- Chú em, có phải cậu cũng là người có mang một thứ gọi là Hệ thống gì đó có phải không?
Ông lão nhìn bộ dáng thất thố của Trần Dương thì cũng vuốt râu mỉm cười hỏi.
Trần Dương hiện giờ cũng cảm thấy thứ bí mật mà bản thân hắn cho rằng kín kẽ, hiện giờ lại trở nên ‘phổ biến’ quá mức bình thường. Cho nên hắn cũng không có quá thất thố nữa mà lấy lại sắc mặt bình tĩnh, gật đầu ‘Dạ’ một tiếng xem như đồng ý.
Dù sao, hắn cũng lần đầu tiên tiếp xúc với người Việt Nam. Họ như thế nào hắn hoàn toàn không biết, cho nên cũng không dám khinh suất. Nhất là, ông lão này mặc dù nhìn hoà nhã tuỳ tiện nhưng thực lực thâm sâu khó dò, Trần Dương chỉ dùng cảm giác cũng biết ông lão này tu vi tuyệt đối cao hơn hắn. Còn chuyện thăm dò nông sâu ra sao, Trần Dương cũng không muốn làm, dù sao chuyện như vậy cũng mang theo ý tứ bất kính.
Từ lúc đến đây, Trần Dương luôn nhận được sự đón tiếp nhiệt tình hoà nhã, không có bất cứ ai lộ ra một tia địch ý hay mưu đồ gì, cho nên Trần Dương cũng không thể không giữ phép tắc lễ nghĩa được.
Mà ông lão thấy vậy thì tự giới thiệu:
- Ta thứ ba, cứ gọi Ông Ba là được. Nếu cậu đã đến đây thì xem như có duyên, cậu tên gì, thứ mấy trong nhà?
- Cháu tên Trần Dương! Là anh cả trong nhà.
Trần Dương nhẹ giọng đáp.
Ông Ba gật đầu, lại rít điếu thuốc như một thói quen khó bỏ rồi nói:
- Ở chỗ chúng ta, anh cả thứ hai, cậu tên Dương vậy thì gọi là Hai Dương đi. Nghe nói đất nước Trung Hoa các cậu rất xem trọng nhập gia tuỳ tục, có phải không?
- Dạ, nếu như Ông Ba đã nói vậy thì cháu xin nghe theo. Nhưng mà cháu có một số thắc mắc muốn nhờ Ông Ba giải đáp, không biết nơi Việt Giới này là chỗ nào? Chẳng lẽ ở Việt Nam có một nơi gọi là Việt Giới sao ạ?
Trần Dương sau khi thấy Ông Ba tính tình dễ gần, nói chuyện rất bộc trực thẳng thắn thì liền đánh bạo hỏi.
Ông Ba nghe vậy thì trầm tư nhìn về xa xa như nhớ về hồi ức gì đó, cuối cùng thở một hơi sâu lắng, đáp:
- Chúng ta quả thật là đến từ nước Việt Nam. Nhưng mà... Nơi đây cũng không phải là nước Việt Nam, cũng không phải là Nhân Gian Giới mà cháu từng sống đâu!
- Ông Ba, nếu vậy...
Trần Dương nghe đến đây thì tò mò hỏi lại.
Ông Ba chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, đột nhiên hỏi lại Trần Dương:
- Cháu đã đến Tu Tiên Giới bên kia chưa?
- Ông Ba, ông cũng biết nơi đó sao? Cháu đã đến rồi. Trình độ tu tiên của bọn họ vượt rất xa chúng ta, còn gọi tất cả chúng là Hoang Địa nữa!
- Hoang Địa? Hừ, bọn người này cũng đủ nhân nghĩa đó. Nếu đã gặp nhau ở đây, để ông kể cho cháu nghe một câu chuyện xưa.
Ông Ba nói xong, liền hút một hơi thuốc rồi tuỳ ý khẽ miết, điếu thuốc đang cháy dở đột nhiên loé lên rồi lại trở về hình dạng như vừa mới đốt.
Thứ thần thông tái tạo vật thể này, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ xem đó là pháp thuật tiên gia, đâm lòng kính sợ. Thế nhưng trong mắt Trần Dương, nó lại mang một hàm nghĩa khác, đó chính là tạo nghệ của của Ông Ba trên phương diện cấm chế đã cực kỳ kinh khủng.
