Phán Thần Hệ Thống

Chương 265: Duyên Thọ Đan chân chính




Sở dĩ nói Duyên Thọ Đan cho dù luyện tới mức độ nào đi nữa cũng chỉ là đan dược bán thành phẩm, đó chính là bởi vì chân chính Duyên Thọ Đan, không phải chỉ có một loại đan dược, mà cần phải có hai loại đan dược kết hợp cùng lúc mới có thể đem Duyên Thọ Đan chân chính phát huy diệu dụng kinh người!
Mà loại đan dược còn lại để giúp cho Duyên Thọ Đan phát huy hết công hiệu chính là Duyên Vận Đan.
Loại Duyên Vận Đan này phương pháp bào chế cũng rất kỳ lạ, gần như tuyệt tích bên trong dòng thời gian dài đằng đẵng.
Thế nhưng, lúc này Thương Khố của Phán Thần Hệ Thống mới phát huy được khả năng tuyệt vời của nó. Trần Dương hầu như chỉ vừa lên tiếng thì Khí Linh đã mang tới đan phương Duyên Vận Đan này.
Khi nhìn tới, Trần Dương lần nữa cảm thấy kinh ngạc.
Phương pháp bào chế Duyên Vận Đan này, vậy mà lại có liên quan đến phương pháp thu thập khí vận trong trời đất, dùng cấm chế áp súc vào bên trong đan dược, từ đó cho người uống vào có công hiệu trong một khoảnh khắc nhất định tăng lên vận khí.
Loại đan dược có thể tăng lên vận khí này đúng là nghịch thiên!
Bất quá, khi đọc giới thiệu rõ ràng thì Trần Dương mới biết, Duyên Vận Đan cũng chỉ là một đan dược bán thành phẩm, chuyên môn dùng kết hợp với Duyên Thọ Đan, cùng lúc uống vào, tạo thành hiệu quả tăng phúc cho nhau.
Hai đan dược này, nếu tách riêng nhau ra thì một cái có thời gian hiệu lực cực ngắn trong nháy mắt tan biến, một cái thì mang tính chất hên xui may rủi.
‘Cũng không biết thiên tài nào có thể nghĩ ra loại đan dược nghịch thiên và phương pháp kỳ lạ này, đúng là trí tuệ viễn siêu thường nhân!’
Trần Dương lắc đầu âm thầm cảm thán.
Mà so ra, trong hai cái này, đan phương của Duyên Vận Đan càng thêm quý báu và phức tạp. Bởi vì Luyện Đan Sư muốn đề luyện Duyên Vận Đan chẳng những cần có tạo nghệ đan dược cao siêu, mà đối với cấm chế cũng phải có hiểu biết, thêm vào tinh thần lực và sự cảm ngộ thiên đạo cũng đều có yêu cầu nghiêm khắc.
Một viên đan dược chỉ tăng lên khí vận trong nháy mắt rồi tan biến, mà yêu cầu bấy nhiêu điều kiện khắc nghiệt, nếu như đan phương này còn tồn tại đến hiện tại mới là lạ!
Phải biết, một Luyện Đan Sư muốn thực hành cho đến khi thành thục thì tốn hao không biết bao nhiêu thời gian và công sức. Mà những thế lực bồi dưỡng ra Luyện Đan Sư cũng sẽ ngay lập tức khai thác Luyện Đan Sư khi vừa bồi dưỡng xong, nào ai lại nảy sinh ý tưởng đem Luyện Đan Sư cho học cấm chế, rồi bỏ thêm vô tận thời gian đi cảm ngộ thiên đạo, cảm ngộ khí vận trong trời đất.
Mà trên hết, làm tất cả những chuyện đó chỉ vì một loại đan dược tăng khí vận trong nháy mắt?
Mặc dù ai cũng biết, khí vận là thứ quý giá và khó nắm bắt nhất trong thiên địa. Thế nhưng một cái nháy mắt thì làm được gì?
Do đó, dần dần, thứ Duyên Vận Đan này đã bị đào thải không thương tiếc, mà Duyên Thọ Đan, người anh em song sinh của nó thì lại có kết cục tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù trải qua dài dòng thời gian, Duyên Thọ Đan sớm đã bị sửa đổi ra nhiều phiên bản khác nhau, nhưng chung quy vẫn mang theo tác dụng cơ bản như lúc ban đầu.
