Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 11: Vũ nữ Bách Nhạc Môn (10)




Chuyện này càng khiến cho mâu thuẫn của Lý Ngọc Phong và Lý Diệu Nhi càng thêm gay gắt, vốn dĩ Lý Diệu Nhi đang trông chờ vào tiền đồ của Lý Ngọc Phong sẽ rộng mở vì thế mà trước đây còn cố nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại Lý Ngọc phong hoàn toàn không thể dựa vào được nữa nên cô ta càng không khách khí đối với gã, cũng không đem tiền về nhà hơn 10 ngày cũng không lộ mặt khi trở về thì lại chế giễu Lý Ngọc Phong một trận.
Lý Ngọc Phong vốn luôn động tay chân đánh chửi Lý Mẫn Nhi mà hiện tại, Lý Diệu Nhi lại có thái độ như thế nên trong cơn tức giận gã đánh Lý Diệu Nhi một trận. Thời điểm gã đè đánh thì Mặt Lý Diệu Nhi bị dây thép trên mặt đất đâm bị thương lúc này Lý Diệu Nhi hận Lý Ngọc Phong đến tận xương.
Hiện tại, thứ có giá trị nhất của cô ta chính là khuôn mặt này mà sau đó, tuy vết thương đã lành nhưng vẫn lưu lại sẹo. Lý Diệu Nhi thấy mình bị như vậy mà bà Lý còn không có chút nào trách cứ con trai ngược lại còn la mắng cô ta một trận thì trái tim càng thêm lạnh lẽo.
Lý Diệu Nhi tìm tên lưu manh đang yêu đương vụng trộm với mình rồi canh thời điểm Lý Ngọc Phong ra ngoài thì kéo ra tới ngõ nhỏ tàn nhẫn đánh một trận khiến cho chân của Lý Ngọc Phong bị gãy mà sau đó lấy Diệu Nhi cũng dọn ra ngoài sống chung với tên lưu manh kia.
Thất Nguyệt từng gặp Lý Diệu Nhi ở trên phố một lần, chỉ trong thời gian gần nửa năm mà cô ta giống như trở thành một con người khác không còn là bộ dạng thỏ trắng nhỏ ôm quần áo lúc đó. Cô ta vì mấy đồng tiền mà lôi kéo, ăn vạ khóc lóc với khách làng chơi còn tên lưu manh đang sống chung với cô ta thì đứng bên cạnh.
Lý Diệu Nhi cũng đã thấy Thất Nguyệt, không thèm tranh cãi với khách làng chơi kia nữa mà chửi ầm lên với Thất Nguyệt, thậm chí cô ta còn muốn tiến lên đánh Thất Nguyệt nhưng lại bị tên lưu manh đứng bên cạnh kéo về tát một cái. Tên lưu manh khom lưng cúi đầu xin lỗi Thất Nguyệt cả nửa ngày, Thất Nguyệt chính là trụ cột của Bách Nhạc Môn, côn đồ như gã ta không đắc tội nổi.
Thất Nguyệt vừa đánh xong 1 bài thì được tặng mấy lẵng hoa. Thất Nguyệt cảm thấy may mắn vì bnm là sàn nhảy lớn. Tuy có vài vị nhân vật lớn có thiện cảm với cô nhưng tất cả đều rất có thân phận không thèm cưỡng ép cô làm gì. Hiện tại, cô còn trẻ, sàn nhảy cảm thấy hình tượng này của cô rất tốt cho nên cực kỳ che chở cho cô.
Thất Nguyệt thay quần áo ở phía sau hậu đài, sau khi tháo trang sức thì cô định đi về, Đột nhiên có một người gác cổng trại vào nhỏ giọng nói với cô:
-Chị Mẫn, bên ngoài có một người phụ nữ nói là mẹ của chị.
Hả?
Thất Nguyệt trầm tư một chút sau đó cười nói:
-Cậu kêu bà ta chờ một lát đi, thuận tiện kêu Tiểu Lượng Tử tới đây giùm tôi!
Người gác cổng gật đầu đồng ý sau đó nói vài câu nịnh nọt mà thấy Thất Nguyệt không để ý tới mình thì ra ngoài.
-Chị Mẫn, chị tìm em!
Tiểu Lượng Tử vội vã chạy vào.
Thất Nguyệt thấy Tiểu Lượng Tử chảy mồ hôi đầm đìa thì đưa cho cậu ta một cái khăn lông rồi nói:
-Cậu rất gấp gáp cái gì!
-Chị Mẫn kêu em thì cho dù em ở tận chân trời cũng lập tức chạy tới đây ngay!
