Phán Thần Hệ Thống

Chương 334: Liêu Ninh và Thiên La Tông




Trần Dương chậm rãi bước tới.
Những đại hán kia đang ăn uống cười nói, đột nhiên nhìn thấy Trần Dương bước đến thì nhìn qua ấn đường và lòng bàn tay của Trần Dương, sau khi phát hiện không có vết chai trong lòng bàn tay, ấn đường cũng không nhô cao, chứng tỏ không có luyện qua võ công gì thì mới cười hỏi:
- Tiểu huynh đệ, uống một chén không?
Những người đi biển này mặc dù thường ngày nếu gặp chuyện là chém chém giết giết, thế nhưng lúc này đang ở lúc nghỉ ngơi thì người nào cũng là những nam nhân hào sảng. Vả lại, theo bọn họ, Trần Dương nếu đã ở Quang Sa Đảo thì chắc cũng là người đi biến đến đây, coi như cùng một đường, cho nên mới hào sảng mời gọi.
Trần Dương nghe vậy nhẹ gật đầu, tiến lên cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, quẹt miệng rồi nói:
- Tiểu đệ là Trần Dương. Hôm nay vừa mới đến đây, mong các vị đại ca chiếu cố!
- Thì ra là Trần huynh đệ. Ngươi đến đây bằng cách nào?
Một trong số các hán tử cầm cái đùi thịt lớn cắn một mảng lớn, nhai ngồm ngoàm hỏi.
Mà những người khác nghe lời này thì cũng tập trung chú ý đến Trần Dương, bộ dáng như rất mong đợi câu trả lời của hắn. Thậm chí một vài người còn mắt loé tinh quang, chỉ cần một lời không hợp thì chắc chắn bọn họ sẽ khó có thể giữ thái độ khách khí như hiện tại.
Những hán tử này, ai nấy đều kinh qua lăn lộn thiết huyết, trên thân mỗi một người đều tự nhiên hình thành một cỗ sát khí như có như không. Cỗ sát khí này mặc dù đối với tu sĩ thì không có chút tác dụng gì, nhưng nếu như tập trung vào một phàm nhân thì chắc chắn sẽ tạo nên uy áp khó có thể chống đỡ.
Nếu là một người bình thường, trong một lúc mà bị nhiều người cùng nhìn như vậy, cho dù trong lòng không có gì khuất tất thì cũng sẽ mặt xanh mài xám một phen, thậm chí chân tay run lẩy bẩy không nói nên lời cũng không chừng.
Thế nhưng Trần Dương vẫn thong dong đặt chén rượu xuống rồi cười khổ nói:
- Các vị đại ca, ta cũng không dám giấu giếm các vị. Tiểu đệ vốn quê hương ở một nơi rất xa nơi này, ngặt nỗi quê hương xơ xác tiêu điều, mà chí hướng của tiểu đệ lại bay rộng tứ phương, muốn tìm hiểu cái thế giới này rốt cuộc rộng lớn ra sao, có bao nhiêu cảnh sắc kỳ diệu đẹp đẽ. Cho nên gặp thuyền đi thuyền, gặp xe đi xe, không gặp thì chậm rãi mà đi bộ. Tiểu đệ gặp cơ duyên đi được rất xa, nhưng chim đi lâu cũng có ngày về tổ. Hôm nay về tới nơi này thì rốt cuộc bị lạc mất phương hướng, mà thuyền thì ta cũng không có đủ tài lực để chi trả, thế nên đành tạm thời lưu lại đảo này. Hôm nay nhìn thấy các vị đại ca dáng vẻ hào sảng cho nên mới mạo muội đến quấy rầy, mong các vị đại ca đừng trách.
- Tiểu huynh đệ, ngươi mặc dù là người thường nhưng chí hướng đúng là rộng lớn a. Chúng ta khi trước cũng là tâm ôm chí lớn, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi phàm tục, âu cũng là do số phận đưa đẩy.
Một người nghe Trần Dương nói thì thở dài, có chút tâm sự nói.
Người khác thấy bầu không khí có chút sa sút thì cười nói:
- Hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện sinh tử ai có thể lường trước? Phút trước cười nói phút sau đã máu chảy đầu rơi, ta cũng chứng kiến không ít. Tất cả đều do mệnh! Các huynh đệ, cạn!