Trần Dương cũng không phải vô duyên vô cớ nghĩ đến loại đan dược này, mà đây là một trong những loại phương pháp học tập và áp dụng cấm chế, kết hợp luyện đan chi đạo, thậm chí cả Khống Thần Quyết vào bên trong.
Loại một công mà được hưởng đôi ba việc như thế này, chỉ có kẻ ngu mới không làm!
Bất quá, trước khi luyện chế, Trần Dương còn phải chuẩn bị một số dược tài và tài liệu.
Những dược tài này, lấy trình độ phong phú trong Nông Trang của Trần Dương hiện nay mà sau khi kiểm tra kỹ, Trần Dương đắng lòng phát hiện hắn vẫn còn thiếu thốn nhiều lắm.
Chỉ tính riêng Duyên Vận Đan này, hầu như chỉ có một phần ba dược liệu là Trần Dương đang có sẵn, còn lại đều phải đổi trong Thương Khố.
Duyên Thọ Đan cũng vậy, Trần Dương chỉ có một nửa dược liệu, còn lại cũng phải đổi bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Mà cả hai loại đan dược này đối với dược tài có yêu cầu rất khắt khe, cho nên Trần Dương cũng phải dành thêm một thời gian lớn để kiểm tra thật kỹ từng gốc linh dược một.
Nếu như qua loa, chắc chắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Sau hai ngày bận rộn đi tới đi lui, lúc ưu tư chau mài, lúc thì ánh mắt sáng lên vỗ tay, Trần Dương gần như lâm vào trạng thái tập trung toàn bộ tâm trí cho lần luyện chế này.
Cũng không phải Trần Dương yếu tim, mà chính là vì lần này tuy nói là luyện đan, nhưng đồng thời cũng chính là một bước khảo nghiệm trình độ tu luyện Khống Thần Quyết của hắn, đồng thời đối với trình độ cấm chế cũng được ôn luyện lại một lần.
Đã có ba cái lý do này, Trần Dương càng thêm quyết tâm làm thật tốt, chuẩn bị tất cả xong xuôi mới bắt đầu tập trung tinh thần, điều chỉnh lại tâm tình thật bình tĩnh rồi mới bắt đầu đọc thật kỹ lại hai loại đan phương Duyên Thọ Đan và Duyên Vận Đan một lần nữa.
Cũng không biết vì lý do gì, Trần Dương cho dù có điều chỉnh thế nào thì trong lòng vẫn luôn có một tia bất an, giống như đã bỏ sót chuyện gì đó vậy.
Hiện giờ tất cả dược tài đều chuẩn bị xong xuôi, kỹ năng cấm chế cũng không có vấn đề gì, thần thức của Trần Dương cũng đã được hắn tự tay chế luyện một lô Trú Nhan Đan thành công mỹ mãn.
‘Nếu như vậy thì vấn đề nằm ở chỗ nào?’
Trần Dương lông mài nhíu chặt lại thành một đường, đau khổ nhìn hai đan phương huyền phù trước mặt mà suy nghĩ.
Vì muốn phòng ngừa bất trắc và lãng phí công sức, Trần Dương quyết định trước khi chưa nghĩ ra vấn đề thì sẽ tuyệt đối không nhúng tay luyện chế.
Dù sao, thân là một tu sĩ, Trần Dương đối với những dự cảm của bản thân luôn có sự tin tưởng nhất định. Hơn nữa cảm giác này cũng rất chân thực, Trần Dương lại càng không dám vọng động.
Mà trong lúc Trần Dương đang lao tâm khổ tứ, lúc này trên đại điện của Phiên Thiên Tông lại đang nổ ra tranh cãi.
Lúc này trong đại điện chỉ có ba người.
Ba người này chính là đại thụ che chắn cho Phiên Thiên Tông. Trong đó có một người được xem là thiên tài vừa mới tiến giai Nguyên Anh Kỳ trong vòng trăm năm trở lại đây, có danh khí lớn bên trong môn phái tên là Đổng Siêu.
Đổng Siêu này năm trăm năm trước nhập môn chỉ là một phàm nhân trói gà không chặt.
Thế nhưng qua một đêm, không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên tu vi tăng mạnh, lĩnh ngộ cực nhanh các loại công pháp, hơn nữa còn liên tục làm ra kỳ tích như luyện đan, luyện khí... Có thể nói cái gì cũng giỏi.
