Phán Thần Hệ Thống

Chương 339: Chủ nợ




Trong lúc Trần Dương và Thẩm Lan đang nói chuyện thì phía bên ngoài đột nhiên có một đứa trẻ chạy vào nói:
- Thẩm nương, người xấu lại tới.
Trần Dương đảo mắt liền thấy có một nhóm ba đại hán mặt mài bặm trợn đi tới, nhưng vẫn hỏi:
- Cháu bé, người xấu là ai?
- Thúc thúc, người xấu là người cứ mỗi tháng đến một lần đánh Thẩm nương, sau đó có tiền thì mới chịu rời đi, nếu không sẽ phá phách nơi này. Bọn cháu rất ghét người xấu.
Đứa trẻ nhìn Trần Dương, thấy dáng vẻ hắn ôn hoà thì liền quẹt mũi nói.
Mà Thẩm Lan thì hơi nhíu mài nhìn đứa bé kia, bảo nó lui ra rồi nhìn Trần Dương nói:
- Trần sư huynh, ta biết hiện tại sư huynh có lẽ tu vi càng thêm mạnh mẽ. Thế nhưng những người này thực ra đều là do bên Nam Nhạc Phái phái tới gây sự. Chỉ cần ta phản kháng thì chắc chắn sẽ không giữ nổi tính mạng, mà bọn họ cũng có thể phủi tay sạch sẽ. Sư huynh hiện giờ thân phận đã khác, không nên vì chúng ta mà vướng vào ân oán với đại môn phái như Nam Nhạc Phái. Chuyện năm xưa sư huynh giao cho, chính là một vinh dự mà Thẩm Lan cả đời cũng không hối hận, được chăm sóc lũ trẻ vô gia cư này làm cho ta cảm thấy rất an ủi.
- Thẩm sư tỷ không cần nói nữa. Tự ta biết suy xét, hiện tại chúng ta ra ngoài. Ta cũng muốn xem, Nam Nhạc Phái có thể gọi đến mặt hàng gì để làm khó tỷ.
Trần Dương lãnh đạm nói, động thân bước ra.
Thẩm Lan còn muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng thở dài, cũng đi ra theo. Nàng hiện tại không còn là tu sĩ, cho nên không thể nhìn ra Trần Dương là tu vi gì. Nhưng cho dù nàng có lạc quan đến thế nào thì cũng chỉ nghĩ Trần Dương nhất định cao nhất là Kết Đan Kỳ tu sĩ mà thôi. Nếu như vậy thì mặc dù cũng được xem là cao thủ nhưng đối với Nam Nhạc Phái còn chưa thể đối chọi được, cho nên có ý muốn Trần Dương tránh xa chuyện này.
Bất quá, khi nhìn đến thân ảnh và khí chất của vị Trần sư huynh này, không hiểu sao trong đầu Thẩm Lan lại có một sự tin tưởng lạ kỳ, cảm giác này khiến cho nàng do dự, cho nên mới không có ngăn cản Trần Dương lộ mặt.
Ba thanh niên đi tới bên chiếc bàn gỗ có chút mục nát, nhìn thấy Trần Dương và Thẩm Lan đi ra thì cười khặc khặc nói:
- Xem kìa, hôm nay lại thêm nghề mới. Không biết Thẩm tiên tử của chúng ta làm cách nào mà câu dẫn được vị công tử này. Này, tiểu tử, khẩu vị của ngươi cũng đúng là nặng, một con đàn bà già cóng, lại thêm bị tật nguyền mà ngươi cũng có thể để mắt tới, khẩu vị đúng là quá nặng!
‘Bốp~’
Gã vừa cười xong, đột nhiên một tiếng vỗ chát chúa vang lên, chỉ thấy gã thanh niên này đã bị một người dùng chân đạp lên ngực, rút kiếm chỉa ngay yết hầu.
Thì ra Trần Dương sớm đã để Cẩm Y Vệ Bạch Chính đi ra ở một bên canh chừng.
Trần Dương vỗ tay một cái đem căn nhà gỗ có đám trẻ phong ấn lại, khiến cho lũ trẻ không nhìn hay nghe thấy bất cứ cảnh tượng gì ở nơi này rồi mới nói:
- Cẩm Y Vệ Bạch Chính, đem những người này toàn bộ điều tra. Nếu phát hiện người nào làm cho Thẩm sư tỷ bị như vậy thì ngươi cũng làm cho người đó y hệt như vậy. Sau đó đem thông tin đến ta báo cáo.
