Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 2: Nữ nhi của Nữ chủ đạo văn (2)




Nhiếp lão tam cùng với Uông Thu Nguyệt đi rồi, Khương Quy động tác nhanh hơn, chỉ một lát sau mộc tiêu được đẩy ra, sau đó nàng cẩn thận ra sân.
Tiểu viện nông gia này là do Khương lão thái bán đi nhà cũ (tổ tiên để lại) trên trấn mới về nông thôn mua lại. Kết cấu là Tứ Hợp Viện, gần xa một trăm mét đều không có nhà ai để làm hàng xóm, bởi vì Khương lão thái không muốn giao tiếp cùng người nông thôn chân đất. Từ trấn trên phải dọn về nông thôn ở là bất đắc dĩ, nhưng Khương lão thái cũng không cảm thấy chính mình là người nhà quê, nàng muốn cùng những người chân đất phân rõ giới hạn.
Ưu việt địa lý cùng hoàn cảnh mười phần thuận tiện cho Uông Thu Nguyệt cùng Nhiếp lão tam yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, trước mắt cũng thuận tiện để Khương Quy phát hiện ra tung tích của hai người.
Khương Quy không có theo quá gần, xa xa mà nhìn, thấy hai người bước vào một căn nhà đổ nát dưới chân núi. Căn nhà bị bỏ hoang này là nhà của một lão cử nhân ở trong thôn, lão cử nhân lầm lì, lôi thôi lếch thếch còn có chút hơi điên, bị người trong thôn đẩy ra sống một mình. Mùa thu năm kia lão cử nhân bị bệnh chết, thi thể bốc mùi hôi thúi mới được phát hiện, chết đến thảm không dám nhìn, thôn dân đối với căn nhà này về sau là mười phần kiêng kị, đủ loại câu nói siêu nhiên thần quái ra đời, dần dần thành nhà ma trong miệng của thôn dân, bình thường không ai dám tới miếng đất này. Hai người tìm một nơi để yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nửa điểm đều không để ý.
Uông Thu Nguyệt thật ra cũng để ý, chính là màn trời chiếu đất ở bên ngoài cũng so với nhà ma này tốt hơn. Nhưng hôm nay trời giá rét, không phải là không có điều kiện sao, nên chỉ có thể tạm chấp nhận. Không ngờ nàng còn cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ đâu…
Nhưng nàng không biết chờ đợi nàng còn có càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.
Xác nhận xong địa điểm, Khương Quy bước nhanh trở về, lại không phải là hồi Khương gia, thông tri người Khương gia là không được, Khương lão thái vì thể diện sẽ chỉ có biến đại thành tiểu.
Khương Quy sờ sờ quần áo đã khô cạn vết máu của mình, ban ngày Uông Thu Nguyệt kia đánh nhưng thật không lưu tình chút nào. Ở nguyên bản thế giới, Khương Lai Đệ chết ngất ở phòng chứa củi, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới được phát hiện. Sở dĩ được phát hiện là vì Lâm Uyển Nương phải đi làm công, Khương Lai Đệ bị nhốt ở phòng chứa củi, việc nhà rơi xuống trên đầu Uông Thu Nguyệt. Từ khi vào cửa Khương gia, Uông Thu Nguyệt sống chính là cuộc sống của một thiếu nãi nãi, nơi nào nguyện ý rửa rau nhóm lửa nấu cơm, nàng liền thuyết phục Khương lão thái trước tiên đem Khương Lai Đệ thả ra ngoài, mở ra phòng chứa củi trông thấy là một cái sắp chết Khương Lai Đệ.
Trước mắt Khương Quy có thể đi có thể chạy tất cả là dựa vào phúc lợi của hệ thống dành cho tân thủ. Chữa hết nội thương trong cơ thể cho nàng, vết thương của nàng mặc dù đã tốt, nhưng Uông Thu Nguyệt thịnh tình chiêu đãi Khương Quy còn không quên, nàng muốn nàng kia trở về thật long trọng, mới là đạt đến cái lễ gọi là có qua có lại.
>>>>>>>>>>>>>
“Tiểu Bắc ca, tiểu Bắc ca.”
Nhiếp Bắc mơ mơ hồ hồ nghe được có người đè nặng thanh âm cố hạ thấp giọng gọi hắn, tỉnh thần vừa nghe lại, thật sự có người kêu hắn, thanh âm hoảng loạn lại bất lực, còn có điểm quen tai. Hắn giật mình bò dậy, xỏ vào giày rồi mở cửa, liền thấy đứng ở cửa là một tiểu cô nương bộ dạng thảm hề hề, đầu bù tóc rối, mặt mũi bầm dập, đang run bần bật, thật là thê thảm.
