Phân Tranh Thiên Hạ

Chương 30: Quận Chúa Rất Xấu (1)




Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Nghe ý trong lời nói của Đường Nghi, còn có vị quận chúa này đột nhiên xuất hiện ở đây, trong lòng Ngưu Hữu Đạo thầm nghĩ, xem ra vị Ninh Vương và Đông Quách Hạo Nhiên kia có giao tình không tệ đâu! Chẳng lẽ Đông Quách Hạo Nhiên từng làm pháp sư bên cạnh Ninh Vương?
Đường Nghi lại giới thiệu Ngưu Hữu Đạo: “Quận chúa, vị này chính là Ngưu Hữu Đạo, sau khi sư thúc gặp nạn, đệ tử phía dưới chỉ còn sót lại mình hắn!”
Thương Thục Thanh cúi người hành lễ lần nữa. “Ra mắt pháp sư!”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ, nói: “Quận chúa khách khí.” Liếc mắt nhìn Đường Nghi, không biết nữ nhân kia dẫn vị quận chúa này tới là có ý gì.
“Sư đệ, chắc đệ không muốn để khách nhân cứ đứng ở cửa ra vào nói chuyện đâu nhỉ?” Đường Nghi nói một câu.
Sư đệ? Chân mày Ngưu Hữu Đạo khẽ nhúc nhích, thầm mắng một tiếng tiện nhân, trước kia tới gặp còn gọi tiếng phu quân, ở trước mặt người ngoài kêu sư đệ là có ý gì? Ông đây đẹp trai phóng khoáng để cho cô trâu già gặm cỏ non cô còn cảm thấy thua lỗ à?
Lời này chỉ dám nói trong lòng, ngoài miệng thì không dám nói ra, vội vàng đưa tay ra mời: “Là ta chậm trễ, xin mời!”
Sau khi mấy người đi vào, Đường Nghi nhìn xung quanh giới thiệu: “Quận chúa, đây chính là nơi sư thúc thanh tu khi còn sống, bây giờ bên sư thúc chỉ còn lại mình sư đệ, haiz!”
“Thanh tịnh lịch sự tao nhã, nơi tốt!” Thương Thục Thanh khen.
Lần lượt ngồi xuống nghỉ trong sân đình, Thương Thục Thanh gỡ cái hộp dài đeo sau lưng xuống đặt ở một bên.
Đường Nghi cho Đồ Hán một ánh mắt, người sau khi châm trà ngon thì rời đi. Hai nữ nhân dùng trà nói chuyện phiếm, Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh căn bản là không lên tiếng, cũng vì không rõ tình huống của Thượng Thanh cho lắm, không muốn nói nhiều gây ra rắc rối gì. Ai ngờ sau khi Đường Nghi buông chén trà xuống, lại nói: “Sư đệ, lần này quận chúa tới là tìm đệ.”
“Ta ư?” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào lỗ mũi mình, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thương Thục Thanh đặt hộp gỗ bên cạnh lên bàn rồi mở ra, lộ ra đồ vật trong đó cho Ngưu Hữu Đạo nhìn, bên trong lẳng lặng nằm một thanh trường kiếm. Ngưu Hữu Đạo vẫn không hiểu đây là có ý gì, mắt lộ ra vẻ ngờ vực nhìn về phía Đường Nghi, như muốn hỏi “Đưa cho ta sao?”
Đường Nghi thản nhiên giải thích: “Đây là năm đó lúc Thượng Thanh tông nhận ân huệ của Ninh Vương, sư thúc đưa cho Ninh Vương một thanh bội kiếm, từng nói với Ninh Vương rằng khi nào có chuyện cần, chỉ cần trong khả năng, sẽ báo ân này! Bây giờ quận chúa cầm kiếm đến đây, sư thúc không còn trên đời nữa, phần ân tình này chỉ có thể do đệ trả!”
Ngưu Hữu Đạo câm nín, có lộn không vậy, thế mà cũng được sao? Nhưng hắn cũng biết ở đây không có chỗ cho hắn nói lý, thử hỏi: “Không biết phải báo ân thế nào?”
Đường Nghi bình tĩnh nói: “Lần này Quận chúa và Tiểu vương gia cùng đi ra ngoài, bên cạnh thiếu pháp sư tùy tùng.”
Chuyện báo ân này nghe thì đơn giản nhưng Ngưu Hữu Đạo đâu phải kẻ ngu, từ đâu nhảy ra một tên Tiểu vương gia, người ta mang thân phận gì đi ra ngoài. Theo tình huống của cái thế giới này, thân phận cao quý như vậy, bên cạnh có thể không có pháp sư tùy tùng ư? Đường đường quận chúa lại đích thân chạy tới đây yêu cầu trả ân tình, mà cũng chỉ là pháp sư tùy tùng bình thường? Nghe thế nào cũng thấy có vấn đề. Hắn nhìn về phía Thương Thục Thanh, đối phương đội nón lá, không thấy rõ phản ứng.
“Chuyện này…” Ngưu Hữu Đạo không tình nguyện nói: “Ta đi chỉ sợ không thích hợp lắm?”
Đường Nghi đứng lên nói: “Sư đệ, đệ ra đây một chút.” Ngưu Hữu Đạo đành phải mang theo đầy bụng thắc mắc đi theo nàng.
Tiến vào chính đường, vào buồng trong, Đường Nghi bỗng nhiên xoay người nhìn hắn.
