Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 112: Đại Trưởng Lão





Thiên Vũ tuy nói là phòng đấu giá lớn nhất Huyền thành, nhưng trong mắt lão luyện dược sư tam phẩm kia chẳng có chỗ nào đáng coi trọng, vì vậy mà lão ta tới ngày thứ ba kể từ khi nhận được thư của môn chủ nơi đây thì mới chịu tới.
Vừa đặt chân đến trước cổng, lão đã nhìn thấy Trương Yên đứng đợi, đôi mắt liền ánh lên dục hỏa, vội vã bước tới:
– Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp rồi!
Giọng nói nghe qua đã thấy chân chính là một tên dê cụ, chẳng có chút nào phẩm giá của một luyện dược sư đã đạt tới tam phẩm.
Tổng quản sự Thiên Vũ vậy mà không tỏ ra chút nào khó chịu, nói:
– Chào buổi chiều Đan Mùi tiên sinh! Mọi người đang chờ ngài bên trong!
Trương Yên nói xong thì lập tức dẫn đường, vừa kịp lúc tránh đi bàn tay của tên biến thái đang hướng tới.
Lão dê cụ vừa rồi chỉ nghe được vế đầu, đoạn sau chẳng lọt vào tai vì đang bận thèm thuồng cơ thể quyến rũ đầy mị lực.
Hụt mất trong gang tấc như vậy, lão lại càng hứng thú hơn, cố gắng sát lại gần tổng quản sự Thiên Vũ.
Bất quá nàng như thể có mắt sau lưng, chân vẫn là uyển chuyển bước tới, chẳng thèm nhìn phía sau lấy một lần mà vẫn tránh được mấy cái chạm, ôm ấp của Đan Mùi.
Hai người cứ như chơi đuổi bắt, một đường đi tới phòng chờ lớn nhất.
Cửa vừa mở, Trương Yên liền tránh sang bên trái, khiến cho vị tam phẩm luyện dược sư vồ hụt, nằm dài dưới sàn nhà trơn bóng.
Oạch!
Tiếng ngã vang lên cùng với một bộ dạng khó coi giữa căn phòng sang trọng.
Cổ Huyền Kim không mặn không nhạt nhìn lão ta, nói:
– Chào mừng tiên sinh đến với phòng đấu giá Thiên Vũ!
Lão dê cụ xoa xoa cái cằm vừa va xuống nền, mắt không rời kiều đồn gợi cảm của tổng quản sự, đáp:
– Cổ tiểu tử, lần này mời lão phu đến đây làm gì? Có biết lão phu bận lắm không?
– Ta hiện tại hay về sau cũng đều không có ý định làm phiền tiên sinh! Hôm nay chúng ta có công chuyện với tiên sinh nên mới mời tiên sinh tới!
Đan Mùi lúc này mới hướng mắt lên phía vị môn chủ, nhưng tức thì liền dán mắt đến thiếu nữ ngồi bên trái ông ta.
Tuy cơ thể chẳng so được về độ quyến rũ với Trương Yên, nhưng khuôn mặt ấy, thần thái ấy thực sự làm cho lão ta hẫng đi một nhịp.
Ánh mắt hiện lên mấy tia *** dục, lão ta hỏi Cổ Huyền Kim:
– Có chuyện gì? Nha đầu này là ai? Có thể hay không cho ta…
Vừa hỏi, lão vừa bước nhanh tới, tay vươn ra như muốn chạm lấy cơ thể nhỏ bé kia, mạnh bạo ôm vào lòng.
Bất quá ý định này chẳng bao giờ có thể đạt được, khi mà một bức màn vô hình lập tức bao bọc lấy cơ thể lão ta, áp chế không cho lão nhúc nhích được dù chỉ một chút.
Linh Nhi nhẹ nhàng đáp:
– Ta là một trong các đại trưởng lão của Thiên Vũ phòng đấu giá, còn cái có thể hay không, thì để ta nói nốt hộ cho? Xuống địa ngục? Rất sẵn lòng được giúp!
Tay khẽ động, thiếu nữ hất vị luyện dược sư tam phẩm bay đi như một tấm giẻ rách.

Lần thứ hai chỉ trong vòng chưa đến mười phút thời gian, lão nằm một đống trên sàn nhà lạnh lẽo, mà lần này rõ ràng là đau đớn hơn lần trước rất nhiều.
Cố gắng gượng dậy, lão dê cụ ánh mắt trừng trừng phẫn nộ nói:
– Hỗn xược! Lũ quá phận! Từ nay đừng hòng có bất cứ dù là đan phương hay đan dược nào xuất hiện tại phòng đấu giá này nữa!
– Chà, đúng vấn đề cần bàn rồi đấy!