- Ti chức tuân lệnh!
Cẩm Y Vệ Bạch Chính chắp tay cung kính nói. Nói xong, liền dẫn ba người đi qua một bên như xách ba con gà con.
Đã có một tấm gương sống sờ sờ ra đó, hai người còn lại không dám có chút phản kháng nào, tay chân run lẩy bẩy.
Lát sau, Bạch Chính đi ra, trên tay cầm theo một tờ giấy có ba dấu tay điểm chỉ của ba người. Bên trong có ghi rõ những tội trạng thường ngày của ba người này.
- Mang ba người đến quan phủ. Những người này chỉ là công cụ của kẻ khác, giao bọn họ cho quan phủ địa phương là tốt nhất. Kẻ chúng ta cần viếng thăm là người khác. Ta với Thẩm sư tỷ đến Trần Thúc Phủ trước, lát nữa ngươi xong việc thì đến đó.
Trần Dương nói xong liền cùng với Thẩm Lan bước đi.
Thẩm Lan không biết sao, cũng không có gì lo lắng nữa, nhìn bóng lưng của Trần Dương mà cảm thấy vô cùng vững chãi, vội vàng đi theo sau.
Nhìn Thẩm Lan có chút câu nệ đi lọt lại phía sau, dáng vẻ như một phụ nhân nông thôn lần đầu lên thành thị, Trần Dương thở dài, nói:
- Thẩm sư tỷ, mấy năm nay vất vả cho người. Trần Thúc Phủ năm xưa là một tay ta trong lúc hứng thú xây dựng muốn cho lũ trẻ một mái nhà. Không ngờ làm liên luỵ đến sư tỷ, ta nhất định chữa trị và khôi phục dung mạo cho tỷ như xưa.
Thẩm Lan nghe vậy run lên, có chút không dám tin nói:
- Trần sư huynh... Ta... Ta sớm đã bị người ta phá huỷ tu vi, phong ấn kinh mạch cả đời cũng không thể tu luyện.
- Sư tỷ an tâm. Ta nói được làm được. Tình trạng của ngươi ta đều đã biết. Chỉ là hiện tại thời cơ chưa đến lúc, mong rằng sư tỷ thông cảm, chờ thêm một chút thời gian. Để ta tìm đám người kia thanh toán nợ nần rồi sẽ dành thời gian phục hồi lại cho tỷ. Bất quá, khi xưa, Thẩm sư tỷ nếu ta nhớ không lầm thì ngươi còn một vị sư muội trong Nam Nhạc Phái mà?
Trần Dương có chút thắc mắc hỏi.
Nghe câu hỏi của Trần Dương, Thẩm Lan thở dài, nói:
- Sư muội của ta trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ đã ngã xuống!
- Thì ra là vậy, là ta không biết cho nên mới nhắc lại, xin sư tỷ chớ lấy làm buồn lòng!
- Không sao, Trần sư huynh, mấy năm nay ta đã nhìn thấu nhiều chuyện, trong đó rõ ràng nhất chính là lòng người. Nếu còn vương vấn chuyện được mất thì ta đã không sống nổi đến ngày hôm nay.
Thẩm Lan mỉm cười nói làm cho Trần Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên thầm nghĩ:
‘Tái ông thất mã, xem ra mấy năm vừa qua chịu khổ cực cũng không phải hoàn toàn xấu đối với nàng. Ít nhất đã giúp cho tâm cảnh của nàng tăng lên nhanh chóng. Một khi khôi phục tu vi, chắc chắn tu vi ngày đi nghìn dặm.’
Thẩm Lan thấy Trần Dương nhìn mình cười cười thì theo bản năng sờ mặt mình nói:
- Sư huynh, mặt ta có gì lạ lắm sao?
- Hắc hắc, mặt tỷ không lạ, nhưng tâm cảnh thì lạ. Xem ra Thẩm sư tỷ năm xưa đã không còn nữa rồi. Ta đây cũng chúc mừng sư tỷ, trên phương diện tâm cảnh hiện giờ mà nói, sư tỷ chưa chắc không có thu hoạch.
Trần Dương như cười như không nói.
- Sư huynh, huynh không cần an ủi ta. Chuyện này ta đã sớm nhìn thấu. Dù sao cũng cảm ơn sư huynh đã nói những lời này. Đời này của Thẩm Lan, xem như việc làm ta tự hào nhất là quen biết được Trần sư huynh.
