tông cảnh.
Dù rằng theo như lời kể, cậu ta được một cao nhân âm thầm ra tay giúp đỡ đúng vào thời khắc quan trọng.
Bất quá, bọn họ rất mong được chứng kiến Trần Phong chiến đấu một lần cho biết!
Mong thì mong vậy nhưng các đệ tử dần dần mất đi hứng thú.
Thanh niên kia dường như chỉ là một kẻ nhát gan, thùng rỗng kêu to mà thôi!
Chiến thư Bạch môn gửi đi đã gần hết hạn mà người này vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ xuất hiện.
Thời hạn bảy ngày đã chỉ còn một, nếu như đến trưa mai thanh niên vẫn không chấp nhận tỷ thí, cậu ta sẽ nhận gặp rất nhiều vấn đề.
– Ha!
Trần Phong gầm lên, đánh ra một chiêu với tất cả sức mạnh của mình.
Tinh Thần Vẫn Diệt bạo phát mà tới, phá hủy hoàn toàn ngọn núi.
Một tiếng động lớn xuất hiện, đánh cho đích luyện tập của cậu tuần qua rung chuyển, vụn vỡ.
Thanh niên thu quyền về, khẽ lau mồ hôi trên trán.
Như vậy, cậu đã gần như thành thục pháp kỹ này.
Sức mạnh trên phương diện pháp lực mà nói, giờ đây đã đạt đến tám chín thành, bỏ xa trước kia rất nhiều.
Nắm tay lại, Trần Phong khẽ mỉm cười.
Tiếp theo nên đề thăng thực lực, đến Phần Thiên Viêm giới thôi!
Cậu quay lại, suýt chút nữa thì đâm vào một bóng người đang vội vàng mà chạy đến.
Cậu nhẹ nhàng đẩy người đó ra rồi giật mình:
– Linh Nhi? Muội làm gì ở đây?
– Ta mới là người hỏi câu đó mới phải! Trần Phong, một tuần qua huynh đi đâu hả?
Cô nàng chống tay vào hông, người cúi về phía cậu, giận dữ nói.
Thanh niên không hiểu:
– Ta ở đây luyện tập, có chuyện gì sao?
– Có, chuyện lớn luôn đấy.
Nếu như trưa nay huynh không hồi âm kịp thì cả nửa ngoại tông đều sẽ là kẻ thù của huynh!
– Sao… Sao lại như vậy?
– Thủ lĩnh Bạch môn gửi thư khiêu chiến nhưng huynh không hồi đáp, như vậy là trái với quy định trong tông.
Trần Phong thở dài.
Cái gì mà Bạch môn chứ, cậu chả hiểu cái gì đang diễn ra cả.
Linh Nhi đẩy lưng cậu đi:
– Về nhanh lên! Tắm rửa rồi thay y phục, sau đó trả lời chiến thư, hẹn ngày tỷ thí, huynh không còn nhiều thời gian đâu.
Mà lên sàn với tình trạng này, huynh cũng bị các đại thúc mắng cho lên bờ xuống ruộng.
– Rồi rồi, ta đi, muội đừng giục nữa!
Thanh niên bất lực nói, gần như chạy đi.
Nếu như cô nàng đã gấp như vậy, chắc hẳn chuyện cũng không đơn giản, vậy cứ về xem sao đã!
Linh Nhi thở dài, nhìn Trần Phong rời đi, sau đó quay lại, tiến đến chỗ núi đá từng tồn tại trước kia.
Nàng quỳ một gối xuống, lấy tay kiểm tra, mắt quan sát kỹ khu vực này.
– Có thể!
Nàng mỉm cười nói rồi đứng lên, trở về.
Sau lưng nàng, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, bùng lên dữ dội, thiêu đốt toàn bộ khu vực hồi lâu rồi chậm rãi tan biến..