Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 10: Tỷ Thí Hội





Tỷ thí hội là một trong những sự kiện lớn nhất của Đế Quốc diễn ra tại Huyền thành.
Lượng người ở đây đông vô số kể.
Họ đến đây ngoài để chứng kiến những màn giao hữu của thiên tài hai bên Đế Quốc và Thiên Huyền tông còn để mua bán, trao đổi hàng hoá,…
Dựa vào thực lực năm người, chiến thuật mà Đế Quốc sử dụng sẽ là chắc thắng trận đầu tiên, hai trận tiếp theo cố gắng thắng một trận, sau đó Vân Chi sẽ chốt hạ ở trận thứ tư, kết thúc tỷ thí còn Trần Phong sẽ không cần thi đấu.
Tuy nhiên, đó chỉ là tính toán trên lý thuyết, còn thực tế lại khó khăn hơn nhiều.
Đế Quốc có khởi đầu thuận lợi với chiến thắng của Thiên Ân.
Tuy nhiên, thực lực đệ tử Thiên Huyền tông quả thực rất cao, không chỉ có tu vi pháp lực tốt, kinh nghiệm chiến đấu của họ cũng là rất phong phú.
Phùng Mạnh và Lục Thanh Thư cứ như vậy thua liền hai trận kế tiếp, khiến cho cục diện hoàn toàn thay đổi.
Điều này có nghĩa trận thứ tư đội Đế Quốc bắt buộc phải thắng nếu muốn giữ hi vọng.
Nhưng không dừng lại ở đó, bọn họ mới thắng một trận vậy nên nếu muốn giành chiến thắng chung cuộc thì Vân Chi và Trần Phong, cả hai đều phải thắng.
Nhưng đối thủ tiếp theo của bọn họ lại không phải người mạnh nhất đội Thiên Huyền tông, có nghĩa người đánh trận này, phải là thiếu niên trẻ tuổi nhất đội.
Thực lực đối phương là thất tinh pháp vũ, điều này theo góc nhìn của mọi người, là quá sức của Trần Phong, bởi pháp lực của cậu hiện tại thua kém đến ba tinh.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên tỷ thí đài, chờ đợi trận đấu chuẩn bị diễn ra.
Ở đó có một thanh niên đang đứng khoanh tay chờ đợi, anh ta hơi mỉm cười, hướng ánh mắt về phía năm thành viên đội Đế Quốc.
– Đệ ổn chứ?
Vân Chi đặt tay lên vai, hỏi Trần Phong, giọng hơi lo lắng.
Cậu nắm lấy tay nàng, cười:
– Ta không sao!
Thiếu niên thở ra một hơi dài rồi đứng dậy, bắt đầu bước xuống sân.
Bóng người Trần Phong nhanh chóng gây sự kinh ngạc của đám đông.
– Một tên nhóc lên đấu sao?
– Thực lực lại chỉ là pháp vũ tứ tinh?
– Đế Quốc không còn ai mạnh hơn nữa à?

Ở vị trí khách quý, ngoại tông chủ Thiên Huyền tông cũng khẽ cau mày:
– Hoàng hậu nương nương, chuyện này là thế nào? Không phải Đế Quốc coi thường ngoại tông Thiên Huyền chúng ta đấy chứ?
– Ngài quá lời rồi! Đây chính là một trong năm người mạnh nhất lớp trẻ Đế Quốc đấy.
Hoàng hậu cười.
Hôm qua, bà đã được chứng kiến thực lực của Trần Phong.
Bà hoàn toàn tin tưởng vào cậu.
Nhất định cậu sẽ không làm bà thất vọng.
Đối với áp lực lớn, thiếu niên cao gầy kia ngược lại không hề tỏ ra chút lo lắng nào.
Cậu chậm rãi bước đến trước vị đệ tử của Thiên Huyền tông.
Anh ta quan sát cậu một chút, đôi mắt cũng ánh lên vẻ coi thường.
