Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 120: Tuyệt Vọng!





Trần Phong lúc này trong lòng cảm xúc cực kỳ hỗn loạn với vô số luồng suy nghĩ khác biệt.
Toàn bộ những ý niệm cả tốt cả xấu lẫn lộn được cậu chuyển hóa hết thành lực lượng rồi tập trung tại lưỡi kiếm.
Linh Nhi rời tay cậu, miệng nuốt một khỏa đan dược trị thương, nhẹ nhàng hỏi:
– Huynh thành công rồi?
– Ừ!
Cậu đáp ngắn gọn.
Không phải cậu không muốn nói chuyện nhiều hơn, cũng không phải vì tình thế gấp gáp, mà là vì lửa giận của cậu, ý niệm mạnh mẽ nhất đang rực cháy.
Kể cả với trình độ của cậu hiện tại thì lực lượng khủng khiếp này cậu cũng cần một độ tập trung cực lớn mới có thể khống chế nổi.
Người yêu cậu hiểu điều đó, khẽ quay người, lưng chạm lưng với cậu, hai tay bắt ấn:
– Giúp ta một chút!
Thanh niên cao lớn khẽ gật, đồng dạng cũng liên tục biến đổi ấn pháp.
Vô số ấn ký trên đầu hai người dao động, tỏa ra uy áp cực kỳ mãnh liệt sau đó kết hợp với nhau tạo ra một đầu hoàng long vô cùng cường hãn.
Sức mạnh của nó tựa như muốn đem toàn bộ năng lượng chung quanh hấp thu lại, tạo nên một cơn sóng lực lượng dập dờn hư ảo bao quanh lớp vảy vàng kim.
Đem đôi mắt khổng lồ nhìn đám người Dị Tộc, nó gầm lên một tiếng hung bạo, sau đó lao thẳng đến chúng.
Kẻ địch đương nhiên chẳng phải muốn đứng yên mà theo dõi cả loạt động tĩnh nãy giờ, bất quá với sự vẫn lạc của mười hỏa thú, sức mạnh của hai chục con còn lại bạo tăng, một mạch lên thẳng nhất tinh Pháp Vương.
Tuy nói khoảng cách thì có vẻ gần, nhưng thực chất lại đem đến cho chúng nỗi khiếp sợ chẳng nhỏ chút nào.
Chưa dừng lại ở đó, cùng với sự xuất hiện của hoàng long, thủ lĩnh của chúng, thế đánh của chúng thay đổi hoàn toàn, không những phức tạp hơn mà còn là những công kích mãnh liệt hơn vô số lần.
Đám linh thú ấy cầm chân đám Dị Tộc cực kỳ dữ dội, sau một lát thậm chí có kẻ còn xuất hiện thương thế.
Và cũng chính vì vậy, một đường công kích của hoàng long chẳng kẻ nào cản nổi, chẳng khác nào một pha càn quét, hủy diệt.
Những tên đứng hàng đầu ngay lập tức vẫn lạc, không có chút cơ may sống sót.
Tuy nhiên một luồng pháp lực cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên từ đâu xuất hiện, đánh bại toàn bộ những hỏa linh thú đang vây hãm, tạo cơ hội cho đám Dị Tộc phía sau lùi lại, sau đó hợp sức mà đối phó với hoàng long.
Trần Phong nheo mắt nhìn bốn tên mới tới.
Bọn chúng tựa hồ đều là tứ tinh Pháp Vương, phối hợp với sáu tên còn sống là tam tinh, hẳn sẽ không mất quá nhiều thì giờ để đối phó với chiêu thức của cậu và Linh Nhi tạo thành.
Nàng đã xuống sức do đối phó liên tục với kẻ địch, tuy nhiên cậu thì lại chưa phải đánh một trận nào.
Trả giá đi!
Ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, tốc độ cậu đột nhiên bạo tăng, rất nhanh liền đã vòng ra sau lưng kẻ địch.
