Phán Thần Hệ Thống

Chương 63: Tức giận




Chu Nhân nghe vậy thì tức giận, vỗ ngực một cái đang định nói thì Trần Dương vỗ vai hắn, nói:
- Chu Nhân, không cần nói nữa. Chuyện phía sau để ta giải quyết.
Lời nói này của Trần Dương đầy ẩn ý.
Chu Nhân nghe vậy thì nhìn qua có rất đông người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nếu như Chu Nhân còn không hiểu Trần Dương có ý cảnh tỉnh gã không nên nói chuyện Dưỡng Cơ Phù ra thì quả thật Chu Nhân đang định nói ra rồi.
Trần Dương đối với mắt nhìn người của mình từ trước tới nay luôn tự phụ cao thâm, nhưng so ra vẫn không thâm sâu bằng lòng dạ của con người.
Hắn chậm rãi nhìn Chu Nghĩa nói:
- Dưỡng Cơ Phù kia không phải là vật của ta, mà là của người khác. Là của một vị tiền bối. Nếu như ngươi muốn, ta sẽ thông tri cho lão nhân gia một tiếng, tự mình mang đến cho ngươi? Chu lão huynh thấy sao?
Vừa nói, Trần Dương vừa lấy ra một cái truyền âm phù. Chính là cái mà Lý Thanh đưa cho hắn.
Trần Dương lấy phù này ra chỉ là muốn trợ uy một chút mà thôi.
Quả nhiên Chu Nghĩa vừa thấy truyền âm phù thì sắc mặt liền âm tình bất định.
Lão có nắm chắc cầm giữ Trần Dương lại nơi này, nhưng không có nắm chắc ngăn Trần Dương không kích phát lá truyền âm phù kia.
‘Ngàn tính vạn tính không bằng trời tính, ai…’
Chu Nghĩa trong lòng có muôn vàn tư vị khó nói hết, lúc này mới cắn răng nói:
- Nếu đã như vậy, chỉ cần ngươi để lại Băng Tinh Quyết thì có thể đi.
- Hắc hắc…
Trần Dương thu lại Truyền âm phù. Phù này trong nhẫn trữ vật của hắn, chỉ cần động niệm liền có thể trong chớp mắt lấy ra kích phát, không sợ người khác ám toán.
Cất xong, Trần Dương mới thong thả nói:
- Thực ra, ta không có giữ công pháp này trong tay.
- Hả? Chết tiệt, ngươi gạt ta?
Chu Nghĩa tức giận gầm lên.
- Ta gạt ngươi? Ta nói ta có giữ Băng Tinh Quyết lúc nào? Ngươi ở một bên ẩn núp nghe từ đầu tới cuối, có nghe qua câu nào ta nhắc tới việc ta có sở hữu công pháp này hay sao?
Trần Dương ung dung tự rót cho mình một chén rượu, nhấm nháp.
- Nói vậy, hết thảy lời nói của ngươi lúc trước chỉ bằng không?
- Vậy thì cũng không phải. Ta biết có một người có quyển công pháp kia, tuy không trọn vẹn nhưng cũng đủ cho nàng tu luyện đến Trúc Cơ Hậu Kỳ. Ta cũng có ý định giúp các ngươi cầu tình…nhưng hiện tại…hắc hắc..
Trần Dương vừa cười, thân ảnh đột nhiên như làn khói hoá thành một đạo tàn ảnh vọt ra ngoài.
- Chu Nghĩa, nể mặt Chu Nhân từng giúp ta một cái nhân tình, ta tạm thời bỏ qua chuyện hôm nay. Tuy nhiên, nếu còn lặp lại lần nữa, ta không ngại nếm thử xem sơ giai linh khí hộ tộc của các ngươi mạnh tới đâu.
Trần Dương tung người lên bờ thành, vung tay chụp hai người đang ngăn cản ném xuống đất, nhẹ nhàng rời khỏi.
Dưới uy lực của Luyện Khí Hậu Kỳ, Cầm Long Thủ càng thêm mạnh mẽ, những người kia khi cử động lại được thì đã nắm dưới mặt đất rồi.
Chu Nghĩa do dự muốn ra tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, sắc mặt lão khó coi, lúc trắng lúc xanh, cuối cùng phất tay rời đi.
Chu Đức lúc này mới vung tay điểm mấy cái lên người Chu Lam Uyển.
Lúc này, nàng mới khôi phục hành động, nhìn Chu Đức ai oán:
- Cha, tiền bối đối với chúng ta nhiệt tâm vô cầu, sao các ngươi lại…nếu đã vậy, từ nay mạng sống của ta không cần mọi người tiếp tục quan tâm nữa.
