Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 139: Chấn Động





Sáng hôm sau, dù là ai cũng là dậy từ rất sớm để hoàn tất các công việc thường nhật, rồi không hẹn mà cùng tập trung hết ở sân trước.
Chỉ có hơn hai mươi con người trong số họ đi nghĩa vụ đợt này, nhưng tất cả đều rất hồi hộp, bởi đã mười năm rồi ngọn lửa nhiệt huyết của họ mới bùng cháy cùng với thực lực và phẩm chất được tôi luyện, rèn giũa.
Trần Phong đứng giữa tất cả, ánh mắt có chút thú vị nhìn ra cổng.
Y biết, chỉ ít phút nữa thôi, trại tập trung này sẽ như thể bị lật tung lên, khi mà dù chỉ là một địa điểm rất nhỏ, ở cái quận tại biên giới đất nước nhưng sẽ rất nhiều nhân vật tiếng tăm xuất hiện.
Y chắc chắn như thế, bởi còn lâu mới có chuyện một năm qua y hành xử như vậy mà mọi người lại có thể hoàn toàn chấp nhận.
Khoảng bảy giờ sáng theo giờ Đại Viêm Đế Quốc, cổng trại tập trung xuất hiện tổng cộng chín nhân ảnh pháp tông, thanh thế là không thể xem thường.
Bọn họ dẫn đầu bởi một trung niên nam tử thực lực thất tinh, cứ thế một mạch tiến vào trong, dừng lại trước pháp sư tóc bạc một đoạn ngắn.
Tiếp bước bọn họ là lũ lượt chín đoàn người.
Bọn chúng yếu nhất là khoảng chín chục thất tinh pháp quan, kế tiếp là bốn mươi lăm nhất tinh và hai mươi bảy tứ tinh pháp tông.
Đứng đầu mỗi đoàn là một pháp sư thất tinh pháp tông hùng mạnh.
Bọn họ xếp hàng, từ mạnh đến yếu, xa dần trại trưởng trại tập trung, hoàn toàn nằm giữa tất cả các trại viên.
Đội hình như vậy chắc chắn là cường hãn khỏi bàn, đặc biệt là ở cái nơi mà không biết bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ nhất tinh pháp tông là bá đạo nhất.
Tuy nhiên chưa dừng lại ở đó, đi cuối trong tất cả các vị khách hôm nay là một pháp sư có ngoại hình khá trẻ nhưng khí tức chỉ có duy nhất một người có thể cảm nhận chính xác.
Phong Hiệp nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý:
Nhất tinh pháp tôn luôn sao?
Y biết thời gian qua mình ngông cuồng thế nào, hiển nhiên những thế lực hàng đầu ở khu vực này sẽ không thể nào cứ để yên như vậy.
Tuy nhiên y không nghĩ là đến cả một người cảnh giới cao tầm ấy cũng có thời gian đến giải quyết một kẻ không biết thân biết phận.
Người nọ một mạch bước qua tất cả, hướng tới vị trí đối diện với Trần Phong.
Hắn đạt đến như ngày hôm nay đương nhiên kinh nghiệm không ít, tâm cơ cũng không nhỏ, vì thế mà hắn không hề có thái độ khinh thường khi trông thấy bộ dạng của người đứng đầu trại tập trung.
Hắn mỉm cười, chắp tay nói:
– Hân hạnh gặp Trần Phong trại trưởng.
Tại hạ là Hoàn Nhan Phúc, một trong những phó tướng hiện tại của quân đoàn Hắc Diệm.

Danh phận vừa lộ ra, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng cảm thấy sợ hãi và kính nể.
Không nói đến cúi đầu, không ít kẻ còn vô thức quỳ một gối xuống trước người kia.
Pháp sư tóc bạc thì không có cảm giác nghiêm trọng như thế, nhưng vẫn hòa nhã đưa tay ra:
– Hân hạnh, hân hạnh!
Hai bên bắt tay trước sự chứng kiến của toàn trường.
Và liền sau đó, không ngoài dự đoán của Phong Hiệp, là một màn kiểm tra thực lực của vị phó tướng lạ mặt.
Pháp lực hắn ta cực kỳ hùng hồn, như sóng thần hung bạo, ồ ạt cương mãnh, thông qua điểm tiếp xúc ập tới hòng trấn áp đối phương.