Linh Nhi gật đầu, không mặn không nhạt nói.
Đan Mùi không hiểu, hỏi:
– Bàn? Khốn kiếp! Nha đầu, ngươi nghĩ các ngươi còn có tư cách bàn bạc với ta sao?
– Sao? Đã hiểu cảm giác của chúng ta lâu nay chưa! Chỉ là một cái tam phẩm luyện dược sư mà đã ngông cuồng rồi hả?
Cổ Huyền Kim đanh giọng, có chút thỏa mãn nói.
Ông chỉ là làm theo những gì thiếu nữ bên cạnh bảo, chứ có cho mười cái lá gan ông cũng chẳng dám nói vậy.
Bởi rõ ràng trước giờ tam phẩm chính là cấp cao nhất của luyện dược sư tại Thanh Phong Đế Quốc này.
Tên dê cụ còn lâu mới nghe lọt câu nói vừa rồi của vị môn chủ.
Lão từ ngày khởi nghiệp đến giờ, đây là lần đầu tiên bị đối xử như vậy ở cái quốc gia nho nhỏ này.
Lão nheo mắt:
– Bắt đầu biết cắn lại chủ rồi a? Ta chính là luyện dược sư đứng đầu tại cái đất nước này đó! Ta…
– Chà, nơi này cũng khá rộng lớn đấy nhỉ!
Đột nhiên có người xuất hiện tại cửa, trực tiếp ngắt lời Đan Mùi mà đưa ra một câu nhận xét chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh.
Linh Nhi mỉm cười:
– Tỷ đến trễ đó, mải tham quan quá hả?
– Thứ lỗi, cũng lâu rồi mới được rời khỏi cái nơi chết tiệt đó mà!
Tên luyện dược sư tam phẩm ngốc trệ nhìn người vừa đến, đứng cạnh Trương Yên.
Theo như lẽ thường thì lão phải đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, khi mà cả hai thân thể đều là quyến rũ chết người với điện nước đầy đủ cùng y phục bó sát.
Bất quá khuôn mặt của người này lại trực tiếp đẩy lão đến tận cùng của sợ hãi.
Giọng nói đem theo vài phần thú vị, người đó nói với lão:
– Đã lâu không gặp, Đan Mùi!
– Đại… đại tiểu thư!
Lão dê cụ lắp bắp, vội vàng cúi đầu, nói.
Nỗi sợ bao trùm toàn bộ cơ thể, khiến lão run lên cầm cập.
Đan Hà chẳng thèm quan tâm, trực tiếp bỏ qua lão, bước tới hội ngộ với Linh Nhi hai người:

– Được ra ngoài thật là thoải mái, kể mà muội đưa ta về ngoại tông cùng luôn cũng được ấy, thế này cũng muộn quá rồi!
– Lần sau gặp để chúng ta xử bọn chúng hộ ngươi!
Trần Phong cười nói.
Cậu đối với đám người Hỏa tháp chẳng có chỗ nào thiện cảm, giúp cô nương này cũng chẳng khác nào giúp chính mình.
Cựu bang chủ Dược bang nhướn mày:
– Biết ngươi mạnh rồi, lúc nào bọn chúng cũng cay nghiệt mà nhắc về ngươi đó!
– Cái tội nổi tiếng quá mà!
Linh Nhi đùa.
Ba người cứ như vậy hàn huyên, mặc kệ Đan Mùi vẫn đang khúm núm quỳ dưới đất, cũng bỏ qua các cao tầng của Thiên Vũ.
Một lát sau, Đan Hà mới đằng hắng:
– Được rồi, về việc chính!
Nàng quay qua Cổ Huyền Kim, chắp tay nói:
– Đã lâu không gặp, môn chủ!
– Đã lâu không gặp, đại trưởng lão!
Đan Hà mỉm cười với ông, sau đó quay lại lão dê cụ:
– Nãy ngươi nói cái gì ấy nhỉ? Tam phẩm luyện dược sư đẳng cấp lắm sao? Mắc gì gáy to thế?
– Tiểu… tiểu thư tha tội, tiểu nhân không… không biết người là đại trưởng lão của Thiên Vũ nên mới…
– A? Không biết ta ở đây nên dám đẩy giá đan dược lên mức cắt cổ như vậy? Ngươi cũng thật là thú vị!
Cựu bang chủ Dược bang nhướn mày nói.
Đan Mùi càng lúc càng khiếp sợ hơn, không phải chỉ vì thân phận trong tộc của hai người, mà còn là đẳng cấp của cả hai nữa.
Nếu như lúc nào lão cũng dương dương tự đắc với cái danh hiệu tam phẩm của mình, thì huy hiệu trên tay trái của thiếu nữ trước mặt chính thức dội một gáo nước lạnh lên người hắn:
Ngũ phẩm luyện dược sư!