Nói xong, Chu Lam Uyển giận dỗi quay vào trong phòng.
Chu Đức thấy vậy thì sắc mặc khổ não, lắc đầu đi khỏi.
Trần Dương sau khi ra khỏi Chu gia thì cười lạnh chậm rãi biết đi, cước bộ không nhanh không chậm. Hắn cũng không tin Chu gia kia còn có thể càn quấy đến mức phái người truy đuổi hắn, nếu như vậy Trần Dương cũng không ngại động tay động chân một phen.
Trần Dương sau khi đi được một chút thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trần Dương nhíu mài đi về phía đám đông.
Đám đông này rất ồn ào, Trần Dương cũng không tiện chen vào mà đứng ngoài chờ một chút mới chậm rãi bước vào.
Dù sao, nơi này là một chỗ vui chơi mà thôi, Trần Dương cũng không khách khí toả thần thức ra bao trùm toàn bộ.
Vừa thử quan sát một chút, Trần Dương liền nhíu mài, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi bước vào.
Đây là một quán Karaoke tầm trung, Trần Dương sau khi thu hồi thần thức liền sắc mặt âm trầm bước vào.
Bảo vệ quán là một thanh niên có xăm trổ bên cánh tay, thấy sắc mặt Trần Dương âm trầm, hoàn toàn đối lập với các khách nhanh đang ra vào thì gả liền bước tới, hỏi:
- Anh bạn, có chuyện gì vậy?
Trần Dương liếc mắt, thấy gã có mặc đồng phục bảo vệ, liền nhẹ giọng nói:
- Tôi có một người bạn hẹn trước trong này. Cảm phiền nhé!
Nói xong, Trần Dương liền nhấc chân đi vào trong.
Tuy nhiên, thanh niên bảo vệ lại đưa cánh tay đầy hình xăm ngăn Trần Dương lại, nói:
- Bạn của anh phòng số mấy? Để tôi dẫn đường.
- Phòng số bảy trên lầu một. Tôi tự biết đường đi rồi, yên tâm nhé.
Nói xong Trần Dương bước đi.
Gã bảo vệ ngập ngừng một chút, lại nhìn bộ dáng Trần Dương quả thật tuấn tú lịch sự, không có hung thần ác sát gì đó nên cuối cùng quyết định để cho Trần Dương lên.
Trần Dương bước chân lên lầu rất nhanh tìm được phòng số bảy.
Các phòng này cách âm rất tốt, mặc dù Trần Dương đã đứng ngay trước cửa nhưng chỉ nghe được âm thanh bên trong vang ra rất nhỏ mà thôi. Đó là nhờ thính lực của Trần Dương hiện giờ rất mạnh, nếu là người bình thường, phỏng chừng sẽ không nghe được chút gì.
Trần Dương đảo mắt cân nhắc, sau đó lấy điện thoại ra, đi đến một bên bấm số gọi.
‘Te…..te…..’
Bên kia vang lên tiếng đổ chuông nhưng không có ai bắt máy.
Trần Dương nhíu mài, lại gọi hai lần nữa nhưng không có ai nghe máy.
Hắn liền nhanh tay soạn một tin nhắn với nội dung: ‘Em đang ở đâu?’
Người nhận, dĩ nhiên là em gái hắn, tiểu Mi.
Khoảng chừng mấy hơi thở sau, liền có tin nhắn trả về:
‘Em đang học bài. Anh hai, có gì không?’
Trần Dương lông mài càng nhíu chặt, nhắn lại:
‘Tại sao không nghe máy?’
‘Em đang bận ôn tập. Có gì em gọi anh sau nhé!’
Tin nhắn trả lại còn kèm theo ký hiệu vẫy tay ‘bye bye’.
Trần Dương gương mặt âm trầm, cất điện thoại lại vào túi rồi bước tới cửa phòng số bảy gõ mấy tiếng.
‘Cộc..Cộc..Cộc’
Đáng tiếc, âm thanh bên trong quá ồn, giống như không ai để ý đến tiếng gõ cửa này.
Trần Dương kiên nhẫn gõ lại lần nữa, lần này âm thanh có chút lớn.
Bên trong truyền ra tiếng quát:
- Ai đó, chúng ta không gọi gì thêm hết, đi đi.
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng buồn bực.
Thông qua thần thức, Trần Dương thấy rất rõ ràng bên trong có ba nam hai nữ. Mà một trong số đó là một cô gái mặt mũi thanh tú xinh đẹp, chính là Trần Tiểu Mi chứ còn ai vào đây.