Tiểu Lượng Tử vừa lau mồ hôi vừa cười he he trả lời.
-Lần trước cậu làm tới đâu rồi?
Thất Nguyệt không để ý tới sự nịnh nọt của Tiểu Lượng Tử, hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Vài ngày trước đó, Thất Nguyệt đã kêu Tiểu Lượng Tử tới tìm mấy tên lưu manh ở sòng bạc nhằm dụ dỗ Lý Ngọc Phong đi đánh bạc. Nếu là Lý Ngọc Phong ngày xưa thì giả sẽ không đi vì đã luôn tự cho rằng bản thân mình rất thanh cao, nhưng hiện tại Lý Ngọc Phong đã bị đuổi học còn bị què chân bây giờ chính là thời điểm gã cảm thấy thất bại nhất cho nên dụ dỗ gã dễ như trở bàn tay.
Tiểu Lượng Tử cũng biết Thất Nguyệt không thích nói chuyện nhiều cho nên cũng trả lời thẳng vào vấn đề:
-Chuyện này đã làm tốt rồi ạ, gã thiếu sòng bạc không ít tiền Cho nên cũng đem nhà thế chấp cho sòng bạc. Chị Mẫn, hình như đó là nhà của chị!
-Nơi đó không phải là nhà của tôi!
Thất Nguyệt lạnh nhạt trả lời.
-Tôi muốn họ không còn thứ gì hết! Nói với sòng bạc không cần phải khách khí, tiền thì một xu tôi cũng không cần!
Tiểu Lượng Tử rùng mình, nghe nói độc nhất là lòng dạ phụ nữ mà! Nhưng mà y cũng không có thừa thãi sự đồng tình đâu! Ai làm cái nghề này, trên tay cũng không sạch sẽ bao nhiêu, điều khiến y cảm thấy kỳ quái là tại sao cô gái này lại muốn xuống tay với gia đình mình, mà bộ dạng lại giống như có thâm thù đại hận vậy.
Nhưng Tiểu Lượng Tử là người thông minh, chuyện không nên hỏi thì y sẽ không bao giờ hỏi tới, Thất Nguyệt hài lòng nhất điểm này của y.
Thời điểm Thất Nguyệt đang làm thì đã thấy một bộ quần áo khác, bọc cả người kín mít, cô còn cố tình đi ra ngoài bằng cửa sau. Bà Lý đứng ở cửa hết giờ thì lại đợi nhưng cũng không thấy Thất Nguyệt đi ra. Hôm nay bà ta cố tình mặc bộ quần áo cũ nát và mỏng manh để khiến mình trông đáng thương, nếu có thể làm hòa với Thất Nguyệt thì là tốt nhất, còn nếu Thất Nguyệt Không chịu gặp bà ta thì bà ta sẽ ở đây khóc lớn làm mọi người biết Thất Nguyệt bất hiếu ép cô vào khuôn khổ.
Gần đây Lý Ngọc Phong thiếu nợ cờ bạc một số tiền rất lớn, bà ta cũng đã cùng đường rồi chỉ còn cách tới tìm Thất Nguyệt. Bà Lý đã nhờ chị Từ hàng xóm giúp bà ta tìm một người để bà ta gả Thất Nguyệt, chị Từ lại là người quen biết nên ngày thường cũng thích làm mấy việc kéo mối linh tinh như thế này. Chị Từ đã tìm được một thương nhân có tiền giúp bà ta, người này lại nghe bà Lý nói con gái mình là trụ cột của Bách Nhạc Môn thì lập tức đồng ý, người đó nói nếu để Thất Nguyệt làm vợ bé cho hắn thì hắn sẽ trả nợ giúp Lý Ngọc Phong.
Bà Lý đợi suốt mấy tiếng cũng không thấy Thất Nguyệt nên đi tới chỗ người giữ cửa hỏi một chút, đối phương trả lời là tiểu thư Mẫn Nhi đã về rồi khiến cho bà Lý tức gần chết. Thất Nguyệt kêu bà ta trở nên bà ta cứ ngu ngốc mà đứng đây chờ không ngờ cô lại để bà ta leo cây, đứng trong gió lạnh suốt mấy tiếng.
Bà Lý run rẩy trở về, thời điểm bà ta đi vào một cái ngõ nhỏ thì bị một xô nước hắt xuống từ trên lầu xối ướt. Bà Lý bị ướt từ đầu đến chân, lạnh đến thấu tim, mà lại nghe thấy đây là nước rửa chén của tiệm cơm thì cảm thấy vừa lạnh vừa buồn nôn. Trên đầu bà ta còn dính một sợi mì, bà Lý lập tức ngồi xuống nôn ra.