Ngay khi trọng tài vừa cho trận đấu bắt đầu, anh liền nhanh chóng xông tới, tung quyền vào cậu.
Trần Phong né quyền dễ dàng rồi đấm lại.
Một quyền chỉ chứa sức mạnh thân thể đơn thuần thẳng vào ngực lập tức đẩy lui đối phương.
Anh ta kinh ngạc, vội lấy lại thăng bằng.
Anh đã là thất tinh pháp vũ, nếu luận về pháp lực chắc chắn mạnh hơn.
Trần Phong mạnh hơn về thân thể, vậy tốt nhất là đánh lâu dài!
– Pháp vũ tứ tinh đẩy lui thất tinh?
– Cũng có chút bổn sự đây!
– Không xem thường được đâu!

Mặc kệ đám đông nhận xét, Trần Phong tiếp tục theo thế lao lên tấn công.
Cậu muốn thử xem thực lực của mình hiện tại đến mức nào.
Mặc dù căn cơ vững chắc nhưng hai bên vẫn là có khoảng cách.
Không hổ là đệ tử từ Thiên Huyền tông.
Kinh nghiệm chiến đấu của anh ta là rất cao, không phải người có thể xem thường.
Quyền cước mạnh mẽ tung ra, Trần Phong trực tiếp ngạnh kháng với đối thủ từ Thiên Huyền tông.
Anh ta thấy cậu không đánh nhanh thắng nhanh thì thoáng ngạc nhiên, cười thầm tiếp chiêu.
Hai bên giao thủ không chút nương tình.
Chỉ một thoáng đã hơn trăm hiệp nhưng không có bên nào rơi xuống hạ phong.

Khán giả trầm trồ thán phục.
Không nghĩ tới thiếu niên pháp vũ tứ tinh kia vậy mà ngang ngửa với đệ tử Thiên Huyền tông đạt đến thất tinh.
Người này thực sự không thể xem thường.
Ánh mắt của họ là đã đánh giá sai rồi.
Từ khu vực dành cho khách quý, ngoại tông chủ Thiên Huyền tông và Hoàng hậu trao nhau cái nhìn đầy ẩn ý.
Cả hai người đều thầm khen ngợi khả năng của Trần Phong.
Tu vi pháp lực yếu hơn nhưng chiến lực lại không hề thua kém.
Vị tông chủ chăm chú quan sát khuôn mặt Trần Phong.
Thiên tài bậc này chỉ chôn chân ở Thanh Phong Đế Quốc quả là uổng phí, phải chi cậu ta gia nhập tông phái của ông thì tốt biết mấy.
Cách đó không xa, Vân Chi mấy người nhìn Trần Phong hơi lo lắng.
Biểu hiện của cậu rất tốt nhưng e rằng kéo dài thêm nữa sẽ không có lợi cho cậu, cần kết thúc càng sớm càng tốt.
Trên sân đấu, đệ tử đến từ Thiên Huyền tông ngày càng khó hiểu.
Người trước mắt kia không ngờ lại có thể mạnh đến như vậy.
Xem ra là anh ta đã quá tự mãn rồi.
Trần Phong nhếch miệng.
Trận đấu rất sảng khoái nhưng cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Hai thanh đoản kiếm từ trong giới chỉ hiện ra.
Trần Phong vận pháp lực lên, truyền vào lưỡi kiếm.
Gió lốc mạnh mẽ xuất hiện, cậu gầm lên:
– Toàn Phong Kiếm Pháp: Thiên Nhận!
– Thiên Huyền Thạch Chỉ!
Người kia cũng vận pháp lực đánh ra.
Chỉ pháp dũng mãnh lao thẳng vào bão kiếm tạo nên vụ nổ pháp lực kinh hồn.
Đài thi đấu bị đánh nát.
Đất đá lổn ngổn khắp nơi.
Mọi người nheo mắt nhìn hai bóng người vẫn còn đứng trong phạm vi đài.
