Phán Thần Hệ Thống

Chương 336: Cố nhân




Trần Dương bay đi một hồi mới đột nhiên mở miệng nở nụ cười.
Thần thức cảm ứng bên trong Thất Giới một chút, nhìn thấy một đầu yêu thú cả người cuồn cuộn lôi quang quanh thân liền cảm thấy vui vẻ.
Vừa rồi, Trần Dương chém ra một kiếm kia, trên thực tế chỉ có bảy phần là muốn giáo huấn Liêu Ninh kìa, mà ba phần còn lại chính là thu lấy yêu hồn của Vân Lôi Thú ở phía xa.
Từ đầu Trần Dương vốn không có ý định này, nhưng sau cùng bởi vì nguyên do thuận tay thu lấy, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ, Trần Dương coi như thu ít lợi tức vì trễ hành trình mà thôi.
Hiện giờ, Trần Dương ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu mà khoanh tay trước ngực ngồi xếp bằng cảm nhận từng làn gió vùn vụt bên tai, cảnh vật liên tiếp tụt lại sau lưng.
Tính từ ngày rời đi, thoáng cái đã mấy chục năm qua đi, đối với người thường thì đây là cả cuộc đời. Còn đối với Trần Dương, tất cả chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Lúc trước, khi Trần Dương ra đi thì còn chưa đến Kết Đan Kỳ, bị Viên Tử Nguyệt mưu tính làm cho mất cả trí nhớ, vận mệnh từ đó mà thay đổi sang một bước ngoặt.
Còn hiện giờ, chẳng những tu vi đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ mà giơ tay nhấc chân đều lộ ra cảm giác mạnh mẽ phiêu dật, ánh mắt cũng đã khác xưa rất nhiều.
Nếu là khi trước, đối phó với người dám xấc xược với mình như Liêu Ninh, Trần Dương chắc chắn không chút nào nương tay, thậm chí bắt hắn vào Phán Thần Hệ Thống luôn không chừng. Nhưng hiện giờ, Trần Dương hiểu được, trên đời này đều tồn tại nhân quả. Hắn hiện này mặc dù tu vi cao vời thì cũng không thoát khỏi mối quan hệ nhân quả này. Những sự quẩn quanh rối rắm bên trong khó lòng định hết. Thân phận đã là Phán Quan Ngũ Tinh, càng thêm hiểu về những mối phức tạp đan xen trong mối quan hệ giữa người với người, Trần Dương cũng luôn luôn chú ý giữ vững đạo tâm.
Giả sử như vừa rồi ba người kia nảy sinh sát ý, thì cái bọn họ nhận lại được chính là sát ý của Trần Dương. Thế nhưng thái độ bọn họ sau khi va chạm lại nhận lỗi, cho nên Trần Dương cũng vì vậy mà thuận tay kết thúc ân oán một chút.
Tất cả những việc này, Trần Dương đều suy xét kỹ càng chứ hoàn toàn không có vẻ hời hợt như bên ngoài.
Trần Dương vừa bay, thỉnh thoảng lại điều chỉnh phương hướng một chút.
Thế nhưng ba ngày sau, thân ảnh Trần Dương dừng lại lơ lửng trên một đỉnh núi, đưa mắt nhìn ra không gian khoáng đãng chung quanh mà cười khổ.
Hắn vậy mà lạc mất phương hướng!
Việc này nói ra chắc chắn làm cho người khác nghe thấy liền cười sái quai hàm. Thế nhưng, Trần Dương đối với phương hướng trong Kiến Hoà đại lục này chỉ có cái nhìn đại khái, trên đường đi lại gặp phải một số môn phái cho nên không thể không đi đường vòng nhằm tránh thu hút sự chú ý không cần thiết. Cũng vì vậy mà hiện giờ Trần Dương cũng không biết phương hướng nào đi về Nam Nhạc Thành.
Khoảng đường từ Nam Nhạc Thành đến Kim Sa Thành khi trước, Trần Dương cần phải sử dụng đến Truyền Tống Trận mới có thể vượt qua, hiện giờ với tốc độ của Trần Dương thì cũng không mất thời gian bao lâu.
Mà hiện giờ, Trần Dương đang ở Lạc Quốc, cách Âu Quốc cũng không phải quá xa, thế nhưng tìm con đường nào đi thẳng về phía Nam Nhạc Thành thì đúng là tựa như bóng chim tăm cá, tuyệt đối khó có thể xác định.