Người này nói xong thì đưa chén luôn bình rượu trong tay lên nói lớn, cười to rồi uống một ngụm lớn. Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng nốc cạn, bộ dáng hoàn toàn không xem chuyện sinh tử ra gì.
Trần Dương thấy vậy thì cũng rất hưởng thụ bầu không khí này. Hắn cũng không mở pháp nhãn những người này thiện ác ra sao, đúng như câu nói, hôm nay có rượu, hôm nay say vậy.
Mà từ cuộc nói chuyện với những người này, Trần Dương rốt cuộc cũng xác định được phương hướng. Thì ra Quang Sa Đảo này nếu tính ra thì thuộc thềm lục địa của Kiến Hoà Đại Lục rồi, so hai khoảng cách thì đi vào Âu Quốc còn gần hơn là tiến về khu vực Vô Biên Thành.
Mặc dù vốn dự định nếu đến Vô Biên Hải sẽ ghé thăm đại ca Hồng Hưng và Tiểu Tuyết một chút. Thế nhưng hiện tại đã xuất hiện ở chỗ này, xem ra vẫn nên sớm một chút trở về bên kia tìm Lý Tiểu Nguyệt để nàng dung hợp với Hoa Tử Tuyết là tốt nhất. Mặc dù rất có thể, lần này dung hợp, do hồn lực yếu hơn thì Lý Tiểu Nguyệt mới chiếm ưu thế, nhưng Trần Dương cũng không quan tâm. Hắn vẫn mong muốn giúp cho nàng dung hợp hồn phách, để hoàn toàn trở lại làm một người hoàn hảo, dù cho có thế nào thì cũng không thể để cho nàng chịu khổ thêm mấy kiếp luân hồi nữa.
Mấy người ăn uống no say, đến giữa khuya thì Trần Dương lặng lẽ rời đi. Thân hình nhanh như chớp biến mất nơi chân trời.
Trần Dương lúc này gần như triển khai toàn bộ tốc độ, lướt trên bầu trời chẳng khác gì một đạo lưu tinh.
Thỉnh thoảng có vài loài phi cầm điểu thú đang bay trên bầu trời từ phía xa bỗng cảm nhận một cỗ uy áp khổng lồ bay tới, còn chưa kịp tránh né thì đã nghe ‘véo’ một cái, uy áp nọ đã biến thành một điểm ngân quang nơi chân trời.
Trần Dương hiện giờ đã là Nguyên Anh Kỳ, ngay cả Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ cũng có thể nhẹ nhõm diệt sát, hoàn toàn không cần cố kỵ quá nhiều, không chút khách khí triển khai toàn bộ độn tốc.
Thế nhưng mặc dù vậy, cũng không thiếu những kẻ không có ánh mắt. Trần Dương bay được ba ngày, sau khi nhìn thấy một dãy đất liền xa xa xuất hiện thì bỗng nhiên ánh mắt của hắn nhíu lại, từ phía xa xa bên bờ biển xuất hiện dấu vết đấu pháp.
Trần Dương nhìn lướt qua liền không để ý tới, đang muốn thúc giục độn quang bay đi càng nhanh thì bỗng nhiên phía trước có một bóng người lăng không bay lên rồi chắp tay nói:
- Tại hạ Liêu Ninh, là chấp sự của Thiên La Tông. Phía trước chúng ta đang có sự vụ chuyên biệt, kính xin tiền bối vòng đi hướng khác, Thiên La Tông xin đa tạ!
Người này mở miệng Thiên La Tông, ngậm miệng Thiên La Tông, tu vi cũng đạt đến Kết Đan Hậu Kỳ, xem ra cũng có chút tiền vốn.
Bất quá, chiếu theo phép tắc, gã phải gọi Trần Dương một tiếng tiền bối, xưng là vãn bối mới là đúng phép tắc. Thế nhưng mở miệng ra chẳng những tự xưng ngang hàng, mà còn bắt Trần Dương phải đi đường vòng, điều này làm cho người dễ nói chuyện như Trần Dương cũng cảm thấy khó chịu, lạnh giọng đáp:
- Trần mỗ đang có việc gấp, chuyện tình của quý Tông ta không quan tâm, mời nhường đường.
Trần Dương nói như vậy xem như là muốn hoà khí sinh tài, dù sao cũng mới đặt chân về Kiến Hoà đại lục, Trần Dương cũng cảm thấy trong lòng dâng lên một tia quen thuộc, tâm trạng cũng có chút dễ chịu. Nếu không, người này bất kính như vậy thì Trần Dương cho một bạt tai răng môi lẫn lộn cũng là chuyện tình bình thường.