Tuy nhiên, bằng vào cái thực lực ấy, mặc cho sức mạnh đang bị suy yếu, Trần Phong vẫn hết sức thoải mái, chẳng cảm thấy chỗ nào khó chịu.
Y khẽ cười:
– Hi vọng chúng ta có thể giữ mối giao hảo từ nay về sau!
Hoàn Nhan Phúc không quá ngạc nhiên với thực lực của người đối diện.
Khi nghe báo cáo từ các thuộc hạ, hắn cũng phần nào ước chừng được sức mạnh thực của y.
Việc của hắn đến đây hôm nay theo đó không phải để kiếm chuyện với y, mặt khác là để kết giao bằng hữu và nhiều thứ quan trọng hơn.
– Mong là vậy!
Hắn mỉm cười với câu trả lời của người đối diện.
Hai người thả tay ra, pháp sư tóc bạc khẽ gật đầu:
– Để sau nhé!
– Ừm, bắt đầu tuyển nghĩa vụ đã!
– Ngươi tính hình thức như thế nào?
Nghe câu hỏi của trại trưởng, vị phó tướng quay lại, khẽ gật đầu với người của mình, sau đó trở lại với Phong Hiệp, nói bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe được:
– Thực chất, nếu như tuyển theo cách các quân đoàn khác đang thực hiện, quá nửa các trại viên ở đây sẽ thông qua.
Tuy nhiên cả hai chúng ta đều không làm việc theo cách đó, chỉ đảm bảo thủ tục và một số điều kiện râu ria là được.
– Vậy thì ta có một đề xuất nho nhỏ!
– Trại trưởng cứ nói!
– Trong các pháp sư đến đây hôm nay, ngươi hãy tùy ý chọn ra hai mươi hai nhất tinh pháp tông trở xuống, cho họ đấu một trận với những người muốn đi lính của trại tập trung.

Nếu như họ có thể vượt qua được, vậy liền lập tức thông qua tất cả!
Hoàn Nhan Phúc có hơi bất ngờ một chút với đề nghị của Trần Phong.
Hắn không nghĩ những trại viên ở đây có đủ thực lực để làm điều đó, tuy nhiên nếu người cạnh bên đã đề nghị như vậy, hắn cũng không định từ chối làm gì.
Hai người thống nhất với nhau xong xuôi thì cho cấp dưới thực hiện.
Mọi người dù là ai khi biết được phương thức kiểm tra thì cũng xuất hiện cảm giác kinh ngạc, nhưng cấp trên đã ra lệnh xuống, không ai dám làm trái.
Tất cả các trại viên ở lại theo hàng ngồi trên bục cao quan sát.
Người của Hoàn Nhan Phúc ngồi ở những hàng đầu, những người mạnh nhất thì tập trung phía sau vị phó tướng và pháp sư tóc bạc.
Theo như đề xuất của Phong Hiệp, hai mươi hai chiến sĩ kỳ cựu được chọn ra, đứng tại trung tâm sân đấu.
Đối diện với họ là tất cả các đội trưởng khu huấn luyện hiện nay cùng với huynh đệ song sinh.
– Kia không phải là thực cảnh hậu kỳ sao?
Rất nhiều người đặt ra câu hỏi đó.
Bọn họ không ít người có khả năng cảm nhận tốt, chỉ một thời gian ngắn liền nhận ra được thực lực của Thiên Y, và cho dù là ai cũng là không hiểu được trại trưởng định làm gì.
Hoàn Nhan Phúc đồng dạng cũng như thế, hơi nhíu mày nhìn Trần Phong.
Biết được điều đó, y nhìn lại hắn:
– Binh đoàn của ngươi có bao nhiêu người đã đạt đến Linh cảnh?
– Linh hồn tu luyện ở dung nham thế giới hiện tại không quá phổ thông, theo đó mà một quân đoàn cũng không quá bá đạo.
Ước tính Hắc Diệm binh đoàn có khoảng ngàn người như thế, một nửa đạt từ phàm cảnh trung kỳ, số lượng hậu kỳ trở lên chỉ khoảng một trăm, và đạt đến Linh cảnh xuống còn đúng mười người!
Vị phó tướng nói.
Pháp sư tóc bạc khẽ gật đầu:
– Và người mạnh nhất hẳn là trung kỳ Linh cảnh?
– Đúng như vậy!