Kiếm pháp sắc bén chém tới như vũ bão, uy lực không thể xem thường.
Lần này thi triển rõ ràng mạnh hơn so với khi đem ra đấu với Lục Hùng rất nhiều.
Đám đông hít một ngụm khí lạnh.
Đó là sức mạnh mà một pháp vũ tứ tinh có thể phát ra sao? Chuyện này là lần đầu họ chứng kiến!
Ngoại tông chủ Thiên Huyền tông ngày càng bị thuyết phục.
Thiếu niên này rất mạnh mẽ.
Tu vi pháp lực chỉ là tứ tinh pháp vũ nhưng thừa sức đánh với thất tinh, thậm chí bát tinh một trận.
Trên sân, chỉ pháp vậy mà dần bị đẩy lui.
Ngay cả đối thủ của Trần Phong cũng trừng mắt sửng sốt.
Dẫu biết cậu ta rất mạnh nhưng anh ta không tin nổi có thể mạnh đến vậy.
Thế này là quá biế.n thái rồi!
Chỉ pháp cầm cự không lâu thì bị bão kiếm đánh lui.
Đệ tử Thiên Huyền tông trực tiếp nhận phong cương khắp cơ thể.
Vô số vết cắt lớn xuất hiện, máu tươi chảy ra không ngớt.
Cuối cùng, anh ta gục xuống.
Trọng tài sau khi ngỡ ngàng thì bắt đầu đếm.
Đến tiếng thứ mười, ông cao giọng tuyên bố:
– Trần Phong thắng! Trận thứ tư, đội Đế Quốc giành chiến thắng.
Tỉ số cuộc tỷ thí bây giờ là hai đều.
Trận đấu cuối cùng sẽ quyết định phần thắng chung cuộc.
Trần Phong thở hắt ra, tay thu song kiếm về giới chỉ, chậm rãi rời khỏi sàn đấu.

Vừa rồi cậu gần như đem toàn bộ pháp lực ra thi triển.
Thể trạng có chút suy nhược.
Bất quá cậu đã có thể khẳng định.
Thực lực của cậu hiện tại, thừa sức ngang với những thất tinh pháp vũ thông thường.
Lắc lắc đầu một cái, Trần Phong tiến về phía Thiên Ân mấy người.
Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, giờ cậu có thể thoải mái nghỉ ngươi rồi.
Mọi người xung quanh anh cũng nín thở, chờ đợi kết quả trận đấu cuối cùng, trận mà cậu tin chắc, biểu tỷ cậu, Vân Chi có thể giành chiến thắng dù cho đối phương là ai.
Sau khi chuẩn bị lại sân đấu một chút, mọi người lại háo hức chờ đợi trận đấu cuối cùng.
Liệu Thiên Huyền tông có tiếp tục kéo dài chuỗi thắng của mình lên bảy lần hay Đế Quốc sẽ lội ngược dòng giành chiến thắng đầu tiên của mình?
Vân Chi bước lên tỷ thí đài.
Mặc cho tình thế đầy áp lực, khuôn mặt vẫn tươi cười hiền hoà.
Nàng không sợ đối thủ mạnh ra sao, hoàn toàn tự tin vào năng lực của bản thân.
Đám đông hò hét, cảm thán trước vẻ đẹp thần tiên ấy.
Thành viên từ đội Thiên Huyền tông, Bạch Dĩnh có chút bất mãn và ghen tị về điều đó.
Nàng ta cũng là thiên tài, người mạnh nhất đội lần này.
Tuy nhiên đến cả đội viên cũng bỏ qua mình mà chỉ nhìn đối thủ.
– Đúng là đám con trai ngu ngốc!
Vừa chào Vân Chi, Bạch Dĩnh vừa lẩm bẩm.
Bên kia, Vân Chi cũng cúi mình.
Trọng tài gật đầu:
– Chuẩn bị! Trận đấu… bắt đầu!
