Phán Thần Hệ Thống

Chương 73: Mơ hồ




Trần Dương cẩn thận suy xét những lời của Bạch Trung nói.
Tuy rằng Trần Dương biết có rất nhiều chuyện Bạch Trung này còn giấu diếm, nhưng đại khái chắc cũng có thể tin tưởng bảy tám phần.
Ít ra, chuyện mà Bạch Trung nói về hai thế giới cùng tồn tại song song với nhau thì Trần Dương rất tin tưởng.
Điều này Trần Dương nghi ngờ đã lâu nhưng không có cách nào kiểm chứng được.
Thế nhưng, liệu cái thế giới này có phải là Hoang địa như đám người ở Tu Tiên Giới nói tới không?
Một nơi hoang địa sao lại có tin tức của Yêu Liên Tâm Hoả? Lại có thể xuất hiện loại đồ vật như Tam Sinh Liên?
Xoa xoa hai bên thái dương như muốn tiêu hoá một phần những tin tức vừa nghe được, Trần Dương nhẹ giọng hỏi:
- Theo như ngươi nói, vậy những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới có thể có tư cách đến Tu Tiên Giới?
Bạch Trung biết thế nào Trần Dương cũng sẽ hỏi vấn đề này, cho nên sớm đã nghĩ kỹ câu trả lời:
- Tiền bối, cách thức cũng rất đơn giản. Chỉ cần ngài gia nhập vào bất kỳ thế lực nào của Tu Tiên Giới đóng tại đây thì đều được miễn phí truyền tống đến Tu Tiên Giới.
- Gia nhập thế lực? Miễn phí truyền tống?
- Đúng vậy tiền bối, đó là cách dễ nhất, không giấu gì tiền bối, Thương Long Môn chúng ta cũng là một trong những Tông Môn đứng đầu tại tu tiên giới. Nếu như ngài nguyện ý gia nhập, vãn bối sẽ ngay lập tức báo lên cấp trên, sau đó cung cấp truyền tống miễn phí cho ngài đến Tu Tiên Giới trong thời gian sớm nhất.
Bạch Trung thanh âm có chút cao hứng nói ra.
Trần Dương nghe vậy hỏi tiếp:
- Vậy nếu như, ta không đồng ý gia nhập bất kỳ thế lực nào, nhưng vẫn muốn đến Tu Tiên Giới thì sao?
- Bẩm tiền bối, nếu ngài không nguyện ý gia nhập bất kỳ thế lực nào cũng được, vẫn còn có hai phương pháp khác. Một là ngài đồng ý giao kết đồng ý làm cho Thương Long Môn chúng ta một cái nhiệm vụ, thì kết quả ngài vẫn sẽ được truyền tống đi vào Tu Tiên Giới. Còn cái cách cuối cùng, chính là ngài tự mình giao ra phí tổn truyền tống là được.
Bạch Trung nghe vậy thì cũng nhất nhất giải thích.
Trần Dương không nhanh không chậm hỏi:
- Phí truyền tống là bao nhiêu?
Bạch Trung nghe vậy thì trong lòng thở dài, biết chuyện mời chào Trần Dương hơn phân nửa là thất bại rồi. Nhưng ngoài mặt cung kính không chút nào giảm, mở miệng nói:
- Một trăm Hạ phẩm linh thạch!
Trần Dương nghe con số này thì nhướng mài, nhưng cũng không có hỏi gì thêm, chỉ là cẩn thận suy xét.
Bạch Trung thấy Trần Dương không nói gì thì giải thích:
- Tiền bối cũng biết, nơi này được xem là Hoang địa, cho nên khoảng ngăn cách với Tu Tiên Giới tương đối lớn. Mỗi lần truyền tống cũng tốn khoảng lớn linh thạch. Mong tiền bối thông cảm.
- Không cần giải thích, việc này ta hiểu.
Trần Dương khoát tay, trầm ngâm một chút tạm thời điều chỉnh tâm tình, lại nhìn Bạch Trung hỏi:
- Bạch đạo hữu dù gì cũng là người ở nơi này nhiều năm, đối với thế giới này cũng quen thuộc, không biết có nơi nào chuyên mua bán trao đổi đồ vật hoặc là tài liệu hay không?
