Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Trước kia Thượng Thanh tông có hơn vạn đệ tử, bây giở chỉ có mấy trăm người, do đó trạch viện ở rất dư dả.
Quay về sân của mình, Tống Diễn Thanh vội vã đi vào thư phòng, lấy bút mực nghiên giấy. Khi chuẩn bị sao chép bài thơ kia thành bút tích của mình mới sững sờ, quên hỏi bài thơ này tên là gì, liền tự mình đặt một cái tên.
Lúc chạng vạng tối, Tống Diễn Thanh tìm vào một sơn cốc u tĩnh, ra khỏi sơn cốc ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt xác định, trên mặt lộ ra nụ cười. Chân núi phía trước, trước hai nấm mồ mới cất, một bóng hình thướt tha lẳng lặng đứng im, không phải ai khác, chính là Đường Nghi.
Trong hai ngôi mộ mai táng hai sư huynh đệ Đường Mục và Đông Quách Hạo Nhiên, Thượng Thanh tông đến bây giờ vẫn chưa làm rõ được hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong lời nói của Đường Mục có thể phân biệt được sự việc không thể coi thường. Theo di ngôn của Đường Mục, bí mật không phát tang, đến hai bia mộ cũng không ghi danh tính.
Tống Diễn Thanh đoán liền biết rằng Đường Nghi đang ở đây, quả nhiên đúng như dự đoán. Hắn sửa sang lại y quan, nhanh chóng bước tới, kêu: “Sư tỷ!”
Sau đó lại tới hai ngôi mộ mới cung kính làm lễ. Đợi hắn làm xong, Đường Nghi cau mày nói: “Tống sư đệ đến đây có việc gì?”
“Lần trước viết thơ không lọt vào mắt của sư tỷ.” Tống Thanh Diễn xoay người lại hai tay dâng lên môt cuộn mặc bảo, vui cười hớn hở nói: “Lần này dồn hết tâm tư lại viết được bài thơ, mời sư tỷ thưởng thức chỉ giáo.”
Đường Nghi thực sự có chút không kiên nhẫn với sự quấy rầy của hắn ta, nàng sao có thể không hiểu Tống Diễn Thanh có tâm tư gì. Đối với sự tích Tống Diễn Thanh ở kinh thành quần áo lụa là lưu luyến chốn phong nguyệt cũng có nghe thấy, nhưng hiện tại Thượng Thanh tông phải nương nhờ Tống gia, bên phía Đường Tố Tố cũng nhiều lần căn dặn nàng đừng vạch mặt huyên náo, mọi người đều khó xử, bảo nàng phải biết đại cục phụ họa một chút. Bất luận trước đây có người ai oán Đông Quách Hạo Nhiên và Thương Kiến Bá cùng nhau quấy rối sẽ liên lụy Thượng Thanh tông hay không, nhưng sự thực là Ninh Vương Thương Kiến Bá vừa chết, Thượng Thanh tông bây giờ ngay cả con đường uy hiếp cuối cùng cũng không còn nữa. Thượng Thanh tông đã trong tình cảnh bấp bênh, quả thực là không đắc tội Tống gia nổi.
Nàng cũng phải nhẫn nhịn tính khí, tiếp nhận mặc bảo trong tay Tống Diễn Thanh mở ra, mới đầu không chú ý nhưng sau khi nhìn thấy nội dung được viết, môi anh đào nhịn không được hơi mấp máy, đọc thầm thành tiếng:
“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số... Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hữu khởi tại triêu triêu mộ mộ...” (*)
Nàng lặp đi lặp lại vài tiếng ngâm đọc, vẻ mặt đã có phần ngây dại.
Tống Diễn Thanh đứng bên cạnh quan sát thấy vậy mừng rỡ không thôi, biết rằng đã thực sự làm cảm động nữ nhân này. Bình thường hắn ta không dám nhìn nàng chăm chú như thế, lúc này ngược lại thừa dịp Đường Nghi thất thần ở cự li gần thì nhìn tỉ mỉ trọn vẹn. Khuôn mặt lãnh diễm lại ôn nhu, cái cổ trắng nõn tựa như cổ thiên nga, ngực đầy đặn, vòng eo duyên dáng, dáng vẻ thướt tha động lòng người, khí chất cực kỳ xuất trần ưu nhã tựa như tiên kia, giống như một đóa Thanh Liên trần tục đứng một mình trong hồng trần. Loại đẹp này không phải những người đẹp ăn diện trang điểm lộng lẫy kia có thể so sánh, cũng chính vì vẻ đẹp này nên hắn ta mới cam tâm tình nguyện ở lại chốn sơn dã, nếu không đã sớm trở về kinh thành phồn hoa, sao có thể tiếp tục sống ở nơi sơn dã vắng vẻ này chứ. Hắn ta muốn đi thì Thượng Thanh tông cũng ngăn không được.
Sau khi lấy lại tinh thần, đôi mắt sáng của Đường Nghi quét qua chữ viết trên giấy, hỏi: “Đây là thơ do ngươi viết?”
Tống Diễn Thanh có chút chột dạ, có điều nghĩ lại, Ngưu Hữu Đạo không trở mình nổi, cho dù truyền ra ngoài khiến cho thư sinh nghèo túng kia biết được, thì mình cũng có cách bắt tên đó phải yên lặng, liền mỉm cười nói: “Tác phẩm kém cỏi này của ta khiến sư tỷ chê cười rồi.”