Vừa dứt lời, Bạch Dĩnh đã lao đến đánh phủ đầu.
Quyền cước mạnh mẽ liên tục tung ra.
Nàng không tin mình có thể thua được trận đấu này.
Vân Chi nhẹ nhàng đỡ đòn, thỉnh thoảng phản công trở lại.
Đòn thế gọn gàng, dứt khoát, không có lấy một động tác thừa.
Đám đông trầm trồ.
Cả hai đều là những thiên chi kiêu tử.
Mới chỉ là thăm dò thôi nhưng đã khiến người ta thích thú.
Đặc biệt hai bên còn là những thiếu nữ động lòng người.
Hai người chỉ một chốc đã giao thủ hơn trăm hiệp.
Bạch Dĩnh lùi lại.
Vừa rồi nàng đã có thể cảm nhận được trình độ của Vân Chi.
– Làm nóng vậy chắc đã đủ! Thiên Huyền quyền pháp: nhất túc!
Bạch Dĩnh lao đến, tốc độ cực nhanh đấm tới.
Vân Chi điềm tĩnh vận pháp lực:
– Luân Hải ấn!
Ấn pháp xuất hiện đánh tan quyền pháp.
Bạch Dĩnh tiếp tục ra đòn:
– Nhị túc!
– Thuỷ Linh ấn!
Ấn pháp vừa bị chặn lại, Vân Chi lập tức đánh tiếp ấn thứ hai, không một giây chạm trễ.
Ấn pháp thành thạo như nước chảy mây trôi.
– Tam túc!
Quyền ấn va chạm liên tục tạo nên những vụ nổ kinh người.
Sóng xung kích dạt ra khiến mọi người lui lại.
Trên đài, hai người tiếp tục tung chiêu:
– Thiên Huyền quyền pháp: Nhất quyền khai sơn!
Quyền pháp khổng lồ hiện ra lao tới.
Uy áp khiến không ít người rét lạnh.
Trẻ tuổi như vậy mà đạt đến trình độ này rồi sao? Thật là khiến người ta hâm mộ a! Vân Chi thở ra một hơi rồi biến hoá ấn pháp:
– Thuỷ Kình!
Hải dương vô tận ập tới tạo thành luồng sức mạnh kinh người đâm thẳng vào quyền pháp tạo nên vụ nổ kinh thiên động địa!
Mặt sân thi đấu vừa mới được tu sửa sau trận đấu pháp vũ cảnh tiếp tục bị hai pháp quan tàn phá thành hố sâu đến cả năm thước.
– Trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi! Cự Tượng Thần Giáp!
Bạch Dĩnh nói.
Một lớp giáp bằng kim loại bọc bên ngoài cô.
Toàn bộ khả năng được cường hoá lên gấp bội.
Cô lao lại, quyền pháp mạnh mẽ đánh tới.
Vân Chi cau mày.
Sức mạnh Bạch Dĩnh lúc này đã ngang ngửa với tứ tinh pháp quan.
Ngạnh kháng thông thường không phải là lựa chọn khôn ngoan.
– Thuỷ Linh ảnh bộ!
Những bước chân huyền ảo như khiêu vũ được Vân Chi thành thục thực hiện, né đi những công kích kinh hồn từ Bạch Dĩnh.
Tuy nhiên, nàng không thể thoát được.
Cự tượng bám riết liên tục không thôi.
– Hải Minh Huyền chưởng!
Vân Chi đánh ra.
Sóng biển mạnh mẽ đánh thẳng vào Bạch Dĩnh, đẩy lui cô lại vài bước.
Bạch Dĩnh nghiến răng, phản đòn:
– Đại Lực Thiên quyền!
– Hải Thiên thuẫn!
Cự quyền khủng khiếp đẩy lùi cơn sóng, bắn thẳng đến Vân Chi.
Nàng vận pháp lực lên phía trước tạo ra thuỷ khiên huyền ảo tạo thành tiếng nổ khủng khiếp.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Lớp trẻ ngày nay cũng khủng khiếp quá rồi a.