“Lai Đệ!” Nhiếp Bắc kinh ngạc chạy nhanh lại kéo nàng vào nhà: “Làm sao vậy? Hơn nửa đêm ngươi chạy ra, bọn họ lại muốn đánh ngươi!”
Nhà hắn ở bên ngoài cách tiểu viện của Khương gia trăm mét, cách đến xa như vậy nhưng thường thường còn có thể nghe thấy bên kia có tiếng mắng người, đánh người, nghe là biết Khương Lai Đệ cuộc sống trôi qua quá không tốt.
Khương gia lúc mới vừa chuyển về nãi nãi hắn nghe được động tĩnh còn sẽ khuyên vài câu, đều bị đáp về là chuyện nhà của ta không cần người ngoài phải quản, đặc biệt là Uông Thu Nguyệt miệng lưỡi sắc bén vô cùng, càng khuyên Khương Lai Đệ sẽ chịu tội càng thảm, nãi nãi cũng không dám lại đi.
Khương Quy dựa vào tình hình mà đánh một cái giả bộ run run, như là sợ cực kỳ, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, khổ sở nói: “Tiểu Bắc ca, bọn họ lấy đòn gánh đánh ta còn đem ta nhốt ở phòng chứa củi, ta đau đến ngủ không yên.”
Nàng thành công, tuổi trẻ khí thịnh lại giàu tinh thần trọng nghĩa Nhiếp Bắc nắm chặt thành nắm đấm: “Ngươi chờ, ta đi lấy chút dược cho ngươi.”
Khương Quy liên tục lắc đầu, giữ chặt tay áo Nhiếp Bắc, lắp bắp nói: “Không, không cần. Tiểu Bắc ca, ta không phải tới đây để xin thuốc, ta, ta là thấy…”
Nàng trợn to hai mắt vì hoảng sợ, tròng mắt có chút tê dại.
“Ngươi thấy cái gì?” Nhiếp Bắc tâm nhảy lên.
Khương Quy thanh âm phát run: “Ta thấy Nguyệt dì cùng Nhiếp lão tam đi...Đi rồi.”
Nhiếp Bắc nghẹn họng nhìn trân trối, hắn đã mười tám tuổi, lại sớm đi ra ngoài kiếm ăn, đương nhiên biết ý nghĩa rõ ràng. Đặc biệt hắn biết Nhiếp lão tam là cái mặt hàng gì, phàm là đại cô nương, tiểu tức phụ có bộ dáng hơi tốt một chút, trong nhà bị nam nhân uất ức, miệng hắn đều sẽ hoa hoa mấy câu. Năm đó cha hắn bệnh chết, trong nhà chỉ còn lại người già, phụ nữ cùng trẻ em, Nhiếp lão tam liền gạ gẫm nương của hắn. Lúc ấy hắn mới mười tuổi, cầm lên gậy sắt chống lại Nhiếp lão tam, tuy rằng ăn lỗ nặng nhưng tên Nhiếp lão tam rốt cuộc cũng không dám lại đùa giỡn nương của hắn nữa.
Khương Quy chính là biết Nhiếp Bắc cùng Nhiếp lão tam có hận cũ, còn biết cả thù mới của bọn họ. Năm nay bởi vì đồng ruộng có giới hạn, hai người vừa trải qua một trận, Nhiếp Bắc cao to lại thêm là hắn dẫn đầu đám thanh niên trẻ tuổi trong thôn, có một bang tiểu hỏa tử tới giúp hắn, chọc người ghét Nhiếp lão tam chỉ có bị đánh thảm.
Cho nên Khương Quy mới có thể tìm tới Nhiếp Bắc, thứ nhất hắn không sợ đắc tội với Nhiếp lão tam; thứ hai hắn có tiếng nói bắt gian càng sẽ được người tin tưởng; thứ ba hắn rất có tinh thần trọng nghĩa.
“Ta, ta đi theo, bọn họ đi căn nhà ma ở phía Tây.”
Nhiếp Bắc nghĩ mà sợ: “Ngươi cái đứa ngốc lớn mật này, nếu như để bọn họ phát hiện, cái mạng nhỏ này của ngươi cũng khó giữ.”
“Ta không nghỉ được nhiều như vậy, cũng không biết như thế nào ta lại đi theo lên.”
Khương Quy bắt đầu biểu diễn nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, “Ta mơ mơ hồ hồ nghe thấy bọn họ nói cái gì cao chạy xa bay….”
Khương Quy biểu tình tựa như trời đất sụp đổ: “Hắn nói, nói Thiên Tứ là nhi tử của hắn, hắn cũng muốn mang đi cùng. Tiểu Bắc ca, Thiên Tứ là đệ đệ của ta, nãi nãi với nương thương hắn như vậy, Thiên Tứ sao có thể không phải đệ đệ của ta. Tiểu Bắc ca ta nên làm cái gì bây giờ, ta nghĩ nên nói cho nãi nãi với nương biết, nhưng ta không dám, nãi nãi sẽ đánh chết ta.”
