Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 123: Quyết Định





Một tháng sau đó, trưởng làng không đến làm phiền nữa.
Trần Phong cứ nghĩ ông không cần câu trả lời của y, hoặc đơn giản là ông tin chắc y sẽ giúp ông.
Thời gian này, cuối cùng lục phủ ngũ tạng đã hồi phục hoàn toàn, kinh mạch và xương khớp cũng đang tiến triển rất tốt, vì thế mà y đã có thể cử động thoải mái hơn, thậm chí miễn cưỡng ngồi dậy được.
Tuy nhiên giấc ngủ y thì vẫn cứ khó khăn như trước, với những cơn ác mộng triền miên, cản trở quá trình bình phục của y.
Một buổi trưa nọ, khi Thiên Y vừa giúp Phong Hiệp hoàn thành bữa ăn, trưởng làng lại đến, lập tức chứng minh suy nghĩ của y sai hoàn toàn.
Ông ta không hề bảo chàng trai rồng rời đi, mặt khác còn bảo cậu ấy ngồi lại theo dõi cuộc trò chuyện.
Ông nhìn y, giọng có vài phần phấn khởi, điều không làm y quá ngạc nhiên:
– Lần này quả thực đã khỏe hơn nhiều rồi hả?
– Coi như tiến triển không tệ!
Trưởng làng ngồi xuống, hết sức nghiêm túc, nói:
– Thế ngươi đồng ý giúp chúng ta chứ?
– Giả sử là thế đi, ngươi bảo ta làm sao thao túng được phương pháp lựa chọn?
Thiên Y nhìn ông ta.
Đây là một câu hỏi có lý mà trưởng làng đã được nhiều người hỏi nhưng dù là ai trong làng cũng chưa nhận được câu trả lời.
Ông hơi trầm mặc một chút rồi đáp:
– Từ trước đến nay tuyển người đi lính đều là dựa vào tu vi pháp lực, không phải xét trên chân chính thực lực, trong khi trên chiến trường thì tu vi đôi khi chẳng nói lên điều gì.
Nếu như ngươi bằng một cách nào đó có thể chứng minh được con trai ta yếu hơn Thiên Y trong giao tranh, đồng thời thuyết phục được người phụ trách, vậy mọi chuyện liền được giải quyết.
– Và theo ngươi thì ta có cách gì?
Trần Phong có chút trào phúng hỏi lại.
Cái này ông ta cũng quá tự tin vào khả năng thiên biến vạn hóa của y rồi đi?
Trưởng làng mặt khác lại có chút tự tin hơn về chuyện này, phân tích:
– Đại Vực Thẳm vốn là tử địa của các pháp sư của Đông Thần Vực, ngươi rơi từ trên đó xuống dưới này mà không sao, theo lý mà nói thực lực rất mạnh.
Để đạt tới đẳng cấp như vậy ngươi hẳn đã phải trải qua rất nhiều biến cố, theo đó mà khả năng làm việc, giao tiếp của ngươi cũng rất tốt.
Người phụ trách thông thường chỉ là tứ tinh pháp vũ, vì thế mà so ra không thể nào bằng được ngươi.

Chính vì vậy mà chuyện kia rất đơn giản đối với ngươi.
Phong Hiệp nhíu mày, có chút không tin nổi với suy nghĩ của ông ta, đặc biệt là cái đoạn “rơi từ trên đó xuống dưới này mà không sao”.
Nói thì không phải là không có lý, cơ mà như vậy thì đơn giản đến mức thậm chí có thể nói là ngây thơ.
Mà điều kiện tiên quyết chính là y cần phải bình phục cho kịp nữa.
Y hỏi:
– Bao lâu nữa là đến ngày tuyển binh?
– Nửa năm nữa.
Trần Phong thở ra một hơi dài, trong đầu suy nghĩ hồi lâu, mặc cho trưởng làng vẫn căng thẳng chờ đợi.
Cuối cùng y nhìn ông ta:
– Ta sẽ cố gắng, nhưng không thể hứa là sẽ thành công!
– Trăm sự nhờ ngươi!
Trưởng làng đáp rồi rời đi, trong lòng thoải mái hơn lúc đến cả vạn phần.
Phong Hiệp ngược lại chẳng ổn chút nào, nói với Thiên Y:
– Cậu gọi đại huynh mình tới đây, chúng ta sẽ bàn bạc một chút!
Chàng trai nghe vậy lập tức rời đi ngay.
Trần Phong không nhìn theo, cơ thể cử động một chút cố tìm tư thế thoải mái hơn.
Tình trạng của y dùng số lượng lớn đan dược và tĩnh dưỡng như vậy nhưng vẫn bình phục quá chậm, nguyên do hẳn là bản thân vẫn chưa quen với việc không có Thần Văn và sự xâm hại của nguyền ấn.
Việc mất đi cánh tay phải cùng với Càn Khôn Thần Vật khiến y đau đớn tận tâm can, đặc biệt là trước khi bị tước đi, nó còn không công nhận mình là chủ nhân nữa.
Y không biết đến khi nào lục địa mới tìm được Phong Thần kế nhiệm, nhưng với tình hình của Dị Tộc hiện tại nếu như không sớm thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Có khi nào mình sẽ hi sinh ở lần đối mặt tiếp theo không?
Phong Hiệp thở ra một hơi dài tự giễu.
Y vẫn là chưa vượt qua được cái ý nghĩ tiêu cực ấy, có chăng chỉ là kéo dài thời gian tồn tại hơn một chút.
Quyết định không dùng hết chỗ đan dược trị thương Đan Hà luyện cho cũng là từ đó mà ra.