Bọn chúng không phải là không ai nhận ra hành động của cậu, bởi nhãn lực của chúng rất cao cường, dù là kẻ nào cũng vượt xa tu vi.
Tuy nhiên nhận ra là một chuyện, còn làm được gì không là một chuyện khác, đặc biệt là khi đang phải đối phó với hoàng long cường hãn.
Nhật Long kiếm đâm thẳng vào tim một tên, lập tức tiễn hắn tới gặp tử thần.
Thanh niên cao lớn không dừng lại, rút kiếm với tốc độ cực nhanh, sau đó lao tới kẻ bên cạnh, tiếp tục công kích.
Công cuộc tàn sát diễn ra hết sức chóng vánh.

Kẻ địch không thể nào cùng lúc đối phó với hai công kích tàn nhẫn bậc này, tên nào tên đó đều không chịu được đến kích thứ ba của Phong Hiệp, số phận đều là vẫn lạc.
Thu kiếm về giới chỉ, Trần Phong tay phải nắm chặt chờ đợi, ánh mắt cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Không để cậu đợi quá lâu, một thanh trường thương bay thẳng tới vị trí của cậu, sau đó được cậu bắt gọn.
Quan sát cây thương một lượt, cậu quỳ xuống, người cúi về phía trước, hai hàm răng nghiến chặt, cố gắng nuốt những cảm xúc phẫn uất vào lòng.
Đây chính là vũ khí chính của Trương Bích, bà nội của cậu.
Linh Nhi đến bên, khẽ xoa lưng rồi ôm lấy cậu, an ủi.
Hai người không có nhiều thời gian như vậy, rất nhanh thôi kẻ địch sẽ đuổi đến, việc sáng suốt nên làm hiện tại chính là rời đi ngay lập tức.
Thanh niên cao lớn hiểu rõ điều đó, nén nước mắt chực trào ra, nắm lấy tay người yêu, khàn khàn nói:
– Đi thôi!
Thiếu nữ hồ ly gật đầu, cùng với cậu bằng tốc độ nhanh nhất, rời khỏi vùng đất tang thương.
Vị trí của họ hiện tại khá là khó khăn, khi mà phía Đông là Thanh Phong Đế Quốc, đất nước do kẻ thù đứng đầu, phía Bắc là vị trí của đám người Hắc Thiên hiện tại.
Phía Nam thì là Đại Vực Thẳm, nơi mà vạn năm trôi qua, bất cứ ai rơi xuống đều là một đi không trở lại, chẳng có lấy một ngoại lệ nào.
Chính vì vậy họ chẳng có cách nào ngoài việc tiến thẳng về phía Tây, nơi có một phần nhỏ diện tích của Thiên Huyền lâm và xa hơn là địa phận của Liên Minh Yêu tộc.
Dĩ nhiên với thân phận của họ thì đến đất nước này không phải điều gì quá rắc rối, nhưng để đặt chân được tới đó quãng đường cũng không hề gần chút nào.
Và cũng chính vì vậy, di chuyển vừa được vài canh giờ, toán quân truy đuổi đã xuất hiện với đội hình mười tứ tinh Pháp Vương Dị Tộc.
Hai người vừa tung chiêu vừa chạy, tuy nhiên nói gì thì nói, bọn chúng thực lực đều rất mạnh, không thể bị ngăn cản bởi mấy chiêu thức đơn giản như vậy, rất nhanh liền đã tạo thế bao vây.
Trần Phong hai người lưng tựa vào nhau, cực kỳ nghiêm túc nhìn kẻ địch, pháp lực vận lên toàn thân sẵn sàng chiến đấu.
Dị Tộc lao thẳng vào họ mà cận chiến.
Điểm mạnh của Linh Nhi chính là đánh tầm xa với những pháp kỹ cực kỳ hủy diệt, dù là đơn hay đa mục tiêu cũng vậy.
Có vẻ như bằng một cách nào đó chúng đã biết được điều này và lựa chọn lối đánh khắc chế.
Tuy nhiên cũng chính vì vậy, chúng đã quá coi thường ngũ tinh pháp tôn hộ pháp cho nàng.