Vì vậy mà Trần Dương liền dừng lại ở chỗ này, sau đó phóng thần thức mạnh mẽ tìm kiếm.
Nơi này là một khu vực vắng vẻ, nhíu nhíu mài, lật tay liền xuất hiện một tấm phù lục toả ra linh quang nhàn nhạt.
Phù này chính là ‘Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù’.
Năm xưa Trần Dương từng sử dụng qua phù này, thế nhưng hiện giờ, thứ mà Trần Dương cầm trên tay dĩ nhiên có phẩm cấp cao hơn nhiều, cho nên công dụng của nó cũng vượt xa lúc trước.
Chỉ thấy ngón tay Trần Dương phiêu phiêu khẻ điểm, lập tức trong trí óc hắn xuất hiện những hình ảnh chi tiết của Nam Nhạc Thành, đồng thời cũng như có như không liên hệ với một ít khí tức quen thuộc ở Nam Nhạc Thành mà Trần Dương từng biết.
Theo thời gian qua đi, ký ức của Trần Dương càng rõ ràng thì lá phù càng thêm phát ra quang mang mãnh liệt, loé lên rồi đột nhiên tan vỡ thành nhiều điểm phù văn xoay tròn.
Những điểm phù văn này nhanh chóng lan ra rồi dung nhập vào giữa trán Trần Dương.
Lúc này, chỉ cần Trần Dương động niệm liền có thể nhìn thấy một tia linh tuyến mờ nhạt kéo dài từ vị trí của hắn đến một hướng xa xăm, nhìn không thấy điểm cuối.
Mà sợi quang tuyến này, Trần Dương chỉ nhìn qua lập tức ghi nhớ phương hướng, sau đó thả ra Phi Thiên Ngân Chu gào thét bay đi theo phương hướng đó.
Sau khi đã xác định được phương hướng liền bay nhanh mà đi.
Càng tiến gần về phía Nam Nhạc Thành, trái tim Trần Dương càng có chút mong ngóng. Dù sao, nơi đó cũng là nơi mà Trần Dương lần đầu lăn lộn ở thế giới này, cho nên có một chút cảm giác thân thuộc.
Trần Dương bay được mấy ngày thì cũng vượt qua khỏi Kim Sa Thành. Trần Dương chỉ cảm ứng được thành này ở phía xa xa mà cũng không có ghé lại, trực tiếp vượt qua, gào thét bay đi xa.
Trần Dương không biết rằng, bên trong Kim Sa Thành này, ở một góc tửu điếm có hai ông cháu đang ngồi.
Người ông thì bộ dáng tiên phong đạo cốt, thiếu nữ thì tầm mười tám tuổi, tóc búi gọn, mặt mũi thanh tú đang cầm một que kẹo hình trái cây mà ăn rất ngon lành.
Hai người đang nói chuyện gì đó, thì cô gái đột nhiên hơi nghi hoặc, ánh mắt chớp động một đoá kim liên mờ nhạt nhìn về phía xa rồi tiếp tục cúi đầu ăn kẹo.
Hai ông cháu này chính là Toán Tiên và Thanh Nhi!
Mà Toán Tiên nhìn thấy ánh mắt của Thanh Nhi thì liền nghi hoặc nhìn về phía xa rồi quay lại hỏi:
- Thanh Nhi, cháu vừa nhìn cái gì đó?
- Cháu có nhìn gì đâu? Gia gia, lúc trước ngài bảo ta phải đến Phiên Thiên Tông, tìm cách lẻn vào Truyền Tống Trận đến nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ việc kia có tin tức gì sao?
- Hừ, cũng tại cháu hết đó. Lúc ấy gia gia đã dặn là phải hành động nhanh. Hiện giờ chậm trễ một bước rồi, đến đây thì mất hết dấu tích, còn có thể làm gì hơn là chờ đợi?
Toán Tiên sửa lại biển hiệu của mình, miệng tuôn ra mấy câu lầm bầm trách móc.
Thanh Nhi nghe vậy nhíu nhíu cái mũi nhỏ xinh đáp:
- Gia gia, lúc đó cháu vào bên trong Phiên Thiên Tông, phát hiện người kia vậy mà cũng đã gia nhập Phiên Thiên Tông không biết có mục đích gì. Bất quá sau này thì tung tích cũng biến mất luôn. Cháu không hiểu sao trên người vị ca ca này lại cảm giác được một tia rất quen thuộc.