Thời gian cấp bách sắp tới có lẽ y sẽ sử dụng số lượng Tinh Vân đan dự trữ.
Từ bữa đến giờ y không thể hấp thu với lượng lớn nhưng hôm nay y tin mình có thể làm được, một phần hẳn do hoàn cảnh ép buộc.
Huynh đệ song sinh bước vào phòng, khuôn mặt cả hai đều có vài phần hớn hở.
Thiên Lạc miệng cười cười, hỏi y:
– Vậy là tiền bối đã chấp nhận làm sư phụ của bọn con?
– Cậu nói gì vậy?
Trần Phong nhíu mày không hiểu hỏi lại.
Chàng trai rồng nhìn tiểu đệ mình rồi nói:
– Con nghe là sư phụ đã chấp nhận giúp làng Viễn Nham, đồng thời hỗ trợ cho huynh đệ con tòng binh với thực lực tốt nhất.
– Ta không biết ai nói với cậu như thế nhưng ta chỉ giúp đơn thuần, không có ý định thu nhận đệ tử nào hết, ta không đủ tư cách làm điều đó.
Phong Hiệp đáp.
Y đến bảo vệ người thương còn không làm được, làm gì có tư cách làm sư phụ người khác.
Tuy nhiên huynh đệ song sinh không chấp nhận câu trả lời của y, vẫn một mực gọi y là sư phụ.
Y thở dài, không quản chuyện xưng hô làm gì cho mất thời gian, họ quyết tâm như vậy thì kệ họ, y không cản nữa, mặt khác, hỏi:
– Cả hai người hiện tại đều đã có pháp quyết, linh quyết và pháp kỹ luyện thể rồi phải không?
Họ gật đầu, Thiên Lạc nói:
– Từ khi bắt đầu nhận thức được bọn con đã có thông tin về chúng.
Tuy nhiên pháp lực của con tinh tiến rất tốt trong khi linh hồn lực lại gần như không có động tĩnh gì mấy.
Thiên Y thì ngược lại, pháp lực rất yếu còn linh hồn cảnh giới rất bá đạo.
Đối với nhục thể thì huynh đệ bọn con ngang nhau.
Trần Phong nhìn họ một chút.
Có vẻ như dân làng đã giấu cách mà họ đến với nơi này, thay vào đó là một câu chuyện khác, khiến cho họ không biết hết sứ mệnh của mình.

Ngẫm nghĩ một lát, y nói:
– Có thể hay không để ta nhìn qua thiên phú của hai cậu một chút?
Huynh đệ song sinh ngoan ngoãn gật đầu, không tỏ ra ý tứ nào phản đối.
Phong Hiệp thấy vậy cười nhạt nói:
– Thất lễ rồi!
Nói xong y mới đem linh hồn lực lượng của mình tỏa ra, trước tiên tập trung vào người Thiên Lạc kiểm tra một vòng.
Trước kia y có đọc qua trong sách, bên cạnh các dị thường bản nguyên, pháp lực bản nguyên cơ bản cũng chia mạnh yếu dựa trên độ thuần khiết từ Nhất cấp đến Cửu cấp.
Ở đây trong người chàng trai rồng, y thấy được mặc cho lớn lên tại khu vực pháp lực thiên địa chẳng có bao nhiêu, nhưng bản nguyên cậu ấy vẫn mạnh mẽ xoay chuyển, hiệu suất làm việc có thể nói là cao đến biến thái.
Tinh cầu của cậu ấy so với trong sách thậm chí có cảm giác còn thuần khiết hơn Cửu cấp một chút.
Bảo sao tu vi pháp lực người này tại nơi đây có thể cường hãn đến vậy!
Trần Phong mỉm cười, chuyển qua cơ thể Thiên Y.
Bản nguyên của thanh niên này ngược lại hoàn toàn với đại huynh mình, có thể nói là chẳng tương tác chút nào với pháp lực thiên địa.
Tình trạng của nó so với sách vài phần còn tệ hơn cả Nhất cấp.
Trở lại với thực tại, Phong Hiệp suy ngẫm một chút.
Có lẽ con rồng năm đó tách đôi sức mạnh của mình ra những cũng không hoàn toàn là chia nửa.
Đối với nhục thể, cả hai người đều cực mạnh do lực lượng nhận được từ chủ thể gốc là tương đồng.
Tuy nhiên pháp lực và linh hồn lực có vẻ như con rồng đã dồn toàn bộ cái này cho một người và cái kia cho người khác.
Nếu như vậy, phương pháp luyện tập của cả hai sẽ không có chút nào giống nhau cả, bởi hướng phát triển sẽ là cực kỳ khác biệt.
Quyết định xong xuôi, y hỏi:
– Hiện tại hai người đang dùng vũ khí gì, có tu luyện qua chiêu thức nào chưa?
– Con hiện tại chỉ dùng quyền và cước pháp, tự tập nên chưa có kỹ năng nào cả, chỉ biết pháp lực của mình là kim hệ nên dựa vào đó cường hóa nhục thể lên để công kích thôi.
Thiên Lạc nói, Thiên Y sau đó tiếp lời:
– Con cũng chưa có chiêu thức gì, vì chỉ tu luyện linh hồn nên con cũng không rõ về vũ khí hợp với mình.
Không quá bất ngờ với câu trả lời với cả hai, Trần Phong từ trong giới chỉ lấy ra mấy quyển trục, sau đó đưa cho Thiên Lạc, nói:
– Tu vi pháp lực hiện tại của cậu thừa sức vượt qua bài kiểm tra kia, vậy hãy nghĩ đến chuyện sau đó cần phải đối mặt thế nào với thế giới mới.
Thời gian tới cậu hãy luyện tập mấy pháp kỹ này, khi nào ổn hơn chút chúng ta sẽ bắt đầu cho cậu thực chiến.
Chàng trai nhận lấy, vâng lời rời đi.