Theo quá trình tìm hiểu, Trần Dương sớm đã phát hiện tất cả mọi thứ trên thế gian đều tập hợp từ những tổ hợp cấm chế cực kỳ phức tạp tinh vi, mà nếu như một người có thể tinh thông cấm chế đến mức tận cùng, chẳng những có thể nhìn thấy điều này mà còn có thể tự tổ hợp cấm chế để tạo đồ vật hay thậm chí là cả sinh vật.
Chẳng qua, nếu muốn tạo sinh vật thì còn phải am hiểu linh hồn và sinh mệnh lực, phức tạp hơn xa so với tạo đồ vật.
Mà Ông Ba này hờ hững như vậy đã có thể tái tạo một điếu thuốc từ tàn lụi thành mới tinh, mà Trần Dương còn nhạy cảm phát hiện biến hoá cấm chế cực kỳ tinh xảo trong động tác của Ông Ba, cho nên trong lòng hắn giờ phút này cũng đang dâng lên sóng gió ngập trời.
Chỉ thấy Ông Ba hoàn toàn không xem chuyện tái tạo điếu thuốc này là chuyện gì ghê gớm, chỉ hờ hững chép miệng:
- Từ rất lâu rồi, khi thế giới còn ở thời Hồng Hoang Hỗn Độn, lúc đó Trái Đất này cũng không phải nhỏ như hiện tại, mà là một đại hành tinh khổng lồ với rất nhiều chủng tộc và quốc gia. Các quốc gia này có nơi thì phát triển khoa học kỹ thuật, có quốc gia thì lại chuyên tu pháp thuật, có quốc gia lại chuyên chế luyện phù thuật và hằng hà sa số các loại khác. Cho đến một ngày, một chủng tộc cực kỳ cường đại đột nhiên xuất hiện, bọn chúng cực kỳ khát máu và tàn khốc, mỗi khi đến đâu đều hút sạch máu huyết, tinh luyện thần hồn, làm cho tất cả chủng tộc trên Trái Đất của chúng ta đều bị diệt sát, không có chút cơ hội phản kháng, không thể siêu sinh.
- Mà chủng tộc tàn ác kia tự xưng là Ma Tộc. Dưới sự dẫn đầu của các cao thủ của toàn bộ Trái Đất liền đàm phán với bọn chúng, kết quả chẳng những không đàm phàn được mà còn bị một số người phản bội. Hai Dương, cháu biết đám người phản bội là ai hay không?
Ông Ba nói xong, chợt cười cười giễu cợt nhìn Trần Dương hỏi.
Trần Dương có chút dự cảm không tốt, nhưng cũng chỉ biết lắc đầu chờ câu trả lời.
- Chính là một số ít cao thủ đến từ quê hương của cháu đó, trong đó có cả một ít người thuộc các chủng tộc cao cấp như Long tộc. Tất nhiên, chỉ là một số ít mà thôi chứ không phải toàn bộ. Hầu hết người ở Trái Đất đều một lòng một dạ liên kết bảo vệ quê hương. Cho nên sau khi đàm phán không thành công, bọn họ liền quyết định vận dụng đại lực lượng kinh thiên động địa, đem Thế giới này đánh vỡ ra làm mấy mảnh. Hòng cho một số ít tinh anh của chúng ta được tiếp tục sinh tồn xuống dưới, cũng chính là Tu Tiên Giới mà cháu từng đến. Còn cái nơi mà hiện này là Hoang Địa, cũng chính là Nhân Gian Giới thì là bề mặt của một Phong Ấn khổng lồ, đả thông đến Âm Giới và nơi này. Nơi này, chính là, trung tâm của đại trận này, cũng là Tâm của Trái Đất mà cháu từng sống. Mọi thứ mà người ở bên ngoài khám phá chỉ là hư ảo do các tiền bối dựng nên. Mà chúng ta, chính là hậu duệ của một trong những người từng tham gia thiết lập đại trận phong ấn Ma Tộc.
Ông Ba bình tĩnh nói. Thế nhưng rơi vào tai Trần Dương lại chẳng khác gì lôi âm chấn động, kéo hắn từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác.