Hôm đó sau khi kết thúc buổi họp, Linh Nhi liền viết thư giải thích cho Đan Hà, nhờ nàng tới giải quyết.
Ai ngờ không chỉ đồng ý, nàng ta còn chấp nhận trở thành một đại trưởng lão của Thiên Vũ giống hai người Trần Phong, trực tiếp quản lý đan dược nơi này từ nay về sau.
Chính vì vậy mà chuyện của Đan Mùi một tay Đan Hà giải quyết gọn gàng trong chưa đến một tiếng đồng hồ.
Sau khi đuổi được lão ta ra ngoài, các cao tầng Thiên Vũ đều không hẹn mà cùng chắp tay cảm tạ vị ngũ phẩm luyện dược sư.
Giá của Khai Sinh Tâm đan theo đó đã được hạ xuống còn năm trăm vạn lượng bạc, dễ dàng giao dịch hơn rất nhiều.
Tuy nhiên quan trọng là các đan dược khác từ nay được điều chỉnh lại sao cho hợp lý, còn thực chất lão dê cụ kia có ra cái giá thế nào, Trần Phong vẫn là có thể trả được.
Không lâu sau thì đoàn người đi hái Bách Sinh Phong thảo về tới, được Cổ Huyền Kim lập tức cho người mang đến, cùng với Khai Sinh Tâm đan.

Đan dược và linh thảo tới tay, thanh niên cao lớn mỉm cười nhìn Linh Nhi rồi khẽ gật đầu với nàng.
Cậu sau đó nói với môn chủ phòng đấu giá, hỏi:
– Những quyển trục hôm nọ, hẳn đã được cất giữ vào kho, từ từ sử dụng rồi phỏng?
– Đúng vậy, đại trưởng lão có chuyện với chúng?
– À không, ta hỏi để tiếp tục cho nhóm thẩm định làm việc thôi!
Nói xong, cậu phất tay, bày ra một loạt kiện vũ khí đủ loại trên trời dưới đất, số lượng chính là lên tới hàng trăm món, chật kín một khu vực trong căn phòng rộng lớn.
Trần Phong cười:
– Hi vọng mọi người có thể giải quyết đống này sớm sớm chút!
Cổ Huyền Kim mấy người sau khi trợn mắt há mồm thì nhanh chóng gọi người đến thẩm định.
Số lượng lớn như vậy, nhất định cần một thời gian không ngắn, mà ông còn sợ vị trưởng lão cổ quái này của mình hẳn còn nhiều thứ nữa muốn đem ra.
Nửa ngày sau, cuối cùng Thiên Vũ cũng thẩm định xong những vũ khí ấy, đem bản thống kê của chúng lẫn của hai đợt quyển trục đến cho Linh Nhi kiểm tra.
Nàng nhẩm tính, hỏi môn chủ:
– Vậy là chúng ta thêm được bốn năm nữa?
– Đúng vậy, giờ là được mười hai năm rồi!
Môn chủ phòng đấu giá cười nói, cảm thấy không thể nào phấn khởi hơn.
Lần này Thiên Vũ bọn họ không chỉ giàu to, mà còn thừa sức phát triển về mọi mặt, đoán chừng không lâu nữa có thể cạnh tranh với các tướng quân phủ, hoặc thậm chí là Hoàng thất.
– Từ từ hẵng mừng thế, chưa hết mà!
Trần Phong nhìn vẻ mặt ông, nói, đồng thời phất tay thêm lần nữa.
Tức thì căn phòng mọi người đang đứng lại được lấp đầy những vũ khí cao cấp các loại, độ cường hãn thậm chí còn bá đạo hơn đợt trước.
Xong xuôi, cậu để nhóm thẩm định tiếp tục cặm cụi làm việc, trong khi bản thân mình cùng Linh Nhi và Cổ Huyền Kim đi kiểm tra nhóm người được huấn luyện đặc biệt.
Về cơ bản, Thiên Vũ cũng rất chú trọng xây dựng quân đội.
Bản thân là phòng đấu giá lớn bậc nhất Thanh Phong Đế Quốc, tự họ phải có đủ sức bảo vệ chính mình.
Chính vì thế, binh sĩ được đào tạo hết sức bài bản, cẩn thận.
Tu vi đều vững chắc, kinh nghiệm chiến đấu không tồi, không phải đám người thùng rỗng kêu to, pháp lực phù phiếm, chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài.
Vị môn chủ đưa cho Phong Hiệp và Cửu Vĩ Thiên Hồ mỗi người một tấm thạch phù rồi nói:
– Đây là nhóm người như yêu cầu của đại trưởng lão.