Kia bộ dáng yếu ớt, đáng thương lại bất lực.
Đối với lời Khương Quy nói, Nhiếp Bắc tin tưởng không hề nghi ngờ chút nào. Uông Thu Nguyệt chính là từ trong thôn của bọn họ đi ra ngoài, lúc tuổi trẻ có chút ngả ngớn không trang trọng, với một tên ăn chơi Nhiếp lão tam cùng nhau cũng không có gì lạ. Mà Khương Lai Đệ lại yếu ớt thành thật như vậy, sao có thể nối dối hắn loại chuyện này.
Nhiếp Bắc thương hại sờ sờ đỉnh đầu Khương Quy, hắn nhìn hài tử bị dọa đến, giảm nhẹ thanh âm an ủi: “Ngươi đừng sợ, có ta ở đây. Ngươi đi về trước, coi như chưa có phát sinh chuyện gì hết, biết không? Không cần cùng người nào nói đến chuyện này, bao gồm nương của ngươi, ta cũng sẽ không nói với ai là ngươi đến tìm ta.”
Khương Quy hoang mang lo sợ nhìn hắn: “Nãi nãi cũng không thể nói? Bọn họ muốn mang Thiên Tứ đi, Thiên Tứ là mệnh căn tử của nãi nãi, nãi nãi không thể không có Thiên Tứ.”
Nhiếp Bắc thầm nghĩ cái nha đầu ngốc này, nãi nãi của ngươi mà biết Thiên Tứ không phải cháu trai bảo bối, tâm muốn ăn sống Thiên Tứ cũng đều có. Hắn trấn an Khương Quy: “Ngươi đừng nói, tính tình nãi nãi của ngươi ra sao ngươi cũng biết, nàng nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên ngươi, để ta nói, ta đảm bảo bọn họ không có mang Thiên Tứ đi được.” Cũng không biết lúc Khương lão thái biết được có thể hay không đuổi Khương Thiên Tứ đi.
Khương Quy như trút được gánh nặng thở ra một hơi, trong mắt tràn đầy tin cậy và cảm kích.
Nhiếp Bắc cảm thấy hắn đang gánh vác trách nhiệm cực kỳ trọng đại, không có Uông Thu Nguyệt cùng với Khương Thiên Tứ, cuộc sống của nha đầu này chắc có thể trôi qua tốt hơn rất nhiều.
Tưởng tượng như thế, Nhiếp Bắc gấp không chờ nổi chuẩn bị đi bắt gian, liền không có thời gian đưa Khương Quy về, vội vàng dặn dò nàng đi về cẩn thận.
Khương Quy nhút nhát sợ sệt gật đầu, xoay người đi, nàng nhếch lên khóe miệng cười.
>>>>>>>>>>>>>
Trở lại tiểu viện Khương gia, Khương Quy nắm chặt thời gian đào trộm tiền. Khương lão thái chôn toàn bộ tài sản dưới gốc cây táo trong hậu viện, Khương lão thái sợ bị kẻ cắp trộm đi nên cố ý chôn sâu xuống đất, cho rằng sẽ an toàn, kết quả lại tiện nghi cho kẻ trộm nhà.
Ở nguyên bản thế giới là tiện nghi cho Uông Thu Nguyệt. Bị trộm về sau cuộc sống của nhà họ Khương chân chính nghèo khổ, rốt cuộc cũng đến lượt Lâm Uyển Nương thể hiện tài năng.
Hiện giờ tiện nghi cho nàng, Khương Quy một chút cũng không thấy ngại khi làm những người này nghèo khổ, cũng không biết lúc này đây không có Khương Lai Đệ, ai sẽ tới lấp hố.
Vài phút sau nàng đào được một cái hộp vuông được làm bằng gỗ đỏ dài khoảng hai mươi centimet, Khương Quy mở hộp ra, bên trong nặng trĩu đầy thỏi vàng, đá quý, vòng ngọc, còn có một túi đầy tiền đại dương. Khương Quy xùy một tiếng, lão thái thái có vốn riêng nhiều như vậy, năm đó thấy Khương Lai Đệ sắp chết cũng không cứu.
Mấy năm nay tiền mướn một cái người hầu cũng không nỡ bỏ ra, chỉ coi Lâm Uyển Nương cùng với Khương Lai Đệ như dê bò mà sai sử, còn không cho ăn ngon, này lão thái thái tâm đủ ác.
Trộm tiền riêng của lão thái thái lòng dạ hiểm ác, một chút chột dạ Khương Quy cũng không cảm thấy, nàng còn cảm thấy mỹ mãn ôm hộp gỗ trở lại phòng chứa củi, từ bên trong gắn lên mộc tiêu, sau đó thành thật ngồi chờ ăn dưa.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.