Trình độ này trước giờ chưa từng có!
Giữa sân, Bạch Dĩnh đứng yên lặng.
Nàng đã hoàn toàn thừa nhận khả năng của Vân Chi.
Ở ngoại tông, Đại Lực Thiên quyền trong dạng Cự Tượng Thần Giáp của nàng không phải hạng vô danh.
Nếu đã vậy thì nên một chiêu kết thúc trận đấu này thôi.
Nàng vận pháp lực lên cực hạn.
– Đại Lực Thiên chỉ!
Phía đối diện, Vân Chi cũng quyết định dùng tuyệt kĩ của mình.
Vô tận pháp lực ngưng tụ phía trên nàng tạo thành cơn hồng thuỷ.
– Minh Hải Chi Nộ!
Sóng dữ hùng hồn lao tới mạnh mẽ va chạm với cự chỉ.
Không có tiếng nổ nào phát ra nhưng lực xung kích trực tiếp trấn những người đứng mấy hàng đầu lui lại hơn chục bước.
Ánh mắt ai cũng ánh lên vẻ sợ hãi.
Thuỷ lực giằng co với cự chỉ vài giây rồi bắt đầu triệt tiêu nó, lao thẳng vào cự tượng.
Bạch Dĩnh cố gắng chống đỡ nhưng dần dần bị đẩy lui khỏi sân đấu.
Vừa lúc đó, thuỷ lực cũng thu lại.
– Ta thua rồi!
Bạch Dĩnh thở ra một hơi.
Vân Chi vẫn là mạnh hơn nàng một bậc.
Quả không hổ là đệ nhất thiên tài của Đế Quốc.
Mọi người nghe thế thì bùng nổ.
Trận đấu giữa hai tuyệt sắc giai nhân đồng thời cũng là thiên chi kiêu tử thật sự mãn nhãn.
Bên kia Vân Chi cũng mỉm cười, nhẹ gật đầu chào Bạch Dĩnh.
Nhiệm vụ giành chiến thắng nàng đã hoàn thành một cách rất xuất sắc.
Tỷ thí hội lần thứ bảy Đế Quốc là đội giành chiến thắng chung cuộc!
Tiếng hô rần trời vang lên.
Cuối cùng, sau sáu mươi năm chờ đợi, người dân Đế Quốc cũng được cảm nhận mùi vị chiến thắng.
Mọi người ùa lên tung hô Trần Phong mấy người trong nỗi xúc động ngập tràn.
Lễ tuyên dương được tổ chức hết sức long trọng.
Đoàn người đến từ Thiên Huyền tông cũng gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến các thí sinh.
Tiếp theo đó là bữa tiệc thịnh soạn và lễ mở màn cho ngày hội tại Huyền thành.

Trần Phong cố gắng tránh đi chú ý của mọi người, kiếm một nhà trọ nào đó nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, khi cậu vừa rời đi chưa được bao xa thì bị tìm thấy, gọi lại.
– Tiểu huynh đệ, chậm chút đã!
Thiếu niên quay lại, đứng đợi phía sau cậu là một người mặc áo bào đen.
Ông ta bỏ mũ trùm xuống để lộ khuôn mặt quen thuộc.
Ngoại tông chủ Thiên Huyền tông.
Trần Phong ngạc nhiên.
Người có thân phận như vậy bỗng nhiên sao lại đi theo cậu?
– Tiền bối, không biết người gặp ta là có chuyện gì?
Cậu chắp tay, cúi đầu hỏi.
Vị tông chủ mỉm cười.
– Giới thiệu lại một chút.
Ta là Đường Hồng Thiên.
Thân phận của ta thì cậu cũng biết rồi.
Mục đích của ta đơn giản thôi, chính là muốn cậu gia nhập Thiên Huyền tông!
Trần Phong tò mò.