Chỉ cần bóp nát một trong hai tấm thạch phù, rất nhanh bọn họ sẽ dịch chuyển đến bên, sẵn sàng nhận lệnh.
Thanh niên cao lớn nhận lấy, sau đó bước xuống sân tập, thiếu nữ hồ ly ngược lại, chỉ đứng đó với người đứng đầu phòng đấu giá.
Mười bốn thân ảnh ngay lập tức tập trung đến trước mặt Trần Phong rồi quỳ xuống, đồng thanh:
– Bái kiến đại trưởng lão!
– Đứng dậy đi!
Phong Hiệp nói.
Đợi họ đứng dậy, cậu lấy ra Nhật Long kiếm, nói với tất cả mọi người xung quanh:

– Từ giờ cho đến khi thẩm định xong chỗ vũ khí đó, hãy để ta thử tài mọi người một chút!
Dứt lời, Trần Phong lao thẳng vào hơn chục thân ảnh mà vung kiếm, không để cho họ có thời gian chuẩn bị.
Tất nhiên cậu không đánh thật, nhưng áp lực mà cậu tạo ra khiến cho họ cực kỳ khiếp sợ, thành quả bao nhiêu năm luyện tập so ra chẳng thấm vào đâu với tình cảnh bất ngờ này.
Mười bốn pháp sư pháp tông cảnh được Phong Hiệp đặc huấn thực chiến liên tục mấy ngày, chia làm hai tổ đội, phối hợp với nhau chặt chẽ.
Tuy nói họ là hai nhóm nhưng thanh niên muốn mối gắn kết giữa họ không được nới lỏng.
Bởi dù thế nào, họ vẫn là đồng đội, và mặt khác, nếu không hoạt động ăn ý thì sẽ trúng đòn của cậu đến trọng thương.
Và sau khi Thiên Vũ giải quyết xong đống vũ khí đỉnh cao Linh Nhi hai người giao phó, thời gian đặc huấn mới dừng lại.
Tuy nói những pháp sư kia đã trải qua thời gian khổ cực nhất trước giờ, nhưng cũng nhờ thế mà thực lực họ mới tinh tiến thực sự.
Họ không tồi, chỉ là sự va chạm vẫn còn chưa đủ mà thôi.
Mặt khác, cuối cùng thì những bất ngờ mà Trần Phong dành cho phòng đấu giá cũng dừng lại, kéo dài thời gian mà cậu cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ có lên tới hai mươi hai năm.
Cổ Huyền Kim nửa vui nửa buồn, nhìn cậu, nói:
– Có lẽ chuyện may mắn nhất mà ta gặp được trong đời, chính là năm đó ngoài theo dõi ra không làm gì thêm đại trưởng lão.
– Nhân duyên không thể nói trước, biết được thì ai cũng leo được tới đỉnh rồi!
Thanh niên cao lớn cười, đáp, cũng không có gì phật lòng hay không vừa ý.
Đan Hà cùng các cao tầng khác từ biệt hai người, nói:
– Sớm quay lại đấy nhé, biết là ta sẽ bận, nhưng nhất định sẽ nhớ hai người lắm đó!
– Chúng ta sẽ cố gắng!
Linh Nhi đáp, ôm sư tỷ một cái.
Trần Phong thì chỉ bắt tay với Đan Hà, nàng nói:
– Nhớ bảo vệ ý trung nhân của ngươi, không thì ta phạt đó!
– Gì chứ chuyện đó thì có chết ta cũng phải làm được!
– Đừng nói linh tinh!
Nghe câu trả lời của cậu, thiếu nữ bên cạnh siết tay cậu mạnh hơn, nói.
Thanh niên cao lớn cười cười, nhìn cựu bang chủ Dược bang:
– Mấy đan dược ta nhờ ngươi, khi nào có thời gian thì luyện giúp nhé, tin ngươi lắm đấy!
– Ờ, đợi khi nào ta đủ đẳng cấp đã nhé, người đâu mà một phát lôi ra hàng loạt đan dược thượng phẩm, cũng thật là ghê gớm!
– Do hoàn cảnh mà thôi, trăm sự nhờ ngươi đấy! Nếu như sau này có chuyện xảy ra hãy kêu gọi các mạo hiểm giả và thợ săn tiền thưởng trợ giúp.
Nhớ nói tên ta và Linh Nhi ra là được.
Trần Phong dặn dò mọi người trong phòng đấu giá.
Đan Hà gật đầu:
– Ừm, hai người bảo trọng!
– Bảo trọng!
Hai người chắp tay với các thành viên của Thiên Vũ rồi rời đi.
Cảm xúc khi tụ họp với gia đình lần đầu tiên sau bảy năm xa cách, sớm thôi, Trần Phong sẽ được cảm nhận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.