Đợi cậu đi hẳn, Phong Hiệp mới quay qua người em.
Về cơ bản người này cảm xúc hẳn sẽ rất mạnh mẽ, hướng thiện tuyệt đối, có lẽ đối với ý niệm lực sẽ là vô cùng cường hãn.
Y hiện tại tương lai mịt mù nên truyền lại bí kỹ này cho một người xứng đáng, ngoại tông chủ nếu biết được hẳn cũng sẽ không phản đối gì.
Y nói:
– Chúng ta chỉ còn nửa năm thời gian, chắc chắn không thể nào từ hư cảnh trung kỳ lên thẳng pháp vũ cảnh.
Ta sẽ có cách đảm bảo cho cậu đạt được vị trí cuối cùng, mặt khác, cậu sẽ phải chuẩn bị cho những việc sau đó.
Đối với linh hồn công kích có khá nhiều phương pháp, thường thấy nhất đương nhiên là linh kỹ.
Tuy nhiên ở đây cái ta bảo cậu làm sẽ là cảm nhận một loại lực lượng mới, là một nhánh của linh hồn lực lượng nhưng đồng thời cũng có thể tách biệt với nó.
Và cách cậu dùng sức mạnh này công kích cũng vô cùng đa dạng, thông qua cây tiêu của cậu cũng được.
– Lực lượng gì mà lại kỳ diệu đến vậy?
Thiên Y hào hứng hỏi, rất muốn học về loại sức mạnh mới này.
Trần Phong mỉm cười, đem toàn bộ những gì mà Đường Hồng Thiên từng dạy y vào hôm đầu tiên học ý niệm lực ra truyền lại.
Kinh nghiệm hướng dẫn người khác y có thể nói là hoàn toàn không có, vậy nên cứ theo phương pháp của ngoại tông chủ vẫn là an toàn nhất.
Sau đó, y đồng dạng cũng bảo chàng trai rồng rời đi, tự suy ngẫm.
“Đệ tử” của y dĩ nhiên trải đời so với y hồi học năng lượng cảm xúc là ít hơn rất nhiều, vì vậy mà hẳn thời gian cần thiết để ngộ ra đủ hẳn cũng sẽ là dài hơn y.
Tuy nhiên với tư chất linh hồn bá đạo của Thiên Y, Phong Hiệp tin chắc cậu ta cũng không mất quá lâu, và sẽ đạt được thành tựu trước cái thời hạn nửa năm mà họ có.
Nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, Trần Phong cũng là lấy ra một số lượng lớn Tinh Vân đan.
Y sẽ tập trung hấp thu chúng nhanh nhất có thể, và chỉ chịu dừng lại cho tới khi một trong hai huynh đệ song sinh quay lại.
Năng lượng Tinh Vân tỏa ra không gian khô kiệt pháp lực khiến cho gian phòng nho nhỏ quanh năm u tối như rực sáng lên mấy phần.
Y bình thường bắt ấn tu luyện đều là ngồi xếp bằng, dùng hai tay, phối hợp đồng thời Thần Văn và bản nguyên Hỗn Độn.
Tuy nhiên lúc này đây y chỉ còn tay trái, ấn pháp giúp điều chỉnh pháp lực theo lộ tuyến cũng phải thay đổi, khiến cho y gượng gạo không ít, kéo theo tốc độ hấp thu chậm đi vài phần.
Cơ thể y đói khát năng lượng đến cùng cực, theo ý chí bị sứt mẻ cố gắng luyện hóa đan dược càng nhanh càng tốt.
Y cảm nhận rõ ràng nguyền ấn chết tiệt ở vai phải đang hành hạ y khủng khiếp đến nhường nào, bất quá lúc này đây y phải cam chịu, phải nhẫn nhịn để có thể tiếp tục sống, để có thể chết vào thời điểm thích hợp hơn.
Ta nhất định… phải vượt qua… cho kỳ được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.