Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 7: Vũ nữ Bách Nhạc Môn (6)




Hai tháng nay, ba người nhà Lý gia phải sống những ngày cực kỳ bi thảm. Mỗi lần bà Lý tìm cách moi tiền từ Thất Nguyệt đều vô cùng tốn sức. Bà ta phải cầu khẩn năm lần bảy lượt, thuyết phục cả nửa ngày trời thì Thất Nguyệt mới bằng lòng đưa cho ba ta một chút sinh hoạt phí để có thể đảm bảo ba người không chết đói.
Tiền Bà Lý gửi tiết kiệm vốn dĩ là phí để chạy trong chuyển trường cho Lý Ngọc Phong. Kết quả là chuyển trường rồi thì giờ chỉ cần đóng tiền là Lý Ngọc Phong có thể đi học, ấy vậy mà Thất Nguyệt lại hề đưa cho bà một trăm đồng đại dương như đã nói. Bà Lý cãi nhau với Thất Nguyệt xong thì đến tiền sinh hoạt cô cũng không đưa cho bà ta nữa. Mặc kệ bà ta khóc lóc, làm loạn om sòm hay lăn qua lăn lại thì Thất Nguyệt cũng không đưa, dù chỉ là một phần. Cuối cùng, Lý Diệu Nhi bày cách cho bà Lý, kêu bà ta gọi hàng xóm tới khuyên Thất Nguyệt phải hiếu thuận. Đúng thật là có những kẻ ưa quản chuyện nhà người khác, đầu tiên là nói bà Lý vất vả rồi làm con gái thì phải biết hiếu thảo, gặp Thất Nguyệt nhưng cô không thèm để ý, thế là họ nhảy dựng đứng lên, chửi Thất Nguyệt không bằng heo chó, sau đó bị Thất Nguyệt quét văng ra khỏi nhà.
Ngày hôm đó Thất Nguyệt đi tới tòa soạn báo để đăng tin đoạn tuyệt quan hệ với bà Lý, Lý Ngọc Phong và Lý Diệu Nhi, ba kẻ đó sau này không còn quan hệ gì với cô nữa.
Bà Lý không ngờ con gái lớn lại tuyệt tình như vậy nên tỏ ra hối hận vô cùng. Nhưng một người đã quyết ra đi bằng bất cứ giá nào thì dù bạn có làm cách nào cũng vô tác dụng, bà Lý chỉ còn biết nịnh nọt thêm mà thôi.
Mới đầu, Lý Ngọc Phong và Lý Diệu Nhi vẫn còn hăng máu kêu bà Lý đừng có lấy tiền của Thất Nguyệt nữa, nhưng chưa được một tuần lễ, bọn họ đã biết cuộc sống khó khăn tới mức nào rồi.
Bà Lý không đòi tiền từ Thất Nguyệt nữa nhưng trong nhà cũng chỉ còn có vài đồng, bà ta chỉ còn biết đi dán hộp giấy để kiếm sống. Nhưng bà ta vốn sống an nhàn nhiều năm, chịu sao nổi kiểu khổ cực như thế. Dán một tuần, tiền kiếm được cũng chỉ đủ để mua ít rau ăn. Lý Ngọc Phong và Lý Diệu Nhi trước đây thấy ăn rau cũng không sao, nhưng trước đây bọn nó ở trường học hành đầy đủ, giờ đến trường bọn họ cảm giác không ngóc nổi đầu lên.
Lý Mẫn Nhi nuôi dưỡng khiến bọn họ quá thoải mái rồi, khi ông Lý còn sống, bọn họ chưa bao giờ phải chịu khổ. Sau khi ông Lý chết, vì có Lý Mẫn Nhi nên bọn họ vẫn không phải chịu khổ vì thế họ mới cảm thấy chị gái mình là một sự sỉ nhục. Mỗi lần người khác hỏi về gia đình thì bọn họ đều tự động né tránh nhắc tới cô chị gái, dẫn tới việc đám bạn của hai đứa nhỏ cứ tưởng rằng Lý gia chỉ có hai người con.