“Thượng Thanh tông ta là danh môn chính phái, lời hứa ngàn vàng, tuyệt không thể đổi ý. Năm đó sư thúc đã hứa với người ta, nếu nói không giữ lời, Thượng Thanh tông ta há có thể không bị người ta chế nhạo? Bây giờ sư thúc không còn nữa, ân tình sư thúc để lại, chàng có trả hay không?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Người ta muốn là pháp sư tùy tùng, ta chạy tới tính là cái gì, nàng cảm thấy ta có thể xem là pháp sư sao?”
“Người ta là thân phận gì? Chàng cho rằng thiếu tùy tùng như chàng sao? Trong môn không biết bao nhiêu người muốn đi làm pháp sư cho người ta nhưng người ta mang lời hứa của sư thúc tới. Chàng nói xem phải làm sao bây giờ?” Đường Nghi tiếp lời.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào mắt nàng, bình tĩnh nói: “Ta không đi không được ư?” Dùng ánh mắt này nói thế, làm Đường Nghi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của hắn.
“Chàng không đi chính là làm hỏng danh dự của Thượng Thanh tông, sẽ bị nghiêm trị theo môn quy!”
Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hơi lộ sự mỉa mai, mỉm cười nói: “Xem ra ta không có lựa chọn khác. Được thôi, nếu là ân tình mà sư phụ thiếu thì ta đi là được!” Thấy hắn đồng ý, Đường Nghi không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.
Hai người trở lại đình trong sân, Ngưu Hữu Đạo nhận thanh kiếm kia, tương đương đồng ý, ở trước mặt hai nữ nhân cầm kiếm trong tay, soạt một tiếng rút ra một đoạn thân kiếm lạnh lùng sắc bén. Thân kiếm mang theo đường vân, mơ hồ có sát cơ bức người lộ ra hàn ý, không khỏi khen: “Kiếm tốt!”
Vị trí gần chuôi kiếm có khắc bốn chữ “Bích Huyết Đan Tâm”, có phải kiếm của Đông Quách Hạo Nhiên hay không thì hắn không biết nhưng thời khắc này bốn chữ ấy ngược lại có mấy phần bi tráng.
Sau khi Đường Nghi nói thêm mấy câu, Thương Thục Thanh nhìn Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm tạ: “Tạ ơn pháp sư!”
Kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo soạt một tiếng trở vào bao, nhìn nàng ta: “Từ đầu tới cuối Quận chúa không chịu lấy hình dạng thực sự gặp người…” Mới nói một nửa, Đường Nghi bỗng nhiên quát một tiếng cắt ngang: “Sư đệ không được vô lễ!”
“Không sao!” Thương Thục Thanh ngược lại thẳng thắn hào phóng, nói xong đưa tay vén mạng che mặt lên, lộ ra khuôn mặt.
Ngưu Hữu Đạo vốn có chút chờ mong, ai ngờ chỉ nhìn một lần đã nhịn không được giật khóe miệng một cái, xém chút giật mình. Nghe giọng nói, nhìn dáng vẻ, giọng nói dịu dàng êm tai, dáng vẻ mềm mại đẹp đẽ, cử chỉ ưu nhã như vậy còn tưởng rằng dù không phải là mỹ nữ thì cũng tàm tạm. Ai ngờ mặt mũi đối phương quả thực là gương mặt Âm Dương, hơn phân nửa khuôn mặt mọc ra một bớt xanh đen, thực sự xấu xí, giữa ban ngày cũng có thể dọa người nhảy dựng một cái. Cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao đối phương vẫn một mực đội nón lá.
Đường Nghi không phản ứng gì, hiển nhiên đã từng thấy qua, lạnh lùng trừng Ngưu Hữu Đạo một cái, có vẻ như đang nói bây giờ chàng hài lòng chưa.
“Khuôn mặt tiểu nữ xấu xí, làm pháp sư bị sợ hãi.” Thương Thục Thanh khẽ hé miệng lộ ra hàm răng trắng ngà cất tiếng xin lỗi, sau đó thả mạng che mặt xuống.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo xấu hổ, chắp tay nói: “Là Ngưu mỗ đường đột, quận chúa chớ trách.”
“Được rồi!” Đường Nghi ngăn cản hai người tiếp tục khách sáo. “Bây giờ sắc trời đã muộn, không tiện xuất hành, nhân tối nay đệ thu dọn một chút, sáng sớm ngày mai cùng quận chúa xuống núi.”
“Biết rồi.” Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Đường Nghi đưa tay mời Thương Thục Thanh cùng nhau rời đi. Ngưu Hữu Đạo đưa họ đến cửa ra vào, cùng Đồ Hán đứng canh giữ ngoài cửa nhìn nhau, người sau cũng theo đuôi rời đi, trong thời gian ngắn nhân khí tan đi, lại khôi phục vắng vẻ bình thường.
Hoa đào vẫn cười gió xuân như cũ, Ngưu Hữu Đạo lại đi đến ngồi dưới gốc cây đào, rút bảo kiếm trong tay ra, mũi kiếm không phí sức vạch ra một đường thật sâu trên mặt đất, vô cùng sắc bén. Trong lòng chậc chậc, trước có gương đồng giấu giếm huyền cơ, bây giờ lại nhìn bảo kiếm này, xem ra công nghệ rèn đúc trên đời này quả thật hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Vuốt ve bảo kiếm thưởng thức, tâm tư lại không ở trên thân kiếm, nghĩ đến lần này cuối cùng có thể thoát khốn chính thức rời khỏi đây nhìn xem thế giới bên ngoài, thế mà lại không cao hứng nổi. Rõ ràng hắn đã nhận ra lần này xuất hành hình như mơ hồ có che giấu chuyện gì đó, là tốt hay xấu, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. Hắn thật không ngờ lại dùng loại phương thức này thoát khỏi giam lỏng của Thượng Thanh tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.