Phán Thần Hệ Thống

Chương 342: Giật mình




Trần Dương cảm nhận cả không gian kịch liệt rung động, dường như bị chiến đấu bên trong làm cho thiên không như bị khuấy động.
Nhấm một ngụm rượu, Trần Dương cảm nhận không gian chung quanh, khẽ lắc đầu nhẹ giọng thì thào:
- Còn chưa đủ!
Vừa nói xong, Trần Dương lập tức truyền đến ý niệm cho phân thân.
Ngay lúc đó, bên trong đột nhiên vang lên tiếng quát, tiếng lôi quang ầm ầm vang vọng. Hiển nhiên lúc này phân thân đã được Trần Dương ra lệnh đem Chiến Thương ra sử dụng, hòng bức ba người kia càng phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ hơn nữa.
Tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Trần Dương cảm nhận khí tức bên trong trận pháp, đột nhiên gật đầu:
- Tốt! Bao nhiêu đây có lẽ đã đủ!
Trần Dương thở dài tự nói.
Đúng lúc này, từ trong Phán Thần Hệ Thống truyền đến thanh âm của Khí Linh đã lâu không lên tiếng:
- Trần đại nhân, ngài có biết ngài đang làm gì hay không? Trước không nói đến sự nguy hiểm của thuật này, mà thân phận của người đó cũng không phải tầm thường. Cho dù ngài hiện giờ có là Phán Quan Ngũ Tinh thì sự hung hiểm bên trong không phải là thứ ngài có thể thừa nhận. Làm không tốt, chắc chắn ảnh hướng lớn đến công đức của ngài. Thậm chí có thể phản phệ làm ảnh hưởng đến tu vi của ngài nữa cũng không chừng.
- Điểm này ta sao có thể không rõ ràng. Thế nhưng ngoài cách này ra, muốn cứu nàng là chuyện khó hơn lên trời. Nhất là muốn cho nàng đủ hồn lực để dung hồn thì nhất thiết phải tìm được các phách còn lại. Mà muốn tìm những phách này, ngoài cách này thì không còn cách nào khác. Dù cho biết việc này trái với Thiên địa pháp tắc, ta cũng không thể trơ mắt nhìn thê tử tan biến như vậy. Đây là chuyện đạo nghĩa phu thê, ta sao có thể vì lợi ích cá nhân mà nhắm mắt làm ngơ cho được.
Sắc mặt Trần Dương thở dài, chậm rãi nói.
- Đại nhân nói vậy xem ra đã suy nghĩ kỹ. Bất quá, còn một chuyện khác mà ta muốn nhắc nhở. Đó là một khi ngài bị trừng phạt quá nhiều, âm đức gia tăng, khi đó thì thân phận Phán quan của ngài sẽ bị triệt tiêu. Mà tu vi và tất cả những thứ liên quan đến Phán Thần Hệ Thống cũng sẽ bị xoá bỏ ngay lập tức. Cho nên, chiếu theo đó mà nói, nếu đại nhân làm không cẩn thận, chuyện có thể giữ lại tu vi như hiện tại có thể nói là vô vọng.
Khí Linh ngôn ngữ trịnh trọng truyền đến thanh âm cảnh báo.
- Khí Linh, ta biết ngươi có ý tốt. Ở chung với nhau bao nhiêu lâu, dù sao tâm ý của ngươi như thế nào bổn quan biết rõ. Bất quá, Tử Tuyết nàng hiện tại hồn lực đã suy yếu, có thể nói là nhưng chỉ mành treo chuông. Nếu hôm nay ta không tận dụng cơ duyên này mà thi thuật, ngày sau muốn tạo ra muốn sự kiện giống như vậy nữa cũng là chuyện không thể nào.
Trần Dương giọng nói vẫn đều đều, nhìn không gian chấn động càng lúc càng lớn mà thở dài.
Lúc này, Trần Dương cũng không do dự nữa mà thân hình bay bổng lên bên trên, bắt đầu đánh ra vô số tài liệu chung quanh, mười đầu ngón tay bắt đầu đánh ra vô số phù văn phức tạp.
Chốc lát sau, một vòng xoáy màu đen chậm rãi hiện ra trước mặt, Trần Dương vẫy tay một cái liền lấy ra một giọt máu tươi.
Giọt máu này rất mờ ảo, thậm chí còn mang theo tử khí, thế nhưng bên trên lại có một cỗ khí tức kỳ lạ.