Thiếu nữ hồ ly vẫn thoải mái tung chiêu, mặc cho kẻ địch áp sát liên tục với những công kích rất mạnh, nàng chẳng nhận phải bất cứ sát thương nào.
Lý do là bởi, xung quanh nàng lúc này liên tục hiện lên hư ảnh rồng thiêng cùng với âm ba long tộc.
Trần Phong không ngừng vung kiếm, ánh mắt tỏa ra sát khí không hề che giấu.
Cậu đối với Dị Tộc vốn đã là địch ý, giờ đây thù hận chồng chất, sức mạnh ý niệm có thể nói là cường hãn nhất từ trước đến giờ.
Bộ kiếm pháp của cậu vốn bá đạo ở chỗ có thể ngay lập tức nhìn thấy điểm yếu pháp kỹ của đối phương nhờ có nhãn lực không tồi của cậu cùng với ảnh hưởng của lực lượng ý niệm.
Mà lúc này, sức mạnh ấy lại đang dồi dào tưởng chừng vô tận, coi như cậu nhắm mắt cũng có thể chém nát được kỹ năng của kẻ địch ngay lập tức.
Với việc kẻ địch đông gấp năm mình, thanh niên cao lớn lần đầu sử dụng song kiếm kết hợp cùng tạo hóa thuật.
Hai cánh tay Tinh Vân ma pháp làm nhiệm vụ bắt ấn, phối hợp với hai cánh tay bọc long giáp, chém ra những nhát kiếm uy vũ, đánh tan bất cứ chiêu thức nào hướng tới hai người.
Kẻ địch trúng chiêu thì lần lượt bị đánh bay ra cả mấy thước mới dừng lại được, khi mà đây không chỉ đơn giản là tiếp đòn mà chân chính là khắc chế đồng thời phản công.
Tưởng chừng chúng có thể áp đặt thế trận nhờ việc cố gắng đánh thẳng vào điểm yếu của Linh Nhi đồng thời khóa chặt điểm mạnh của nàng thì giờ đây chúng mới là bên đang chịu bất lợi.
Thiếu nữ hồ ly trong thời gian ấy không chỉ đơn giản là đánh trọng thương, mà thậm chí còn liên tục hạ sát kẻ địch, không cho chúng có cơ hội hồi phục.

Thế trận trong nháy mắt đã rõ ràng, khi mà quân số của Dị Tộc liên tục giảm xuống, còn hai người một nam một nữ vẫn như cũ, đều đặn tung chiêu, không thể hiện ra chỗ nào đuối sức, mặc cho tương quan lực lượng tưởng chừng bị áp đảo.
Song kiếm của Trần Phong tạo ra song long hư ảo, mà đường kiếm của cậu thì vốn huyền diệu, không chỉ tạo thành lớp phòng thủ tuyệt đối cho hai người, mà còn khiến cho kẻ địch chẳng biết cậu sẽ di chuyển hay tấn công thế nào, tốc độ công kích theo đó cũng là giảm đi vài phần.
Những thức kiếm này của cậu người thường sẽ không nhìn ra được quy luật, nhưng thực chất đang dần hình thành trong tâm trí cậu những chiêu thức thống nhất của tạo hóa thuật.
Cậu không cần phải xử lý ma thuật tới gần hai người đầu tiên, thậm chí còn có thể đối phó với tên ở tầm trung trước rồi một đường quay lại sau.
Đống pháp thuật này so ra thua kém thử thách mà Ngạo Thiên tạo ra khá nhiều.
Cậu hiện tại sử dụng song kiếm, ban đầu chưa thực sự làm chủ được Huyền Long kiếm pháp, nhưng dần dần hài hòa, khiến cho tốc độ tung chiêu càng lúc càng nhanh, mức độ ảo diệu tăng lên gấp ba lần là ít.
Tuy nhiên nói gì thì nói, đám người này có vẻ như chỉ là do thám của Dị Tộc, vì vậy mà thân pháp có một chút cổ quái, còn công kích và sức phòng ngự không có bao nhiêu cân lượng.