Trần Dương sớm đã phát hiện Trần Tiểu Mi nên mới lên đây. Hắn cũng lo lắng Trần Tiểu Mi cùng đi với bạn bè cho nên cũng không mạnh mẽ xông vào, cố tình giữ mặt mũi cho nàng. Đối với cô em gái này, Trần Dương vẫn luôn cưng chiều bảo vệ, luôn suy nghĩ thay cho nàng.
Nhưng sau khi nghe tiếng quát nọ thì sau đầu Trần Dương đã bốc khói đen rồi, liền cầm tay vặn chốt cửa một cái.
Chốt cửa vốn được khoá bên trong để tăng độ cách âm, nhưng dưới cái vặn của Trần Dương lại chẳng khác nào một cục đất nhão, không chịu nổi một giây liền bị Trần Dương nghạnh sanh sanh vặn mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra, lập tức có hai âm thanh khác biệt truyền đến:
- Lớn mật!
- Anh hai!
Một thanh niên hai mắt tức giận đứng dậy nhìn Trần Dương, ly rượu trong tay bị hắn để sang một bên.
Còn Trần Tiểu Mi thì hết sức bất ngờ, che miệng kêu lên.
Trần Dương híp mắt, không để ý đến ba gã thanh niên đang nhìn hắn chằm chằm mà nhìn Trần Tiểu Mi nói:
- Học bài ở đây hả?
Trần Tiểu Mi mặt đỏ lên, ấp úng mãi nói không ra lời.
Mấy người kia dĩ nhiên cũng nghe xưng hô của Trần Tiểu Mi với Trần Dương, lại thấy vẻ tức giận của Trần Dương thì liền cười làm lành nói:
- Đại ca, hắc hắc, học tập nhiều cũng sẽ mệt mỏi. Tiểu mi cùng chúng ta đến đây vui chơi một chút cũng không hại gì.
- Không hại gì? Hắc hắc, vậy thứ trong túi áo ngươi là gì vậy? Kẹo ngậm trị ho sao?
Trần Dương cười gằn, nói một câu làm cho gã thanh niên sắc mặt xanh mét, tức giận quát:
- Ngươi nói lảm nhảm cái gì đó? Đây chỉ là thuốc gì liên quan gì đến ngươi? Đừng tưởng là anh hai của tiểu Mi thì nói gì cũng được?
Nói xong, liền xắn tay áo hùng hổ tiến lên.
Hai thanh niên bên cạnh cũng gắt gao chú ý nhất cử nhất động của Trần Dương. Chỉ cần Trần Dương có động tác gì thì bọn chúng sẽ hùa lên đánh hội đồng ngay.
Trần Dương mắt lấp loé hàn quang, nói:
- Muốn đánh hội đồng sao? Được, cùng lên đi, hôm nay một mình ta sẽ đánh cả hội đồng luôn!
Trần Dương vừa nói lời này thì thanh niên nọ cũng cười gằn, bước về phía trước vung tay đánh ra một quyền.
Quyền thế như vũ bão, nhưng thực ra chỉ là hư chiêu, khi quyền đầu chưa đến thì đầu gối cũa gã đã vung lên.
Người không hiểu biết, nếu bị trúng chiêu này thì chắc chắn má nhận không ra.
- Mèo cào!
Trần Dương lạnh lùng buông một câu, sau đó không chút do dự ngã người về sau, đồng thời chân cũng quét ngang một cái.
‘Bốp!’
Thanh niên nọ vừa thúc gối lển bỗng cảm thấy như có một thanh thiết bảng đánh vào ống chân, không nhịn được rống lên một tiếng ‘Ối’ rồi ngã ngang, ôm chân co giật run rẩy.
Hai gã đồng bạn của gã thấy vậy thì cũng nhào lên cùng lúc.
Kết quả..
‘Bốp – Bốp’
Hai âm thanh chát chúa vang lên.
Cả hai người thân thể tựa như một con diều vạch ra trên không trung một vòng rồi đập mạnh vào bức tường phía sau, cuồng phun máu tươi.
Trần Dương ra tay cũng có chừng mực, nếu không hai gã này không chỉ mất mấy cái răng và ít máu ngất xỉu trọng thương mà cái mất sẽ là mạng sống của bọn họ.
Nhìn ba người, Trần Dương không chút do dự triệu hồi cả đám vào rồi phán cho mỗi người chục năm lao động khổ sai. Đồng thời, thông qua lời khai của ba người, Trần Dương còn phát hiện ra một chuyện khác.
Sau khi phát hiện chuyện này, ánh mắt của Trần Dương nhìn Trần Tiểu Mi càng thêm tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.