Giọt máu này chính là máu của Hoa Tử Tuyết!
Trần Dương cũng rất rõ ràng thứ hắn đang làm chính là một loại trận pháp cực kỳ phức tạp, lợi dụng sự hỗn loạn của thiên địa linh khí, để từ đó sử dụng một loại thuật pháp phức tạp, sử dụng khí tức có trong huyết mạch của Hoa Tử Tuyết, từ đó mượn sức mạnh bí thuật mà tra ra một tia thiên cơ, nhìn xem những hồn phách có khí tức tương tự hiện đang ở nơi nào.
Thuật pháp này chẳng những cần tu vi ít nhất là Nguyên Anh Kỳ mà còn cần sự lĩnh ngộ đối với thiên địa đại đạo ở một mức nào đó. Mà Trần Dương hiện đang sở hữu thần thông Pháp nhãn, cộng với thần thức mạnh mẽ của Khống Thần Quyết mà việc thi triển thuật pháp này nếu như làm cẩn thận thì có thể giảm nhẹ sự phản phệ lại. Nếu là tu sĩ bình thường tuỳ tiện thi triển thứ này, chắc chắn bị phản phệ, toái anh cũng là còn nhẹ.
Hơn nữa, thiên địa có linh, đối với những việc liên quan đến phạm trù Thiên cơ thì đều được che giấu cẩn thận, người thường không thể nào suy đoán ra được. Trừ khi người đó được thiên địa đại đạo tán đồng hoặc là có tu vi cực kỳ cao thâm trong việc tính toán mới dám nhìn xem một chút.
Mà lúc này, đám vòng xoáy do Trần Dương triệu hồi đã có thanh thế ngày càng lớn, hơn nữa dao động bên trong càng lúc càng mạnh, một cỗ khí tức lạnh lẽo từ đó lan ra.
Trần Dương biết chuyện này chính là do tu vi của hắn không đủ để tìm hiểu thân phận của Hoa Tử Tuyết cho nên cắn đầu lưỡi phun ra một nguyên thần máu huyết. Đây chính là huyết khí bản mệnh của hắn, cho nên linh lực bên trong cực kỳ nồng đậm, mang theo cả sinh mệnh lực cực kỳ cường hãn của Trần Dương, làm cho vòng xoáy chỉ trong chốc lát liền loé sáng lên rồi chớp tắt.
Trần Dương thấy cảnh này, hắc bạch quang mang trong mắt liền chớp động kịch liệt, tập trung tinh thần lực nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong thấp thoáng mấy hình ảnh mờ nhạt thoáng qua.
Nhãn lực Trần Dương cực kỳ kinh người, vừa nhìn qua lập tức ghi nhớ rõ ràng.
Mà vòng xoáy hầu như chỉ loé lên vài cái đã vỡ nát ra thành nhiều điểm linh quang.
Ngay khi vòng xoáy vỡ nát, một khí tức mạnh mẽ truyền ra làm cho Trần Dương lui về sau mấy bước, khoé miệng tràn máu tươi. Bất quá ánh mắt của hắn thì lại sáng rực lên.
Mà lúc này, bên dưới âm thanh chiến đấu cũng đã dần dần bớt kịch liệt lại, chỉ còn tiếng yêu thú gầm thét tranh công.
Trần Dương thần thức đảo qua liền cười nhạt.
Mấy trăm con yêu thú cộng với một cỗ phân thân tương đương Bất tử kim thân mà còn để cho ba gã Nguyên Anh Sơ Kỳ có thể kháng cự thì đúng là chuyện cười.
Trần Dương nhanh chóng thu lại trận pháp, đem tất cả yêu thú thu lại vào Thất Giới rồi nhìn tới phân thân.
Chỉ thấy trên tay phân thân Trần Dương lúc này đang cầm Chiến Thương, bên trên Chiến Thương có ba cái nguyên anh run lẩy bẩy, ánh mắt đau khổ bị xỏ lại thành một xâu. Bên trên bị lôi quang chạy tới chạy lui làm cho cả ba không thế nhúc nhích.