Linh Nhi không mất quá nhiều thời gian liền đã có thể dứt điểm được bọn chúng, lượng thể lực bị bào mòn cũng không thực sự đáng kể.
Nhưng chúng cũng đã câu giờ đủ lâu để viện quân đuổi kịp.
Lần này chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra chân chính chủ lực kẻ địch đã đuổi đến.
Những tên đi đầu cưỡi chiến mã, lao thẳng vào Trần Phong hai người.
Họ vừa đánh vừa rút, hết sức chật vật với tốc độ khủng khiếp của đối phương, bị ép hẳn về Đại Vực Thẳm phía Nam.
Mấy tên tiên phong sức trấn áp cường hãn là vậy, mà mấy tên pháp sư tầm xa của chúng công kích càng khủng bố bội phần.
Thiếu nữ hồ ly chiêu thức mạnh thì rất mạnh, nhưng cùng lắm đối phó một lúc hai tên là cực hạn; còn đối với thanh niên cao lớn, cậu đây là vượt tròn một giai khiêu chiến, nói là nhãn lực vài phần uyên thâm nhưng cái gì cũng có mức độ của nó, không thể nào chống lại được toàn bộ ma pháp hướng đến.
Đám Dị Tộc chẳng hiểu vì lý do gì, tuy mạnh hơn nhưng có vẻ không muốn tự tay giết hai người, mặt khác muốn đẩy họ xuống vực thì đúng hơn.
Chúng tạo thành hình vòng cung vây lấy, toàn lực áp chế, không thể nào mở đường máu, khiến cho hai người lùi dần, lùi dần về phía miệng vực.
Và rồi, khi mà sức của hai người đã giảm, còn quân số kẻ địch thậm chí vẫn còn tăng thêm, Linh Nhi cuối cùng cũng nhận thẳng một phép của chúng vào giữa ngực.
Kiện áo giáp phòng hộ nhanh chóng bị phá nát, gần như chẳng có bao nhiêu tác dụng, mà người mặc nó thì nhịn không được phun ra một ngụm máu, lui lại liên tục, chỉ kịp dừng lại ngay mép vực.
– Linh Nhi!
Trần Phong gầm lên, đánh bay mọi kẻ địch đang hướng tới mình rồi gắng chạy tới bên người yêu.
Tuy nhiên mọi chuyện chẳng được như những gì cậu muốn, khi mà liên tiếp những chiêu thức hung bạo tiếp tục bắn tới hai người.
Mặc cho những nỗ lực vung kiếm của cậu, cùng với lớp phòng ngự cuối cùng mà thiếu nữ hồ ly dựng lên, nàng vẫn lĩnh trọn liên tục mấy phép cực mạnh.
Cửu Vĩ Thiên Hồ bay hẳn xuống vực, không còn đủ sức mà tạo ra đôi cánh pháp lực.
Thanh niên cao lớn vội vàng nhảy xuống, tay trái cắm thanh kiếm vào mặt đất, tay phải bắt lấy tay nàng ngay khi Nhật Long kiếm vừa được thu hồi.
– Buông tay ra đi!
Thiếu nữ hồ ly nén đau nói, nàng hiện tại không còn khả năng chiến đấu, chỉ là gánh nặng của cậu.
Trần Phong lắc đầu:
– Không, ta sẽ kéo muội lên!
Vừa nói, cậu vừa gắng sức đưa Linh Nhi lên, mặc cho phía trên hai người, Dị Tộc vẫn không ngừng tung chiêu thẳng vào tấm lưng mạnh mẽ của cậu.
Thiếu nữ hồ ly trong lòng cảm xúc mênh mông như biển lớn, chợt nghĩ về khoảnh khắc năm xưa khi hai người ở bên nhau trước kỳ tuyển chọn nội tông.

Nàng nén dòng lệ sắp trào ra trên mi, cười buồn, miệng mấp máy:
Ta yêu huynh!