Bây giờ, đi học cần tiền sách vở, bọn họ không có tiền đóng. Các bạn trong trường đi chơi hay tổ chức sinh nhật, bọn họ cũng không dám đi. Những ngày tháng quẫn bách khiến Lý Ngọc Phong và Lý Diệu Nhi vốn sống như đại thiếu gia và đại tiểu thư không thể chấp nhận nổi.
Phong Thất Nguyệt vừa bước vào sân thì nhìn thấy bà Lý đang ngồi trên chiếc ghế đẩu ngủ gật, ban đêm hết sức lạnh lẽo, bà Lý chỉ đắp một cái chăn mỏng trên người. Lúc trước, bà Lý hay đợi Thất Nguyệt trong phòng, nhưng ngay ngày hôm sau, cô đã kêu thợ sửa khóa thay ổ khóa cho mình rồi, bà Lý không thể phá ổ khóa được. Lúc trước, bà ta còn vào phòng Thất Nguyệt lục lọi, muốn trộm một ít tiền nhưng Thất Nguyệt đã sớm gửi tiền vào ngân hàng rồi, sổ tiết kiệm thì cô mang theo bên mình, bà Lý không lấy được gì.
- Mẫn Nhi về rồi à?
Bà Lý nghe thấy âm thanh vang lên trong sân lập tức thức dậy, khuôn mặt tươi cười nhưng vẫn có chút cẩn thận.
Thất Nguyệt hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn bà ta, cô đi thẳng vào phòng của mình.
- Mẫn Nhi à! Công việc có mệt không? Con ăn cơm chưa?
Bà Lý đi theo cô vào phòng, khuôn mặt tươi cười hỏi.
- Vẫn vậy!
Thất Nguyệt vừa cởi giày, vừa lạnh lùng trả lời.
- Có việc gì không? Không có việc gì thì tôi đi ngủ đây!
- Có chứ… Mẫn Nhi à, Tiểu Phong chuyển trường xong rồi, nó học tập lại tốt, đi học chắc chắn có tiền đồ, dì Từ của con cũng tốn sức lắm, bốn mươi đồng đại dương mẹ tiết kiệm đều dùng hết rồi, nếu Tiểu Phong không đi học thì đúng là uổng công đóng tiền.
Bà Lý nói giọng nho nhỏ cầu khẩn, giọng nói rất đáng thương. Nếu không phải đã biết bi kịch của Lý Mẫn Nhi thì Thất Nguyệt có lẽ cũng sẽ có vài phần đồng cảm, nhưng bây giờ, Thất Nguyệt chỉ nhếch miệng cười.
- Tôi có thể đưa tiền cho bà!
Cô nói xong thì dừng lại một chút.
Khuôn mặt bà Lý mừng rỡ.
-Nhưng tôi chỉ có thể đưa năm mươi đồng thôi
Thất Nguyệt cười mỉm, nghiêng người dựa vào chăn rồi nhìn bà Lý.
- Năm mươi đồng không đủ! Mẫn Nhi! Mẹ cầu xin con, vì em trai con, con hãy nghĩ cách đi!
Bà Lý rơi nước mắt, quỳ bịch xuống đất.
Thất Nguyệt nhíu lông mày, nếu là Lý Mẫn Nhi thì chiêu này đã thành công rồi. Khi mẹ đã quỳ xuống trước mặt con gái thì có ai còn có thể từ chối. NhưngcThất Nguyệt chỉ nhìn bà ta mà không nói gì, đến đỡ dậy cũng không đỡ. Lúc bà ta đuổi Lý Mẫn Nhi ra khỏi nhà, cô ấy vẫn còn đang sốt cao, Lý Mẫn Nhi vì muốn kiếm tiền cho gia đình, khách gì cô cũng tiếp, cuối cùng mắc bệnh hoa liễu, bà Lý vì muốn tiết kiệm tiền, nên không cho phép cô đi khám. Lúc đó Lý Mẫn Nhi cũng quỳ xuống, khóc lóc, cầu xin bà ta đừng đuổi cô đi, nhưng Lý Diệu Nhi nói Lý Ngọc Phong phải cưới vợ, nhỡ bên nhà gái biết được Lý Ngọc Phong có một cô chị như thế thì họ sẽ không thể ngẩng mặt lên nhìn họ hàng bên vợ, do đó bà Lý ném Lý Mẫn Nhi ra ngoài vô cùng tàn nhẫn.
