Phân Tranh Thiên Hạ

Chương 45: Hắn Nói Chúng Ta Là Phế Vật (2)




Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Viên Cương gật đầu: “Rõ, việc này ta đi xử lý, ngài ổn định đám Thương Triều Tông đi!”
Ngưu Hữu Đạo than thở nói: “Ban nãy ta muốn ổn định bọn hắn, ngươi làm rối cái gì chứ?”
Viên Cương lắc đầu một cái, nằm trên chăn nhắm mắt đi ngủ, làm như không nghe thấy gì hết.
Bình minh ngày hôm sau, Viên Cương đi múc nước, giúp Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị sẵn nước cần dùng. Ngưu Hữu Đạo ở ngoài lều rửa mặt xong hết thì nhìn đông tới nhìn tây, thấy người ngựa bôn tẩu liền quay đầu hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Nghe nói lên núi đốn củi, bện bè gỗ vượt sông!” Viên Cương đáp.
“Uầy!” Ngưu Hữu Đạo nhìn bốn phía.
Rửa mặt xong, Ngưu Hữu Đạo tản bộ xung quanh, nhìn thấy đám Thương Triều Tông đang đứng trên sườn bờ sông chỉ trỏ mặt sống, Ngưu Hữu Đạo chủ động bước tới. “Vương gia, động tĩnh lớn như vậy là muốn làm bè gỗ vượt sông sao?”
Mấy người quay đầu lại nhìn, cũng lần lượt chào hỏi, Lam Như Đình cười nói: “Đúng vậy! Nếu chỉ có người qua sông thì dễ xử lý, nhiều ngựa thế này, không làm trên trăm bè gỗ thì e là không tiện.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn xuống phía dưới, hiếu kỳ nói: “Thượng hạ du không có cầu sao?”
Lam Như Đình nói: “Pháp sư có chỗ không biết, thái thú Phượng Lăng Ba quận Quảng Nghĩa tự xây dựng quân đội riêng, để đề phòng đại quân triều đình đã khống chế chặt thuyền lui tới trên sông, còn cầu nối qua sông cũng đã bị đốt hết. Đi đường vòng thì quá xa, chúng ta chỉ có thể làm bè gỗ vượt sông.”
“Xây dựng quân đội riêng?” Ngưu Hữu Đạo đi vào giữa đám người, nhìn cảnh vật lờ mờ bờ bên cạnh. “Chỉ là một quận trưởng mà cũng dám đối kháng với đại quân triều đình. Phượng Lăng Ba này rất lợi hại sao?”
Huynh muội Thương Triều Tông liếc nhìn nhau, ngay cả điều này cũng không biết sao, liệu có phải Ngưu Hữu Đạo đã biết rõ còn cố hỏi không.
Lam Như Đình mỉm cười, vuốt râu nói: “Thực lực một quận đối kháng với cả triều đình dĩ nhiên không được, chẳng qua triều đình hiện nay đang đối mặt với đại quân nước đối địch áp cảnh, không thể tạo thêm nội loạn. Còn Phượng Lăng Ba này đúng là cũng có chút thực lực, có môn phái tu hành làm chỗ dựa không nói, dưới trướng còn có mười vạn đại quân tinh nhuệ, trưởng tử Phượng Nhược Nghĩa, thứ tử Phượng Nhược Tiết đều là hổ tướng năng chinh thiện chiến. Ngay cả nữ nhi Phượng Nhược Nam cũng là nữ tướng hào kiệt không thua gì đấng mày râu. Phượng Lăng Ba có hai nhi một nữ làm tướng, liên tiếp đánh bại đại quân triều đình chinh thảo nhiều lần, khiến triều đình tạm thời chỉ có thể trấn an, không dám bứt họ hoàn toàn làm phản. Cộng thêm quận Quảng Nghĩa là nơi đất lành, khí hậu ôn hòa, lương thực sung túc, nhân khẩu dĩ nhiên cũng không ít, có thể nói là đã đã tạo điều kiện cho Phượng Lăng Ba tự lập, bởi vậy họ mới dám nhân lúc triều đình lo ngoại hoạn mà đối kháng!”
Một quận trưởng bên dưới mà cũng dám tự xây dựng quân đội riêng, xem ra phiền phức của nước Đại Yên này không nhỏ! Ngưu Hữu Đạo lại lộ vẻ đăm chiêu, thầm thì trong miệng: “Phượng Nhược Nam...”
Hắn nhớ tới một chuyện, năm đó lúc từ miếu nhỏ trong thôn dọc theo con sông trôi đi từng gặp một nữ tướng, lúc gọi hang từng bảo hắn tìm đến quận Nghĩa Quảng nương tựa, hắn nhớ kỹ trên lệnh bài bắn cho hắn có khắc một con Phượng Hoàng, còn có một chữ “Nam”.
Lam Như Đình nghe hắn lẩm bẩm vậy thì ướm hỏi: “Pháp sư quen Phượng Nhược Nam nữ nhi Phượng Lăng Ba sao?”
“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo cười lắc đầu.
Đúng lúc này, nơi tạm đóng quân phía sau đột nhiên xuất hiện động tĩnh rối loạn, Thương Triều Tông bỗng nhiên quay đầu lại quát: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu sang nhìn thì thấy Viên Cương bị một đám người vây quanh, lông mày hơi giật giật. Sau đó mấy người nhanh chóng bước tới, Bách phu trưởng Quan Thiết tiến đến mở đường, đám người vây quanh tránh ra, thấy Viên Cương đang đối mặt với thân vệ của mình, Thương Triều Tông lại một lần nữa quát: “Xảy ra chuyện gì?”