Thẩm Lan mỉm cười nói. Mặc dù khuôn mặt đã hơi luống tuổi nhưng nụ cười vẫn đẹp như ngày nào.
Trần Dương nghe vậy thì chỉ cười, nói sang chuyện khác:
- Những đứa trẻ lúc trước ngoài tiểu Cẩu tử được nhận vào Nam Nhạc Phái thì những người còn lại sau đó cũng phiêu bạt tứ phương. Mấy năm nay chẳng lẽ sư tỷ không nghe được tin tức gì sao?
- Cũng không phải là không có, thỉnh thoảng hầu như cũng có một vài người mang theo bạc đến nói là có người nhờ mang đến. Ta đoán hơn phân nửa là của những hài tử kia gửi về. Mấy năm nay Nam Nhạc Thành cũng biến động khá nhiều, thú triều thì càng phát sinh thêm hai lần dồn dập, cho nên cuộc sống của mọi người cũng không phải dễ dàng như bề ngoài.
- Thú triều phát sinh qua hai lần?
Trần Dương nhíu mài, trong lòng có chút khó hiểu. Đáng lẽ ra, thú triều là sự kiện hiếm thấy, một hai trăm năm phát sinh một lần đã xem như là chuyện hiếm. Thế nhưng nơi này có gì mà lại kích phát thú triều liên miên như vậy. Hơn nữa, thú triều một khi phát sinh, quy mô cũng phải mạnh mẽ.
Lần trước Trần Dương tự mình tham gia chiến đấu với thú triều, lúc ấy cũng thấy trình độ thú triều tuy mạnh nhưng còn chưa có gì quá mạnh mẽ, giống như là đùa nghịch cho vui vậy. Việc này Trần Dương cũng từng có thắc mắc, tuy nhiên lúc ấy thực lực của hắn quá thấp, cho dù có muốn tìm hiểu thì cũng không có đủ khả năng.
Bất quá, việc Thẩm Lan còn được chừa lại một con đường sống, Trần Dương cho rằng cũng không phải là Nam Nhạc Phái nhân từ hay là nể mặt tiểu Cẩu từ cầu xin mà tha cho Thẩm Lan. Ngược lại, Thẩm Lan trong chuyện này chỉ là một miềng mồi câu mà thôi.
Trần Dương từ lúc nhìn thương thế của Thẩm Lan thì đã biết, Nam Nhạc Phái chắc chắn muốn lợi dụng nàng để tìm ra Trần Dương. Vì bọn họ biết, những sự kiện khi trước với sức lực Thẩm Lan chắc chắn khó có thể làm ra. Bên cạnh đó, chắc hẳn trong chuyện này còn có lý do nào khác mà Trần Dương chưa biết. Vì vậy hiện giờ Trần Dương mới hết sức bình tĩnh đi tới Trần Gia Phủ.
Hai người đi tới chỗ này, liền dừng lại bên ngoài đại môn.
Chốc lát sau, Cẩm Y Vệ Bạch Chính từ xa đi tới chắp tay với Trần Dương nói:
- Bẩm đại nhân, mọi việc đã lo liệu xong.
- Tốt, hiện tại chúng ta đi vào trong.
Trần Dương mỉm cười, nhấc chân đi tới.
Thẩm Lan đang muốn nói gì, bỗng dưng nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ khó tin, chỉ thấy hai gã gia nô gác cổng lúc này tựa như không thấy ba người đi vào, vẫn đi tới đi lui quan sát bên ngoài, tựa như ba người hoàn toàn trống rỗng vậy.
Sắc mặt Bạch Chính vẫn như thường, Trần Dương thì hờ hững như đi dạo trong hoa viên nhà mình đi vào, còn Thẩm Lan thì hơi run run.
Dù sao, nơi này cũng từng là nhà của nàng một thời gian dài, nó cũng chứng kiến thăng trầm của nàng. Mà khi xưa nàng bị phế bỏ cũng ngay tại chỗ này.
Trần Dương nhẹ nhàng đánh một tia linh khí giúp cho Thẩm Lan bình tĩnh lại rồi nói:
- Sư tỷ không cần sợ hãi. Hôm nay chúng ta là chủ nợ chứ không phải thiếu nợ, dáng vẻ cũng nên đường hoàng một chút.
Lời nói của Trần Dương nhẹ nhàng, mang theo một thứ âm lực kỳ lạ khiến cho Thẩm Lan bình tĩnh trở lại, gật nhẹ đầu nối gót theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.