Đường Nghi nhìn hắn ta có chút kỳ lạ, hắn ta là loại người như thế nào chẳng lẽ nàng không biết, có thể viết được thơ như thế này mới là lạ. Chỉ có điều cố kỵ thể diện của đối phương nên cũng không đâm chọc, chỉ gật gật đầu, khen thơ hay.
Hai người một đường trò truyện với nhau rời khỏi nơi này, ra khỏi sơn cốc mỗi người một ngả, chủ yếu là do Đường Nghi cự tuyệt Tống Diễn Thanh đưa tiễn.
Đường Nghi vừa trở về liền tìm người nghe ngóng, thăm dò xem có phải Tống Diễn Thanh lại nhận được thư từ hay gì không. Kết quả không có thông tin phản hồi lại, chỉ biết Tống Diễn Thanh hôm nay đến Đào Hoa Nguyên một chuyến, lại suy nghĩ bài thơ kia, Đường Nghi buồn bực trong lòng, chẳng lẽ bài thơ đó thật sự là do thiếu gia ăn chơi đó viết ra hay sao?
…
Phù Vân Yểm Nguyệt.
Bên trong Đào Hoa Nguyên, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi im trên giường, hai hàng lông mày không ngừng run rẩy, nội tâm cực kỳ không yên ổn, trong người càng không yên, giống như sóng to gió lớn.
Lúc này khí tức trong người hắn cực kỳ hỗn loạn, loạn đến độ bản thân khó có thể khống chế tình trạng, vật sâu thăm thẳm trong lục phủ ngũ tạng và toàn thân dường như đã tích lũy đến mức độ nhất định. Máu thịt khó có thể kiềm chế, trong cơ thể quằn quại không ngừng, trầm bổng phập phồng như Vân Đào cuồn cuộn.
Ầm!
Cuối cùng trong cơ thể dường như phát ra một trận sấm sét trong tưởng tượng, thân thể dao động lòng rung động, Vân Đào xông tới cuồn cuộn không ngừng như nổi lên một đường sét đánh, nói một cách chính xác là một đạo chân khí!
Quá trình diễn biến đó càng giống như là phản ứng hóa học, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt, trên mặt ẩn ẩn toát ra thần sắc kích động.
Không ngờ đến, quả thật không ngờ đến. Giống như kiếp trước, đều là nhờ tu luyện bộ “Thái Ất” công pháp này, kiếp trước tốn vẻn vẹn ba năm mới tu luyện được đạo chân khí thứ nhất, bây giờ cư nhiên không đến hai tháng đã có thể luyện thành, hàm lượng linh khí của thế giới này rõ ràng vượt xa tưởng tượng của mình.
Sợi chân khí này mỏng yếu nhưng vừa hiện thân liền giống như chân long nuốt mây nhả khói, trong mây mù linh hoạt giãy dụa, mây mù bốn phía sưu sưu đến tụ tập. Chỉ trong chốc lát, Vân Đào trầm bổng phập phồng trong cơ thể quét qua cạn sạch, bị sợi chân khí này hấp thu sạch sẽ.
Nuốt nhiều thứ như vậy nhưng tên nhỏ bé yếu ớt này tựa hồ không thấy lớn lên chút nào, chỉ khi liên kết với máu thịt của Ngưu Hữu Đạo mới dường như tỏa ra sinh lực, dâng trào khí tức mạnh mẽ. Nếu như buông thả hơn nữa, khí tức có thể từ trong lỗ chân lông tràn ra, loại cảm giác khí tức nối liền máu thịt này rõ ràng có thể gia tăng sinh lực và lực đạo của thân thể.
Trước khi vẫn chưa luyện thành chân khí, chỉ biết luyện khí thổ nạp thì không cảm nhận được khí lưu đang di chuyển trong kinh mạch. Chân khí vừa ra, trong cơ thể liền có thêm cảm nhận thực vật thật sự, có điều cũng là thể khí, đây cũng chính là nguồn gốc của cái gọi là "Chân khí".
Có được cảm nhận chân thực mới có thể điều tiết, bằng không, không có đường nào khống chế.
Sau khi bên trong cơ thể không bị trói buộc dần dần bình ổn lại, thần sắc của Ngưu Hữu Đạo cũng khôi phục, bình tĩnh bắt đầu khống chế chân khí nối liền kinh mạch. Đối với quá trình này, hắn rất thông thạo. Mà kinh mạch người bình thường có rất nhiều chỗ cả một đời cũng không phát huy được nhiều tác dụng, vừa mới sinh ra thì suôn sẻ, thuận theo ảnh hưởng cuộc sống tập tính sau khi lớn lên. Ví dụ như xuất hiện vật bẩn thỉu, sẽ khiến đại bộ phận rơi vào trạng thái bị nghẽn tắc hoặc bán nghẽn tắc, hắn muốn hành khí đả thông toàn bộ những chỗ nghẽn tắc, thuận tiện cho sau này vận khí điều khiển thân thể, đồng thời cũng là đang kiểm tra cấu tạo kinh mạch của mình có phải tương đối thích hợp để tu luyện hay không.
Quá trình này có vẻ đau khổ, thời gian lâu dài không có gặp qua ngoại vật, đột nhiên bị xâm nhập có thể tưởng tượng ra được. Nơi đến của chân khí, dưới sự thanh lý chèn ép, có thứ giống như vết máu dần dần thấm ra, trong phòng mơ hồ có mùi máu và mùi hôi thối thoang thoảng.
(*) Đoạn trích trong bài thơ Thước Kiều Tiên.