Ba người này nói ra cũng rất oan ức, vốn Nguyên Anh của tu sĩ có thần thông Thuấn Di, cho dù có trận pháp bao phủ thì chỉ cần có đủ nguyên anh lực thì có thể Thuấn Di chạy ra xa. Mà nhọ ở chỗ, đó chính là Trần Dương ngay phía bên trên lại bố trí bí thuật kia, cho nên làm cho thiên địa chi lực nơi này hết sức hỗn loạn. Trong tình huống này, nếu như tuỳ tiện thi triển Thuấn Di, chắc chắn ba người này chưa chạy thoát đã bị không gian chi lực cuốn vào bên trong hắc ám vô tận, bị nuốt không còn một mảnh.
Trần Dương phẩy tay thu lại toàn bộ, đồng thời triệt thoái toàn bộ trận pháp rồi thân hình biến ảo tại chỗ.
Nhìn phương hướng, Trần Dương chẳng những không chạy thoát đi mà chạy về hướng Nam Nhạc Phái.
Nhìn sơn môn quen thuộc phía xa, Trần Dương đứng lơ lửng trên không trung, nói:
- Tại hạ Trần Dương, cầu kiến lão tổ Nam Nhạc Phái!
Lúc này, một trung niên mặt mài bặm trợn ngồi bên trong Nam Nhạc Phái đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía sơn môn một chút, hơi nghiêng đầu nhìu mài suy nghĩ một chút rồi thân hình nhoáng lên liền xuất hiện phía trước Trần Dương.
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, mời Trần đạo hữu theo lão phu!
- Được, vậy thì làm phiền đạo hữu!
Trần Dương lãnh đạm đáp. Nhìn người trước mắt này, khi trước là tồn tại tối cao mà Trần Dương ngước mắt nhìn lên cũng không nhìn thấy, lúc này lại xưng hô ngang hàng thì trong lòng cũng có chút cảm thán.
Mà Trần Dương cũng nhanh chóng đi theo trung niên kia vào phía sau Nam Nhạc Phái.
Phía sau này là một đình viện nhỏ, chính giữa có một bàn đá.
Hai người đối diện nhau ngồi xuống. Lúc này trung niên nọ mới mở miệng:
- Ngươi tính ra cũng không phải là người lạ. Lần này về đây, cảm giác thế nào?
Người ngoài nghe câu này, chắc chắn sẽ nghĩ rằng hai vị bằng hữu lâu ngày gặp lại nhau mới có thể nói những lời như vậy.
Trần Dương nghe xong lãnh đạm đáp:
- Cảm giác phi thường mất hứng. Chẳng những chỗ ở bị chiếm mất mà bằng hữu của ta cũng bị người khác hãm hại, đem ra làm mồi nhử. Nếu là ngươi, ngươi có cao hứng được hay không?
- Chuyện này là lỗi của ta. Bất quá, Phạm La và Viên Phi Phi kia là trụ cột của Nam Nhạc Phái chúng ta...
Trung niên này nhìn Trần Dương thăm dò.
Trần Dương lắc nhẹ đầu:
- Hai người này mưu tính sắp đặt mọi chuyện, ta nhất định phải lưu giữ. Bất quá, đạo hữu có biết sao ta không ra tay với ngươi hay không?
Trung niên nghe vậy ngẩn ra, đối với sự tự tin của Trần Dương cũng có vẻ bất ngờ.
Trần Dương phất tay, đem ba nguyên anh của Viên Thành, Viên Phi Phi và Phạm La ra, một tay túm lấy tuỳ ý đùa nghịch như một món đồ chơi trong tay, sau đó thu lại vào Phán Thần Hệ Thống.
Sắc mặt trung niên biến đổi mấy lần, bàn tay nắm chặt nổi cả gân xanh nhưng cuối cùng cũng không có ra tay mà thở dài hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì ta biết, ngươi chắc chắn không có tâm lực làm những chuyện vô vị như thế. Hơn nữa, ngươi cũng không thể ra khỏi nơi này. Chuyện của mình còn lo chưa xong, cớ gì tìm ta phiền phức cho được?
Trần Dương bâng quơ nói. Nhưng lời nói ra lại làm cho trung niên hết sức kinh hãi, khoé miệng giật giật nhìn Trần Dương như muốn dò tìm xem ý tứ của hắn là gì. Thế nhưng sắc mặt của Trần Dương từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh, không để lộ chút dị sắc nào.
Điều này làm cho trung niên nọ thở dài, cuối cùng chắp tay nói:
- Tại hạ Lưu Kim, cầu đạo hữu chỉ điểm bến mê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.