Viên Cương đứng sừng sững tại chỗ không nhúc nhích, mặt không cảm xúc. Trần Thụ Lâm - một Bách phu trưởng khác đứng đối diện gã chỉ vào Viên Cương, sắc mặt giận dữ nói: “Vương gia, hắn ta nói người của nhị vệ Anh Dương, Vũ Liệt chúng ta là phế vật!”
Mọi người nhanh chóng nhìn chằm chằm Viên Cương, Thương Thục Thanh âm thầm cảm thấy kỳ quái. Viên Cương này tuyệt đối không phải người nhiều chuyện, sao lại có thể nói ra những lời này?
Thương Triều Tông hỏi: “Viên huynh đệ, có chuyện như vậy sao?”
Viên Cương thờ ơ nói: “Là ta nói.”
Một câu càng kích thích chúng nộ, sắc mặt của những người xung quanh đều giận dữ, ngay cả sắc mặt Thương Triều Tông cũng trầm xuống, Lam Như Đình cùng Thương Thục Thanh liếc nhìn nhau.
Ngưu Hữu Đạo tay cầm thanh kiếm đi đâu cũng làm thành quải trượng, hững hờ nói một câu: “Hầu Tử, nói hươu nói vượn gì vậy?”
Viên Cương lạnh nhạt nói: “Không có nói hươu nói vượn, nói sự thật thôi, nếu ai không phục có thể so tài thử xem!”
Hai vệ thân binh lập tức xoa nắm đấm, rõ ràng đang chuẩn bị để đánh Viên Cương một trận.
Thương Triều Tông thì mừng rỡ, lần đầu tiên gặp Viên Cương y đã vừa mắt. Với cỗ khí chất trên người Viên Cương, y tin chắc mình không nhìn nhầm. Y sớm đã muốn thăm dò bản lĩnh của Viên Cương như thế nào, giờ thời cơ đã đưa đến trước mắt, không khỏi quát: “Được! Vị huynh đệ nào ra bồi Viên huynh đệ chơi thử đi!”
“Thuộc hạ!”
“Để thuộc hạ!”
“Vương gia, để thuộc hạ!”
Cả đám người tranh nhau chen lấn, cuối cùng vẫn là Bách phu trưởng Trần Thụ Lâm hét lên một tiếng đè ép ý kiến những người khác xuống, đích thân ra trận.
Viên Cương vẫn đứng bất động, bộ dạng rõ ràng muốn nói họ muốn thay ai lên cũng được.
Ngưu Hữu Đạo cũng hét lên: “Hầu Tử, chớ làm loạn, mau trở về, đây không phải nơi để ngươi làm bậy!”
“Ta không làm bậy, ta thua sẽ mặc cho vương gia xử trí.” Viên Cương hứa hẹn.
Thương Triều Tông nghe vậy mừng thầm, đang muốn thu thập Viên Cương về dưới trướng. Từ lúc gặp hắn ta ở miếu nhỏ trong rừng kia, thấy hắn ta có thể dẫn dắt thôn dân chống phỉ binh đánh cướp cũng đủ để chứng minh người này có tố chất chỉ huy tác chiến nhất định.
Viên Cương cũng hất cằm với Trần Thụ Lâm phía đối diện: “Nếu ngươi thua thì sao?”
Trần Thụ Lâm cũng nói: “Ta thua cũng tùy ý ngươi xử trí!”
Viên Cương lạnh nhạt nói: “Ngươi là lính của vương gia, lời của ngươi có tác dụng sao?”
“...” Trần Thụ Lâm bị chặn á khẩu không trả lời được, không khỏi nhìn về phía Thương Triều Tông xin giúp đỡ.
Thương Triều Tông cười ha ha, nói: “Chuẩn!”
Viên Cương nghiêng đầu nhìn về phía y, nói: “Ta không muốn xử trí ai, chỉ là đoạn đường này bôn ba, muốn tìm một chân chạy việc. Nếu ta thắng, vương gia cho phép ta tùy ý chọn một chân chạy việc, không biết ý vương gia như thế nào?”
Thương Triều Tông vung tay lên. “Được!”
Ngưu Hữu Đạo lại kêu lên: “Hầu tử, đừng làm loạn!”
Có điều lời của hắn dường như không hề có tác dụng. Đám thân vệ sao có thể nghe lời hắn, ngay cả Viên Cương cũng thờ ơ, những người khác càng không cần nói.
Tiền cược của trận đấu đã đặt xong, tất cả mọi người đều lên tinh thần. Cả chặng đường dài bôn ba đúng là quá buồn tẻ vô vị, bây giờ có màn náo nhiệt để xem, ai nấy đều lần lượt lui sang hai bên, nhường sân bãi rộng rãi lại, hai con ngựa được dắt đến trước mặt hai người, hai trảm mã đao tiêu chuẩn thân vệ được dâng lên.
Trần Thụ Lâm trở mình lên ngựa, đón trảm mã đao được ném tới, chụp lấy dây cương phóng ngựa ra xa rồi dừng lại xoay người nhìn bên này.
Ngưu Hữu Đạo không lui ra, đợi sau khi người đưa đao đưa ngựa lui xuống mới tiến lên trách cứ Viên Cương: “Ngươi làm càn cái gì vậy!” Sau đó mới thấp giọng nhẹ nhàng bồi thêm một câu. “Ngươi có được hay không đấy? Đừng cậy mạnh!”
Viên Cương cũng thấp giọng đáp lại một câu. “Ở thôn miếu nhỏ kia ta đã đánh nhau với phỉ binh mấy năm. Ngài đoán không nhầm đâu, tốc độ tu luyện Ngạnh khí công ở đây vượt xa tưởng tượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.