Trần Dương biết, lời nói của Ông Ba chỉ là tóm gọn mà thôi, bên trong chắc chắn còn nhiều sự tình khác mà hắn chưa biết, bèn hỏi:
- Ông Ba, vậy ở nơi này chỉ có một mình người Việt Nam chống đỡ hay sao? Còn người của quê hương cháu, và cả những quốc gia khác nữa, bọn họ đâu cả rồi?
- Cháu đi vào từ Âm Giới, chắc là đã xông qua một trong các thông đạo rồi. Mà nếu như đã đuổi theo Ma Hồn này thì chắc chắn là đi qua chỗ có Tam Sinh Liên, nếu vậy cháu đã thấy đám Mộc Tộc và Tứ Thần Thú rồi chứ?
- Đúng vậy, cháu đã gặp qua, nhưng ngoại trừ Tứ Thần Thú đang ngủ say thì đám người Mộc tộc đều chết, Tam Sinh Liên cũng bị lấy mất rồi ông à.
Trần Dương tiếc hận nói.
- Tứ thần thú kia, năm xưa chính là đại tiền bối dùng tộc nhân trong tộc mình đến áp trận, phong ấn lối đi từ Nhân Gian Giới đến Âm Giới. Khi đó Âm Giới có đại lượng Ma Tộc, chúng ta không thể đứng yên không ngó tới, cho nên tất cả bọn họ đều có công. Tứ Thần Thú này, cũng không có không công, chỉ cần còn ở trong Âm Dương Tuyệt Trận thì chắc chắn cũng được hấp thu lợi ích trong đó, tu vi cũng được tịnh tiến. Chỉ tiếc gần đây nghe nói một đầu Long tộc đã đào thoát rồi, làm cho đám Ma Tộc im ắng đã lâu nay lại rục rịch...
Trần Dương nghe Ông Ba nói thì sắc mặt thoáng đỏ, cũng không có giấu diếm mà đem tao ngộ khi xưa của mình nói ra.
Ông Ba hết sức bình tĩnh nghe Trần Dương kể, xong đâu đó, ông lại mỉm cười hiền từ:
- Đó không phải lỗi của cháu. Hết thảy là thiên ý. Vả lại, nếu như cháu mang Hệ Thống trong người thì chắc là người được chọn. Mọi việc cháu làm đều không có ai trách cháu được. Hơn nữa, Ma Tộc chuẩn bị đã lâu, hiện giờ bên trên Nhân Gian Giới đang ở thời kỳ mạt pháp, bản tính sa đoạ, hầu như không còn mấy ai muốn giữ gìn quê hương của mình như trước nữa. Những người ở Việt Giới này, bao nhiêu năm qua, tất cả lần lượt tiến vào trong Hàng Ma Trận, cũng chẳng còn mấy người, tất cả đều bế quan chờ ngày đó đến. Nếu cháu muốn hiểu rõ hơn, hiện giờ đi theo ta.
Nói xong, Ông Ba cười cười điểm ngón tay một cái, lập tức trước mặt hai người xuất hiện một thông đạo đen ngòm rồi ông bước vào trước. Trần Dương thấy vậy cũng không do dự tiến theo sau.
Chỉ trong phút chốc, xuất hiện trước mắt Trần Dương là một vùng trời kỳ ảo, lấp lánh tinh quang như đang đứng giữa tinh không.
- Đây là Chu Thiên Tinh Thần Hàng Ma Trận do lịch đại tổ tiên thiết trí. Năm xưa, nơi này do các tổ tiên thiết trí, nhưng sau đó vì thực lực biến đổi, ngộ ra được Đại đạo chí cao liền bị Thiên Đạo triệu tập phi thăng, chỉ có thể dùng thần niệm trao đổi, giúp chúng ta duy trì nơi này...
Ông Ba vừa nói, vừa cầm tay Trần Dương hết sức tự nhiên dắt tay hắn đi đến một nơi rất xa.
Nhìn hành tinh và đủ loại ngôi sao vùn vụt qua hai bên, Trần Dương ngạc nhiên. Liền nghe Ông Ba nói:
- Đây là hiện tượng do Chu Thiên Tinh Thần Hàng Ma Trận phát ra. Chúng ta đi đến tâm trận bái kiến các vị tiền bối một chút. Phỏng chừng một thời gian nữa cháu đến, thì ta cũng đã đi vào bên trong đó rồi!