Bà Lý thật không ngờ cô không còn đếm xỉa đến bà ta nữa, bà ta cứ nghĩ như vậy có thể khiến Lý Mẫn Nhi mềm lòng, nhưng đối phương chỉ nhìn bà ta, thậm chí còn lấy hạt dưa trong túi ra vừa cắn vừa nhìn khiến bà Lý cứng người không biết làm sao một hồi..
Một hồi lâu sau, bà Lý chỉ còn biết run rẩy đứng lên.
- Thôi được rồi, bà cũng đừng có diễn kịch nữa, không có tác dụng gì với tôi đâu! Tôi đưa bà năm mươi đồng, chẳng phải bà vẫn còn một cô con gái sao? Để nó giúp bà kiếm thêm năm mươi đồng đi, chẳng phải là đủ một trăm đồng rồi sao? Vậy cũng công bằng, đừng luôn chỉ nhằm vào một đứa con gái để sống!
Cô vừa nói vừa vứt đám hạt dưa trong tay xuống trước mặt bà Lý. Thất Nguyệt nở nụ cười.
Bà Lý cuộn chặt nắm tay, móng tay như muốn ghim cả vào thịt. Bà vốn không nỡ để Lý Diệu Nhi làm gì, nhưng sự sỉ nhục của Thất Nguyệt khiến bà ý thức được rằng không thể hi vọng vào đứa con gái này nữa, thời gian gần đây đã giúp bà nhận ra điều đó.
Nếu Lý Mẫn Nhi thật sự không chu cấp tiền nữa thì bọn họ chỉ còn biết uống gió Tây Bắc mà sống thôi.
Nhà thì tuyệt đối không thể bán, vì bà còn phải để lại cho con trai. Con gái thì là con nhà người ta, đợi gả đi thì không còn xài được nữa, người phụ nữ dựa vào gì? Chẳng phải là dựa vào con trai sao? Vì con trai, vì con trai thì bà ta có thể đuổi một đứa con gái đi cũng chẳng phải là việc không thể.
- Thế nhưng, học phí của Tiểu Phong vài ngày nữa phải đóng rồi, cứ cho là Diệu Nhi đi nhảy thì có mấy ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Hồi lâu sau, bà Lý ngẩng đầu, nhìn Thất Nguyệt bằng con mắt đỏ ngầu.
Đôi môi Thất Nguyệt nhếch lên đầy châm chọc. Ở kiếp trước của Lý Mẫn Nhi, bà Lý cưng Lý Diệu Nhi đến nỗi không để nó phải chịu một chút ấm ức nào, nó được ăn ngon, mặc đẹp. Vì muốn để Lý Diệu Nhi sống cuộc sống như vậy nên Lý Mẫn Nhi không còn coi mình là người nữa. Phá thai ba lần, vừa mới phá thai lần thứ ba xong là đã vội đi tiếp khách. Hóa ra sự yêu thương này là có điều kiện, đó chính là… người hi sinh không phải bà Lý.
- Chẳng phải mẹ nói Kiều Kiều kiếm được rất nhiều tiền sao! Nó có thể học Kiều Kiều ở sau phố ấy! Con có thể giúp nó tìm khách, nó vẫn còn là gái trinh, dựa vào nhan sắc của nó, bán một trăm đồng cũng không thành vấn đề gì đâu!
Thất Nguyệt lấy ra ba đồng bạc vứt trước mặt bà Lý, tiếp tục nói:
- Tiền cơm mấy ngày nay đây, bà đi tìm thêm bác sĩ người Tây để mua ít thuốc an thần, đừng để nó làm loạn, nếu không, tiền mà bà muốn cũng chỉ như pháo bay thôi, có một trăm đồng rồi thì tiền sách vở của con trai bà cũng đủ luôn đấy!
Bà Lý nhặt từng đồng tiền trước mặt lên, khuôn mặt trắng bệch, rồi bà ta quay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.