Bạch Trung nghe vậy thì mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
‘Xem ra người này vừa mới Trúc cơ không phải là giả. Trước kia cũng không phải hắn cố ý ẩn giấu tu vi. Đã từng nghe nói tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã có quyền lợi sử dụng pháp bảo, người này là một tán tu, hơn nữa vừa tiến giai Trúc Cơ Kỳ, xem chừng là có ý muốn thu thập tài liệu luyện chế pháp bảo đi!’
Suy nghĩ này thoáng qua rất nhanh, Bạch Trung ngoài mặt bất động thanh sắc mà vội vàng đáp:
- Tiền bối, nơi này mặc dù là Hoang địa nhưng nhiều năm nay, cũng không biết bao nhiêu tu sĩ bên Tu Tiên Giới đi đi về về, dĩ nhiên cũng làm cho sinh ý Hoang địa chậm rãi hình thành. Vừa hay, ở đất nước chúng ta cũng có hai cái thị trường lớn, một trong hai nơi đó chính là…Thương Long đấu giá hội của chúng ta.
Vừa nói, sắc mặt của Bạch Trung cũng thoáng qua vẻ tự hào.
Trần Dương nghe vậy thì gương mặt bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn nói:
- Thương Long đấu giá hội?
- Vâng tiền bối, chúng ta trải qua thiên tân vạn khổ thiết lập nhiều năm cũng xây dựng được một cái thị trường chuyên môn phục vụ các tu sĩ đồng đạo gọi là Thương Long Thương Hội. Nếu như tiền bối có nhu cầu trên phương diện tài nguyên tu tiên, thì đây tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.
- Ồ? Vậy sao? Nếu không ngại thì Bạch đạo hữu có thể giới thiệu cho ta một hai chứ?
Trần Dương híp mắt nói.
Bạch Trung nghe vậy thì lật tay một cái liền có một cái ngọc giản và một cái lệnh bài.
Lệnh bài bên trên có khắc hình một con rồng đang gào thét, con rồng có bốn móng vuốt, đầu có sừng, trông vô cùng uy vũ.
Mà Trần Dương qua đó cũng thấy rõ ràng trên tay của Bạch Trung là một cái nhẫn trữ vật, xem ra Thương Long Thương Hội này làm ăn không tệ.
Đáng tiếc, Trần Dương cũng không ngờ nhẫn này thực ra là một cái bảo vật truyền hết từ người này đến người kia, mỗi đời quản sự của Thương Long Môn dù ở nơi nào cũng sẽ được phát một cái nhẫn trữ vật cấp thấp, sau khi rời đi thì để lại cho người đến sau.
Mà lúc này, sau khi xuất ra lệnh bài và ngọc giản thì Bạch Trung liền mang đến cho Trần Dương, nói:
- Các chi tiết liên quan đến Thương Long Thương Hội đều có trong ngọc giản, cũng có giới thiệu một chút chi tiết về phường thị còn lại, nếu như tiền bối không tìm được đồ vật thích hợp ở chỗ chúng ta, có thể đến nơi kia nhìn một chút. Còn đây là Lệnh bài ra vào phường thị của Thương Long Môn, ngài cầm lệnh bài này sau này có thể ra vào Thương Long Thương Hội mà không cần chứng minh thân phận hoặc mất phí vào cửa. Một chút thành ý, xin tiền bối nhận lấy!
Trần Dương nghe vậy cười cười, thâm ý nhìn Bạch Trung một cái, thần thức khẽ lướt qua ngọc giản rồi thu lại cả hai đồ vật vào nhẫn trữ vật.
Bạch Trung nhìn thấy Trần Dương thu vào cả hai đồ vật thì trong lòng vui vẻ.
- Thôi được rồi, hôm nay đã làm phiền Bạch đạo hữu nhiều, nơi này có một bình đan dược, đạo hữu cầm lấy.
Nói xong, Trần Dương phất tay đưa tới chỗ Bạch Trung một bình đan dược.
Bạch Trung thấy vậy thì trong lòng có chút thất vọng, cái hắn mong muốn chính là là Dưỡng Cơ Phù kia. Còn về phần đan dược, trong tay hắn có không ít đan dược hữu ích cho Luyện Khí Kỳ, mặc dù Trần Dương là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng Bạch Trung cũng không cho rằng Trần Dương có thể lấy ra được thứ đồ gì tốt.
Tất nhiên, chút thất vọng này của Bạch Trung không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Trần Dương.