Người hắt nước vào bà lý chính là Thất Nguyệt, cô tìm người theo dõi bà ta nên tất nhiên cũng biết mục đích của bà ta. Thất Nguyệt cảm giác được cảm xúc nguyên bản của Lý Mẫn Nhi trong người mình đang tức đến phát run. Người mà bà Lý tìm là một bố thương có tiếng là háo sắc, vợ nhỏ có đến mười mấy người, vợ cả lại tàn nhẫn độc ác, phụ nữ chết oan trong nhà lão ta rất nhiều, nếu muốn hỏi thăm thì đều có thể biết được chuyện này nhưng bà Lý lại trực tiếp muốn bán nữa con gái của mình cho người như thế.
May mắn Thất Nguyệt được Bách Nhạc Môn che chở, bà Lý không dám nói là quan hệ của mình và Thất Nguyệt không tốt mà chỉ nói tính tình con gái kiêu căng, không quá nguyện ý gả chồng nên cần một chút thời gian nữa nên đối phương cũng không dám làm gì Thất Nguyệt mà để cho bà Lý tới khuyên nhủ.
Bà Lý bị đông lạnh cả đêm còn bị hắt một thau nước bẩn, thời điểm về đến nhà thì quần áo cũng đã đóng thành băng, ngày hôm sau lập tức ngã bệnh. Thất Nguyệt lại cho người truyền tin nói với vị thương nhân mà bà Lý tìm được là cô đã sớm đăng báo nói rằng đoạn tuyệt quan hệ với bà Lý rồi, cho nên dù cho Lý gia có việc gì thì cũng không liên quan tới cô.
Đối phương vô cùng tức giận vì lão đã đưa một ít tiền đặt cọc cho bà Lý nhưng không ngờ bà ta lại dám lừa gạt lão, lão không dám đi tìm Thất Nguyệt gây chuyện nên lão đổ hết cơn giận lên đầu Lý gia lão cho người tới đập phá hết đồ đạc trong nhà họ Lý.
Họa vô đơn chí khi Nhà Họ Lý mới vừa bị đập phá xong thì người của sòng bạc lại đến đòi nợ nhưng đã không còn tiền nên họ chém đứt tay của Lý Ngọc Phong. Bà Lý đau lòng con trai nên tuy rằng không muốn nhưng bà ta chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của đối phương là lấy nhà gán nợ.
Thất Nguyệt vẫn thỉnh thoảng nghe được tin tức của Lý gia thông qua Tiểu Lượng Tử. Lý Ngọc Phong vẫn thích cờ bạc nhưng mỗi khi đánh bạc thì rất ít ăn tiền, hiện tại ngoại trừ cờ bạc thì gã lại đi uống rượu, mỗi ngày ăn không ngồi rồi lại bởi vì ăn trộm đồ mà thường xuyên bị người đánh đập.
Bà Lý lại tìm tới Thất Nguyệt rất nhiều lần nhưng cô đều tránh đi không gặp, cuối cùng bà Lý cũng hiểu thái độ dứt khoát của cô cho nên không tới nữa. Bây giờ mỗi ngày bà Lý đều đi giặt quần áo cho người ta, làm một chút việc vặt để nuôi sống Lý Ngọc Phong, nhưng thường xuyên bị Lý Ngọc Phong xin tiền, bà ta không cho thì lại bị Lý Ngọc Phong đánh. Còn Lý Diệu Nhi cũng sống không tốt hơn bao nhiêu, sau khi cô ta ở chung với tên lưu manh thì cũng mang thai vài lần nhưng đều đi phá, sau đó lại học thêm thói hút thuốc phiện, vì muốn có tiền mua thuốc phiện mà cái gì cũng chịu làm.
Thất Nguyệt cảm thấy sống như vậy thì còn khó chịu hơn là chết, có lẽ họ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tại sao Lý Mẫn Nhi lại thay đổi và vì sao lại đối xử với họ như thế. Nhưng mà rốt cuộc thì họ cũng cảm nhận được nỗi khổ mà Lý Mẫn Nhi đã từng phải chịu.
Lúc này, Thất Nguyệt cảm giác được sự thoải mái trong thân thể, oán hận của nguyên chủ đã tan biến cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc thì có thể lựa chọn ở lại hoặc là trở về, nhưng nếu muốn ở lại thì phải trả 100 điểm kinh nghiệm, Thất Nguyệt không có điểm kinh nghiệm! Tuy rằng cô vẫn muốn ở lại thế giới này để học thêm một vài thứ nhưng ngại quá trong túi không có điểm!!!!
Sau khi choáng váng mặt trận, Thất Nguyệt đã trở về không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.