Nàng đánh bạt tay cậu đi, để mặc mình rơi xuống.
Đám người Dị Tộc lại đánh cậu thêm một loạt chưởng, khiến cậu mất thế, không thể nào kịp nắm lại tay nàng, bất lực nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ dần dần khuất lấp nơi bóng đêm vô tận.
– KHÔNG!
Thanh niên cao lớn gào lên uất hận, sau đó bằng một nỗ lực phi thường, cậu xoáy thanh kiếm trong tay trái, vừa chém nát toàn bộ công kích đang hướng đến, vừa tạo đà đưa mình bay lên trên.
Tay phải một lần nữa gọi ra Nhật Long kiếm, cậu vận sức, điên cuồng chém tới kẻ địch.
Các ngươi đột nhiên từ đâu xuất hiện xâm chiếm lục địa chúng ta, không chỉ làm hại đến cuộc sống mà còn trảm sát vô số cư dân Pháp Linh vô tội.
Chưa dừng lại ở đó, các ngươi còn thao túng các thế lực, khiến cho bách tính chúng ta chém giết lẫn nhau.
Các ngươi rốt cuộc…
… còn có điểm dừng hay không?
Gia đình ta bị các ngươi bức chết lần lượt từng người, giờ đến cả người con gái ta yêu các ngươi cũng đã phạm vào!
Các ngươi…
– ĐỀN MẠNG ĐI!
Trần Phong gầm lên, ý niệm theo đó thay đổi, khiến cho nhị long tạo thành đồng dạng cũng biến đổi theo.
Không còn hào quang chính nghĩa lan tỏa, giờ đây chúng hoàn toàn bị bao phủ bởi một màn hắc ám xám xịt.
Cậu không ngừng vung kiếm, hạ sát toàn bộ những kẻ trong tầm, không kẻ nào trong phạm vi hai hắc long mà còn có thể sống sót.
Song long gầm thét, càn quét bọn chúng không chút nhân từ, đem theo thù hận tận cùng của chủ nhân mà chém giết.
Thanh niên cao lớn trong đầu chẳng còn suy nghĩ được bất cứ điều gì, cảm xúc hoàn toàn lấn át lý trí, đem theo lực lượng ý niệm ồ ạt tuôn trào như sóng dữ, tạo thành nguồn năng lượng đen kịt bao lấy song kiếm mà chém ra.
Sức mạnh ấy khổng lồ, cuồng bạo đến vô tận, bỗng chốc đem cậu vượt giai mà dễ dàng khiêu chiến, nghiền nát mọi kẻ địch dám cản đường.
Ánh mắt của cậu chẳng còn chút ánh sáng nào, chính nghĩa trong cậu cũng không còn tồn tại, cậu chẳng còn gì cả, chỉ là một cỗ máy giết chóc đem thù hận làm lẽ sống.
Vừa điên cuồng gầm thét, vừa cật lực vung kiếm, hạ sát được không biết bao nhiêu Dị Tộc mà kể, nhưng văn tự trên tay phải cậu lại không một lần phát sáng, không một khắc được kích hoạt.
Nó chỉ ở đó, vẫn rõ ràng từng nét, nhưng âm u đen kịt, chẳng có vẻ gì dấu hiệu của một Thần Văn nguyên tố.
Nó đã không còn xem cậu là chủ nhân nữa!
Một bảo vật đã bên cậu từ ngày cậu đột phá, mang theo niềm tin, hi vọng, Pháp Mệnh của Phong Hiệp vậy mà giờ đây chẳng có nửa điểm phản ứng, không có lấy một lần đáp lại lời kêu gọi của cậu.
Nhưng giờ đây cậu cũng không hề nhận ra sự thật thương tâm ấy, càng không thể biểu lộ ra cảm xúc gì lo lắng hay hoảng sợ, khi mà toàn bộ tâm trí đã bị nhấn chìm bởi đại dương thù hận.
Tuy nhiên thời gian chém giết của cậu cũng chẳng kéo dài quá lâu.