Bất quá, Liêu Ninh hình như đã quen đứng trên cao nhìn xuống, trong tông môn cũng là thường xuyên tiếp xúc với trưởng lão Nguyên Anh Kỳ đã quen, thầm nghĩ người này mặc dù khí tức là Nguyên Anh Sơ Kỳ nhưng mặt mũi lạ hoắc, lại tuổi trẻ như vậy mà từ Vô Biên Hải đi vào, chắc chắn là con cháu gia tộc nào đó đi ra ngoài lịch duyệt. Mà loại gia thế này, hoàn toàn không đánh để Liêu Ninh gã quá khúm núm, cho nên liền ưỡn ngực, trầm giọng nói:
- Không dối gạt Trần đạo hữu, phía trước là trưởng lão Thiên La Tông chúng ta đang vây giết yêu thú, hiện đang đến thời khắc mấu chốt. Xin đạo hữu vòng đi hướng khác, nhân tình này ngày sau Thiên La Tông nhất định ghi nhớ. Xin các hạ đừng lấy làm phiền lòng!
Liêu Ninh đang nói, từ phía xa bỗng dưng có tiếng quát:
- Liêu Ninh, mau đuổi kẻ kia đi rồi đến đây giúp một tay. Lằng nhằng cái gì?
Liêu Ninh nghe tiếng quát này thì trong lòng đại định, vội lớn tiếng trả lời:
- Sư phụ, bên này có một tán tu Nguyên Anh Kỳ nhất quyết không muốn đi đường vòng. Đệ tử đang cố gắng thuyết phục.
Lời này vừa ra, bên kia đột nhiên vang lên tiếng chớp động, hiển nhiên là vừa có thần thông mạnh mẽ nào đó được thi triển.
Chừng công phu nửa nén nhang sau mới có một trung niên bay ra, hơi đảo mắt qua nhìn Liêu Ninh truyền âm mấy câu liền chắp tay nói với Trần Dương:
- Đạo hữu, hiện tại khu vực mười dặm chung quanh đây đang bị Thiên La Tông chúng ta cấm không, xin đạo hữu vui lòng vòng qua hướng khác. Mong đạo hữu nể mặt.
Trần Dương nghe vậy hừ lạnh:
- Nể mặt các ngươi thì ai nể mặt ta. Ta đã sớm nói ta không quan tâm tới Thiên La Tông các ngươi đang làm gì. Một con Vân Lôi Thú thất cấp còn chưa lọt vào mắt Trần mỗ. Mau tránh đường.
- Hừ, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Trần đạo hữu, nếu ngươi không tránh sang bên thì chúng ta sẽ nghĩ rằng đạo hữu có ý đồ khác, lúc đó sẽ không khách khí như vậy đâu.
Trung niên có tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ này sau khi nghe Trần Dương nói ra cái tên Vân Lôi Thú thất cấp thì ánh mắt loé lên quang mang sắc bén, lạnh lẽo nói.
- Không khách khí? Một tiểu bối Kết Đan Kỳ dám hùng hổ ngang hàng với ta lại nói là khách khí. Nếu hôm nay Thiên La Tông các ngươi không giải thích, Trần mỗ mặc dù chỉ là một tán tu, nhưng chắc chắn sẽ không quên nhân tình hôm nay. Sẽ tận lực đi báo đáp a!
Trần Dương giận quá cười rộ lên nói.
Bất quá, Trần Dương cũng chưa động thủ. Mặc dù ban đầu Liêu Ninh có vẻ vô lễ, nhưng đích xác bọn họ đang săn yêu thú kịch liệt thì có một tu sĩ lạ mặt xuất hiện, dù nói thế nào cũng sẽ khó bỏ nghi ngờ. Tuy nhiên, thứ làm Trần Dương giận dữ chính là thái độ xấc xược gian xảo của Liêu Ninh, ngay từ đầu đã không xem Trần Dương hắn ra gì, còn liên tục cố tình kích động sư phụ gã đến làm da hổ hù doạ. Việc này, Trần Dương muốn giành lại công đạo.
Mặt mũi của Trần Dương hắn cũng không phải dễ dàng để cho người tuỳ ý chà đạp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.