Nói xong, Thanh Nhi cầm cây kẹo liếm liếm.
- Cháu ăn kẹo nhiều coi chừng sâu răng bây giờ, hừ, thật không biết món đó có gì ngon.
Toán Tiên ngược lại không trả lời mà nhìn bộ dáng mút kẹo thống khoái của Thanh Nhi mà trêu chọc.
- Mặc kệ, món này rất ngon. Ngon hơn xa mấy viên đan dược nhạt nhẽo ở nhà.
- Hừ, người ta còn không có mà dùng, cháu thì lại chê nhạt nhẽo.
Toán Tiên chép chép miệng lắc đầu nói.
..
Trần Dương hơn mười ngày đêm liên tục bay không ngừng nghỉ thì rốt cục cũng đặt chân vào khu vực gần Nam Nhạc Thành. Theo dự định của hắn, chỉ khoảng ba ngày đường nữa là đã có thể đến Nam Nhạc Thành rồi, tâm trạng Trần Dương vì vậy mà cũng có chút thoải mái.
Khu vực mà Trần Dương đang bay thuộc về địa bàn của yêu thú hoạt động, cho nên trên đường Trần Dương nhìn thấy khá nhiều tu sĩ đang giao đấu cùng với yêu thú. Tuy nhiên Trần Dương cũng không có tuỳ tiện xen vào mà đều trực tiếp bỏ đi.
Những người này nếu đã chấp nhận đi săn giết yêu thú thì hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ thủ đoạn. Hơn nữa, nếu Trần Dương nhìn thấy một vài người thất thế mà ghé lại cứu giúp thì không phải là chuyện gì đáng làm. Không nói Trần Dương hắn không phải Ông Bụt chuyên đi cứu nhân độ thế, mà nếu hắn chen vào chắc chắn làm cho người khác hiểu lầm, vì đó mà làm chậm trễ thời gian di chuyển, hoàn toàn không đáng để ra tay.
Bất quá, lúc này Trần Dương lại đang lơ lửng ở một khu vực hoang vu, mà bên dưới lúc này đang có ba người đang vây đánh một con yêu thú Lục cấp.
Cả ba người đều là tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Đầu yêu thú này là Bạch Hươu Thú, trên đầu có một đôi sừng thỉnh thoảng lại đánh ra từng đạo quang nhận đánh tới ba người. Mà khí tức trên người con yêu thú này lúc mạnh lúc yếu, phỏng chừng là vừa tiến giai không lâu.
Nếu là yêu thú Lục Cấp bình thường, sức mạnh tương đương Kết Đan Sơ Kỳ tu sĩ, vậy thì ba người này dù mạnh hơn nữa chắc chắn cũng không phải là đối thủ của nó. Thế nhưng mà lúc này ba người đều có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, miễn cưỡng có thể đánh ngang tay với con yêu thú Lục cấp này. Nếu như không có gì bất ngờ, trận chiến chắc chắn là trận chiến tiêu hao. Xem ai cạn kiệt sức lực trước mà phân định thắng bại.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói, nếu như Trần Dương không phát hiện, ở phía sau lưng đám người, giờ phút này trong một đám cây um tùm đang có một đôi mắt lạnh lẽo đang rình mò.
Cặp mắt này có màu vàng, không phải là mắt của nhân loại mà là của một con Lục cấp yêu xà.
Yêu xà này chắc chắn đang muốn làm ngư ông đắc lợi, chờ cho hai bên cạn kiệt sức lực rồi nhảy ra hưởng chiến lợi phẩm.
Mà sở dĩ Trần Dương dừng lại nơi này, chính là vì một người.
Người này dáng vẻ là một trung niên mập mạp, khuôn mặt hơi tái, sau đầu có từng làn khí trắng bốc lên chứng tỏ linh lực trong người đang bị thiêu đốt kịch liệt vượt giới hạn.
Mà Trần Dương khi nhìn tới tu sĩ này, khoé miệng lập tức nổi lên nụ cười, thầm nghĩ thế giới này quả thật nhỏ bé.
Vừa về đến nơi này đã gặp lại người quen, khiến cho Trần Dương không khỏi cảm thấy vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.