Thái thượng hoàng vừa đến, ông liền cùng với đám thủ hạ tung ra một chiêu toàn lực về phía cậu.
Trần Phong lúc này thực sự là rất mạnh, nhưng nhãn pháp để áp dụng tạo hóa thuật hoàn toàn mất đi, cùng với khả năng thao túng lực lượng ý niệm đã không còn được như trước nữa.
Hậu quả, cậu nhận một loạt công kích của kẻ địch, bay đi hết quãng đường cậu vừa huyết chiến mà thành.
Đám người Dị Tộc cũng chẳng để cho cậu thảnh thơi một khắc, liên tục tứ phía tấn công, đánh cậu bay qua bay lại như quả bóng, như thể muốn đem cơ thể cậu ra mà đùa giỡn, tiêu khiển vậy.
Bộ giáp của Ngô Thần cho cậu quả thực là vô cùng tốt, dưới Pháp Hoàng đích xác là bảo vật tuyệt phẩm.
Tuy nhiên cả trăm Pháp Vương công kích liên tục liên tục mấy phút thời gian thì cũng chẳng thể nào chịu nổi, bị phá nát thành từng mảnh.
Mất đi lớp phòng thủ kiên cố nhất, thanh niên cao lớn chịu đòn trực tiếp từ đối phương.
Lớp vảy rồng trên cơ thể luyện chưa tới, chẳng thể nào chống chọi được với công kích cường hãn từ kẻ thù, cậu nhanh chóng bị trọng thương, ngã xuống, song kiếm thì trực tiếp văng thẳng xuống Đại Vực Thẳm.
Và đến lúc ấy, kẻ địch mới chịu dừng lại.
Hắc Thiên bước tới gần cậu, dùng phép nâng cậu lên ngang tầm mắt, kéo căng hai tay cậu sang hai bên.
Lão nhìn bàn tay phải của cậu, nhướn mày nói:
– Thì ra đây là Phong Thần Văn đại danh đỉnh đỉnh!
Dứt lời, lão vung tay, cắt phăng cánh tay phải của Trần Phong rồi bắt lấy.

Máu tươi xối xả, ồ ạt chảy ra được vài giây liền bị hắc ám thiêu đốt toàn bộ, ăn mòn đến tận xương tủy.
Thanh niên cao lớn nhịn không được mà gầm lên đau đớn.
Cơn đau như lấy lại một phần ý thức của cậu, đôi mắt không còn ngập tràn thù hận như trước mà giờ đây đã xuất hiện vài phần sợ hãi, tuyệt vọng.
Thái thượng hoàng chẳng quản đến những thay đổi đó hay xúc cảm trong lòng của cậu hiện tại.
Lão một mạch đẩy cậu đến miệng vực, nói
– Đừng lo, ta sẽ không để ngươi chết ngay đâu.
Lời nguyền do Hắc Ma Văn không chỉ ngăn chặn cánh tay ngươi hồi phục mà sẽ còn từ từ ngấm vào tận xương tủy, chiếm lĩnh nhục thể ngươi, sau đó mới giết chết ngươi từ trong ra ngoài.
Nhưng mà đương nhiên, đó là nếu ngươi còn sống sau khi rơi xuống Đại Vực Thẳm này.
Hắc Thiên cười lạnh, giải phép.
Trần Phong chẳng còn chút nào sức lực, cứ như vậy rơi thẳng xuống, rất nhanh liền mất dạng sau bóng đêm dày đặc.
Cơ thể cậu không ngừng quằn quại vì đau đớn.
Cơn thống khổ chạy khắp linh hồn vì vô tận những cảm xúc tiêu cực, hận thù xen lẫn tuyệt vọng, tội lỗi.
Cậu muốn trả thù, muốn tiếp tục vung kiếm để tiêu diệt những kẻ đã sát hại người thân cậu, nhưng sự thật đã chứng minh điều đó chỉ có trong mộng tưởng, khi mà bọn chúng thừa sức bóp chết cậu chỉ trong một khắc.