Hoàn Nhan Phúc nói, vẫn chưa hiểu lắm tại sao người cạnh bên đột nhiên lại đề cập chuyện này.
Nhưng rồi hắn gần như sợ hãi, hỏi:
– Chẳng lẽ thanh niên kia là một pháp sư tu luyện linh hồn?
– Cậu ấy đã đạt tới hậu kỳ Linh cảnh!
Phong Hiệp gật đầu lần nữa, mỉm cười.
Vị phó tướng chết lặng, không thể đáp lại.
Pháp sư trung kỳ Linh cảnh mà hắn đề cập chính là thiên tài của thiên tài trong quân đoàn Hắc Diệm, thậm chí so với rất nhiều đội quân khác ngang bằng hay lớn hơn cũng là cực độ cường hãn.
Vậy mà ở cái trại tập trung nho nhỏ này lại có thể xuất hiện một người còn bá đạo hơn thế? Hắn có chút không chấp nhận được cái thực tại đang diễn ra ở đây hôm nay.
Có quá nhiều điểm bất thường!
Trong lúc mọi người đang bàn luận mấy cái đó, các đội trưởng của trại tập trung đã hoàn tất dàn trận.
Tất cả, thống nhất dưới sự tổng chỉ huy của Thiên Lạc đã nghĩ ra được chiến thuật tác chiến, mặc cho đối phương có bày ra công kích hay trận địa gì.
Đối thủ của họ về cơ bản là đội hình được tập trung một cách khá chắp vá, vậy nên mặc cho khả năng của từng người thì mạnh, nhưng độ gắn kết lại gần như không có, mà tư duy chiến trận cũng không quá có chiều sâu.
Bọn chúng gần như là áp dụng thế trận cơ bản, sau đó bằng sức mạnh áp đảo của mình, mở màn tấn công.
Tuy nhiên bọn chúng không có chuyện dễ dàng hành sự như thế, khi mà thân vừa động, lực lượng còn chưa kịp thi triển ra thì tiếng tiêu đột nhiên vang lên, khiến cho tất cả như bị choáng ngay tại chỗ.
Thời gian chúng bất động không quá lâu, chỉ chừng một vài giây, tùy thuộc vào cảnh giới mỗi người, nhưng thế là quá đủ để chúng nhận trái đắng.
Các vị đội trưởng, dẫn đầu bởi Thiên Lạc phản công, tung ra những ma pháp cực kỳ mãnh liệt, đánh cho chúng toàn bộ kẻ địch lui lại hơn năm bước mới có thể ổn định.
Mà chưa dừng lại ở đó, tiếng tiêu tiếp tục ngân vang, lần này không khống chế cử động của đám người kia mà trực tiếp đem pháp lực trong cơ thể chúng khuấy động.
Năng lượng trong cơ thể bạo loạn, đương nhiên pháp sư không thể nào để yên mà phải ổn định lại.
Tuy nhiên, trên chiến trường thì đó chính là khoảnh khắc sinh tử, là thời cơ không thể bỏ lỡ để dứt điểm.
Ma pháp khống chế hiển hiện, phối hợp với tiếng tiêu khiến chúng tuyệt đối không thể động đấy chứ đừng nói là phản kích.
Các vị đội trưởng tung ra chiêu thức thành thục nhất của mình, được ma pháp chúc phúc cường hóa cả sức mạnh, tốc độ lẫn tầm ảnh hưởng, ập tới đối phương như vũ bão.
Đòn tấn công tưởng chừng như cơn thịnh nộ, phô thiên cái địa, phá không mà đến.
Hơn hai chục pháp tông cảnh cho dù ở trạng thái toàn thịnh cũng không thể nào xem nhẹ, vậy mà lúc này chúng còn bị khống chế cả cơ thể lẫn lực lượng, không thể nào làm gì được.
Nếu như bây giờ nhận phải công kích cỡ đó, không chỉ đơn giản là trận đấu kết thúc, mà khả năng cao là bản thân chúng cũng trọng thương.
Tuy nhiên, điều mà chúng khiếp sợ đã không xảy ra.
Một cơn gió từ đâu thổi đến, xua đi mọi cảm giác nguy hiểm, xóa bỏ mọi hiệu ứng khống chế đang tác động lên  chúng, đồng thời đón lấy công kích hủy diệt kia.