Chỉ thấy ngay khi Bạch Trung nhẹ nhàng mở nắp ra liền có một cỗ dược hương phiêu tán bốc lên.
- Thì ra là Tụ Khí Đan, ủa…đây là…Tụ Khí Đan thượng phẩm?
Bạch Trung trong lòng mừng như điên.
Tụ Khí Đan thực ra không phải đồ vật gì quá quý hiếm, nhưng ở nơi này, loại đan dược này cũng là loại đồ vật xa xỉ. Mặc dù Bạch Trung thì thường ngày tu luyện, thỉnh thoảng mới dùng loại hạ phẩm.
Mà không nói ở đây, cho dù ở môn phái của hắn bên kia, chỉ có đệ tử nội môn mới được mỗi tháng lĩnh một viên Tụ Khí Đan trung phẩm. Còn Tụ Khí Đan thượng phẩm? Đơn giản là đồ xa xỉ chỉ dành cho những kẻ có tiền, hơn nữa còn là loại có tiền cũng khó mua. Phải biết, cho dù Luyện Đan Sư cũng không có khả năng đảm bảo luyện ra Tụ Khí Đan thượng phẩm.
Đừng xem Tụ Khí Đan này là đan dược cấp thấp, nhưng để luyện nó cho đến thuần thục thì không có ai rỗi hơi như vậy. Những luyện đan sư thông thường dù là cấp thấp cũng chọn luyện những loại đan dược cấp thấp khác càng hữu ích hơn như trị thương…
Bạch Trung vui vẻ cất lại bình đan dược, tuỳ tiện nói ra vài cái sự kiện mà đối phương trước sau gì cũng biết, lại lôi kéo thêm một khách nhân cho sinh ý của mình, lại được thêm một viên Tụ Khí Đan thượng phẩm. Vụ làm ăn này, dù nhìn thế nào thì cũng là Bạch Trung hắn được lãi to. Vì vậy mà Bạch Trung cung kính với Trần Dương nói:
- Tiền bối, nếu hôm nay tiền bối đã đến đây, hay là để vãn bối tận tình địa chủ. Lần trước còn chưa được khoản đãi ngài chút nào, hôm nay dù nói thế nào tiền bối cũng cho ta chút vinh hạnh có được không?
Trần Dương nói:
- Hắc hắc, được rồi. Nếu Bạch đạo hữu đã nói như vậy thì ta cũng không khách khí.
Bạch Trung nghe vậy mừng rỡ, vội vàng xoay người đi chuẩn bị.
Thoáng cái chỉ còn một mình Trần Dương trong căn phòng.
Hắn lãnh đạm nhắm mắt dưỡng thần ngồi nơi đó, suy nghĩ về những điều mà Bạch Trung vừa nói.
Trần Dương liên kết tất cả những thông tin lại, mơ hồ chạm đến chuyện gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào lần ra đầu mối.
Dựa vào cái phí tổn truyền tống kia, lại thêm lời nói của Bạch Trung, Trần Dương tin rằng những điều hắn nói về truyền tống trận chắc cũng không sai biệt lắm, hơn nữa nếu khoảng cách xa như vậy, vậy thì so ra hai cái giới này cách nhau rất xa.
Khoảng cách xa như vậy, lại gọi là Hoang Địa, thế nhưng bao năm qua các đại môn phái khổng lồ bên kia vẫn kiến tạo những truyền tống trận liên kết hai giới lại, lại không ngừng cho tu sĩ tới thiết lập các cơ sở ngoại môn nơi đây.
Trần Dương mơ hồ cảm thấy, việc nơi này có nhiều tu sĩ Luyện Khí Kỳ như vậy, lại thêm tài nguyên linh thạch cũng có vẻ sung túc, mơ hồ có bóng dáng nào đó đứng phía sau thao túng.
Thế nhưng, cái suy đoán này quá mức mơ hồ, Trần Dương mặc dù có nghĩ qua nhưng cũng không thể tài nào kiểm chứng.
Với tu vi của hắn hiện giờ, cũng không thể với tay vào quá nhiều việc. Trần Dương biết rất rõ tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ chưa là gì hết, nếu muốn tìm hiểu ngọn nghành, hắn còn phải cố gắng nâng cao thực lực bản thân lên nhiều, khi đó bản thân mới có tư cách tìm hiểu hết thảy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.