Việc chúng để cho cậu sống tiếp một đoạn thời gian, mượn lực thiên địa để lấy mạng cậu chẳng khác nào hạ cậu trên mọi phương diện, khiến cho nỗi tuyệt vọng càng bao trùm lấy ý chí cùng lý trí cậu.
Hận thù tuy vẫn chưa tan biến nhưng đã vơi đi một chút, đủ để ý thức cậu trở về, khiến cho thực tại nghiệt ngã tổn thương linh hồn cậu nhiều hơn.
Lúc này đây, cuối cùng cậu cũng cảm thấy nhục nhã khi mất đi Phong Thần Văn, không phải lúc mà Hắc Thiên chém đứt tay cậu, mà từ trước đó, khi nó không coi cậu là chủ nhân nữa.
Cậu không còn xứng đáng với nó, chẳng còn tư cách để làm bất cứ thứ gì, khi mà đã phản bội niềm tin của tất cả, chẳng hoàn thành được bất cứ trọng trách nào.
Gia đình cậu nửa bỏ trốn, nửa tử chiến để cầm chân kẻ địch cho cậu chạy thoát, để rồi cuối cùng hi vọng của họ đặt lên vai trở thành gánh nặng cậu không thể mang nổi.
Linh Nhi, người mà cậu đã thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá, lại vì cậu liên lụy mà bỏ mạng, cậu không biết mình còn xứng đáng sống để làm gì.
Cậu muốn chết ngay lập tức để có thể được thanh thản nhưng lại không thể, ý thức vẫn cứ tỉnh táo mà cảm nhận nỗi đau tận tâm can.
Bóng đêm vô tận bao phủ tầm nhìn, thanh niên cao lớn trong đầu bắt đầu mộng mị dần đi.
Hắc Ma Văn gì đó mà Thái thượng hoàng sử dụng như một nguyền ấn lên cơ thể cậu, ngăn cậu không thể hồi phục, đồng thời còn chậm rãi lan vào trong, từ từ giết chết cậu.
Nó không phát tác ngay, nhưng đủ mạnh để khiến cho đầu óc cậu vẫn còn một chút tỉnh táo, biết được đây là Đại Vực Thẳm, tử địa của mọi pháp sư Đông Thần Vực
Ta bây giờ có chết cũng được!
Cậu giờ đây đã mất tất cả, thậm chí ngay cả cái chết cũng không thể tạ lỗi được với người yêu.
Nhưng bằng cách ấy, cậu có thể gặp lại nàng, dù là âm giới hay kiếp sau cũng thế, và khi ấy cậu nguyện làm mọi thứ để có thể sám hối.
Đúng vậy, nhất định là như vậy! Phải chi cũng như bao người khác, ngay khi chạm đáy, cậu không chịu được áp lực mà chết đi thì tốt.
Ừ, được vậy thì tốt quá!
Phong Thần Văn cũng đã từ bỏ cậu, nó nhất định sẽ không nhận Hắc Thiên làm chủ nhân mà sớm thôi sẽ tìm một người xứng đáng khác.
Cậu sẽ không phải trở thành Phong Thần kế nhiệm, nghĩa vụ với Pháp Linh lục địa theo đó cũng chấm dứt.
Kết thúc ở đây là được rồi!
Trần Phong nhắm mắt, chẳng còn suy nghĩ thêm bất cứ cái gì, hoàn toàn để mặc cho cả linh hồn lẫn thể xác rơi vào tình trạng xấu nhất.
Ý chí cậu tuyệt đối sụp đổ.
Tinh thần cậu hoàn toàn vụn vỡ.
Linh hồn bị vấy bẩn đến tận cùng.
Pháp Mệnh dần dần lu mờ rồi bị xóa bỏ.
Nhục thể vừa bị nguyền ấn bành trướng hành hạ, vừa rơi tự do xuống Đại Vực Thẳm, để cho bóng đêm vô tận tùy ý nuốt chửng mình.
Bi kịch Trần phủ của Thanh Phong Đế Quốc, hạ màn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.