Cơn gió ma thuật cứ như vậy vần vũ, bao quanh toàn bộ ma pháp đánh tới, sau đó ôm trọn lấy nó rồi bay đi, rời khỏi sân đấu trước sự chứng kiến của mấy nghìn con người.
Cơn gió ấy mặc cho đang bao lấy một nguồn sức mạnh hết sức cường đại, vẫn giữ nguyên cho mình được tốc độ ôn hòa.
Nó bay tới vị trí Trần Phong đang đứng, cùng với lực lượng khổng lồ bên trong nhẹ nhàng tiếp xúc với lòng bàn tay y.

Cỗ năng lượng to lớn ấy vốn vô cùng cuồng bạo, chứa đựng sức mạnh của hai chục cường giả xấp xỉ pháp tông cảnh giới, vậy mà có thể dùng từ “ngoan ngoãn” để hình dung khi ở cạnh pháp sư tóc bạc.
Y chỉ đơn giản đưa tay ra rồi đón lấy nó, như thể hấp thu, thôn phệ toàn bộ chỗ pháp lực ấy vậy.
Mọi thứ cực kỳ đơn giản, chẳng có chút nào khó khăn cả, khiến cho ngay cả Hoàn Nhan Phúc nhìn thấy cũng phải than thầm sợ hãi.
Hắn cũng là một pháp tôn cảnh, nhưng cái thủ đoạn trông như hấp thu lực lượng kia hắn tuyệt nhiên không thể làm được, mà hắn rõ ràng rất nhiều người bằng hoặc hơn hắn trong quân ngũ hiện tại cũng thế.
Hắn càng lúc càng tò mò hơn về thân phận của nhân ảnh trước mặt kia.
Phong Hiệp cứ một mạch như vậy giải quyết cỗ lực lượng mà không gặp bất cứ rắc rối nào.
Xong xuôi đâu đó, y quay lại nhìn vị phó tướng quân đoàn:
– Vậy là tất cả đều được thông qua, phải không?
– Ừm, cả thảy hai mươi ba người!
Hắn đáp, cười cười nhìn Trần Phong.
Hắn có thể dám chắc, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, mặc cho hắn thân phận như thế, dù có suy tính cái gì thì cũng đã nằm trong kế hoạch của y rồi.
Người này thực sự thâm sâu khó lường!
Với sự đồng ý của Hoàn Nhan Phúc, kỳ tuyển chọn nghĩa vụ quân sự năm nay chính thức khép lại với sự cảm thán của tất cả mọi người có mặt.
Các trại viên thông qua thực sự khiến toàn bộ các vị khách kinh ngạc.
Thực lực của các pháp tông được lựa chọn không thể xem thường, nhưng thế trận lại tuyệt đối áp đảo nghiêng về những người kia, vậy mới thấy hai mươi hai người kia thực chiến tốt đến mức nào.
Và đặc biệt, các vị khách cũng là những người có ánh mắt không kém, họ thừa sức nhận ra Thiên Lạc là người chỉ huy mọi người, hiểu được cậu tiềm năng to lớn ra sao.
Cùng với đó là chàng trai thổi tiêu cực kỳ huyền ảo.
Phương thức chiến đấu rất lạ lẫm, nhưng bản thân họ ngồi cách cả một đoạn vậy mà vẫn cảm nhận được trong giai điệu của cậu ta ẩn chứa những loại lực lượng hết sức hùng mạnh.
Cặp song sinh này không biết xuất thân thế nào nhưng tương lai họ nhất định sẽ có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Còn đối với vị trại trưởng, các thế lực xuất hiện ở đây hôm nay ít nhiều đều có chút khó chịu, muốn đàn áp y.
Bất quá một màn thể hiện vừa rồi, cùng với thái độ của Hoàn Nhan Phúc khiến họ không thể nào không kiêng nể y vài phần.
Từ nay trong suy nghĩ của họ sẽ không dám coi y chỉ là một cái trại trưởng nho nhỏ nữa, mà phải hết mực xem trọng, khi mà hoàn toàn có khả năng sau này cậy nhờ.
Pháp sư tóc bạc không quan tâm bọn họ nghĩ gì, trực tiếp cùng vị phó tướng quân đoàn rời đi trước.
Bọn họ hôm nay gặp mặt không chỉ đơn giản là vì cái kỳ tuyển nghĩa vụ này, mà y biết, pháp tôn cảnh bên cạnh đây còn không ít vấn đề khác cần bàn bạc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.