Người này bỗng dưng sao lại nhìn trúng cậu? Nếu luận về thực lực, trong đội Đế Quốc cậu chính là thành viên yếu nhất.
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Đường Hồng Thiên cười:
– Ta không chọn đệ tử vì thực lực của họ hiện tại mà là tiềm năng của họ sau này kìa! Thiên phú của cậu rất cao, chiến lực khó lường, thực sự là một mầm non vô cùng tốt.
Nếu theo ta về Thiên Huyền tông, nhất định sẽ tiến rất xa.
Trần Phong nhìn ánh mắt của vị tông chủ.
Đã đạt đến địa vị như vậy, hiển nhiên suy nghĩ hơn người.
Bất quá con đường tu luyện của cậu nếu cứ dễ dàng như được trải thảm mà đi, ắt sẽ không thể nào ma luyện, thành tựu sau này đồng dạng cũng có hạn.
– Tiền bối, thứ lỗi cho ta không thể nhận lời.
Ta tại Thanh Phong Đế Quốc vẫn còn việc cần làm.
Nếu như sau này có cơ hội, nhất định sẽ tìm đến Thiên Huyền tông bái sư!
Trần Phong cúi đầu, chắp tay nói.
Đường Hồng Thiên thấy thái độ của cậu như vậy thì có phần ngạc nhiên.
Lời mời như vậy, đối với lớp người trẻ tuổi mà nói, có sức dụ hoặc vô cùng lớn.
Vậy mà thiếu niên trước mắt kia lại có thể thẳng thắn từ chối.
Quả thực là kẻ không tầm thường!
– Nếu cậu đã nói vậy, ta cũng không ép.
Sau này có nghĩ lại, hãy đến tìm ta.
Thiên Huyền tông luôn chào đón cậu!
– Đa tạ tiền bối!
Đường Hồng Thiên gật đầu, kéo mũ trùm lên rồi rời đi, bỏ lại cậu ở đó, có phần cảm khái.
– Ngươi có vẻ khá tự tin vào cơ duyên của mình!
Giọng nói Phong Thần vang lên.
Trần Phong cười nhạt, hỏi:
– Sư phụ biết Thiên Huyền tông sao?
– Thời viễn cổ, nó được liệt vào hàng ngũ đại tông phái.
Nội tông chủ Thiên Huyền tông là một Pháp Đế cảnh, khắp phiến lục địa này không ai không biết.
Đệ tử trong tông cũng được tuyển chọn rất kỹ lưỡng.
Nhắm mắt chọn ra một người cũng là thiên chi kiêu tử từ một gia tộc hùng mạnh.
Phong Thần dừng một lát rồi nói tiếp:
– Bất quá xem chừng thời gian trôi qua, Thiên Huyền tông không còn giữ được sức mạnh của mình khi trước nữa.
Ngoại tông chủ trước kia tu vi pháp lực đã đạt tới Pháp Thánh cảnh.
Còn người vừa đi kia bất quá chỉ là Pháp Hoàng mà thôi.
Sa sút bậc này quả thực là khá quan ngại!
Thiếu niên gật đầu, bước ra khỏi hẻm, tìm cho mình một cái quán trọ.
Ngày mai sau khi xong xuôi đâu đấy cậu sẽ lập tức về kinh thành.
Trần Phong, Vân Chi, Thiên Ân được gọi lên phòng của Hoàng Thượng.
Vì đã góp công lớn giành chiến thắng nên đội Đế Quốc năm người đều được trọng thưởng nhưng ba người họ được đích thân Quốc Vương điện hạ thưởng thêm.
Mỗi người được thưởng một khoả Lưu Ly Linh đan.
Đây là một đan dược có hiệu quả lập tức tăng pháp lực lên ba tinh dưới pháp quan cảnh.
Sau khi cảm ơn Hoàng Thượng, ba người ra về.
Thiên Ân ở lại Huyền thành chơi hội còn Trần Phong và Vân Chi trở về Hoàng cung tu luyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.