Cũng vì vậy mà được Phiên Thiên Tông dốc toàn lực bồi dưỡng.
Nghe nói một vị lão tổ cực kỳ bí ẩn của Phiên Thiên Tông cũng chính miệng khen thưởng qua người này. Chỉ là loại tin đồn và truyền thuyết về vị Đổng Siêu này bên trong đám đệ tử có rất nhiều.
Thế nhưng không một ai có thể xác nhận những tin tức kia là thật hay giả.
Chỉ có điều, Đổng Siêu đúng là kỳ tài.
Phiên Thiên Tông đã nhiều năm làm một môn phái nhất lưu, thế nhưng khi Đổng Siêu tiến giai Nguyên Anh Kỳ thì một tia hi vọng đã loé lên trong đám cao tầng Phiên Thiên Tông.
Mà Đổng Siêu này lại rất chú ý quan tâm tới đám đệ tử mới nhập môn, đệ tử cấp thấp.
Bản thân gã cũng từ đó đi lên, cho nên thường ngày hay tiếp xúc và quan sát, thỉnh thoảng nổi hứng thì chỉ điểm cho một ít đệ tử. Những người này tất nhiên hưng phấn đến khuôn mặt đỏ bừng.
Bộ dáng Đổng Siêu đối với đệ tử như vậy, nhưng ít ai biết gã là một người cực kỳ nóng tính.
Lúc này, bên trong đại điện đang có một cuộc nói chuyện.
Đổng Siêu ngồi một bên, còn đối diện với hắn là Viên Nghi, một tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ đã thành danh khác của Phiên Thiên Tông.
Còn ngồi ở ghế chủ vị là một trung niên mặt mũi tràn đầy hồng quang, lúc nào cũng như tươi cười, nhưng lúc này lại đang có một tia cười khổ hiện lên. Người này chính là Nhậm Thiên Hành, tông chủ Phiên Thiên Tông đã hơn nghìn năm nay, là một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ hàng thật giá thật.
Chỉ thấy Đổng Siêu không biết đang nói đến chuyện gì mà hừ một tiếng nói:
- Ta thấy Trần Dương nọ đánh rất hay, đánh rất tốt. Loại đệ tử không nên thân như Bạch Nhãn thì càng phải dạy dỗ. Có loại người này, Phiên Thiên Tông chúng ta cũng đừng mong đạt thành chí nguyện của các tổ sư khai phái đã dặn.
Viên Nghi ngồi đối diện thấy vậy thì hừ lạnh:
- Hừ, nếu như Phiên Thiên Tông chúng ta có ý nghĩ này, năm trăm năm trước, khi Đổng sư đệ đánh người trong môn phái thì đã xử phạt ngươi thật nặng rồi, liệu ngươi có ngồi đây hôm nay không?
Viên Nghi này không biết bức xúc chuyện gì, ngay cả sự tình xấu hổ của Đổng Siêu khi xưa cũng đem ra, làm cho gã vừa thẹn vừa giận, hừ một tiếng nói:
- Vậy sao? Vậy có phải hôm nay Viên sư tỷ muốn hỏi tội ta hay không?
- Nếu ta muốn thì thế nào?
Viên Nghi cũng cường nghạnh cười âm trầm.
- Hắc hắc, nghe nói Thất Thải Công của sư tỷ gần đây lại có tiến bộ, sư đệ tài hèn sức mọn nhưng cũng muốn được sư tỷ chỉ điểm một phen!
Đổng Siêu khoát tay đứng dậy, ánh mắt truyền đến hàn quang nói.
Xem ra, lời khơi gợi lại chuyện cũ của Viên Nghi lúc nãy đã thật sự làm hắn động đến nộ khí.
Mà Viên Nghe nghe lời này cũng cười lớn đứng dậy nói:
- Tốt, tốt, tốt! Sớm đã nghe Đổng sư đệ tinh thông nhiều loại pháp thuật, hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo một chút, xem sư đệ ngươi có phải mạnh mẽ như lời đồn hay không!
Hai người ánh mắt toé lửa nhìn nhau.
Đúng lúc này, Hứa Thiên Hành mới nhăn trán hỏi một câu:
- Hai người có phải là trưởng lão Phiên Thiên Tông hay không? Làm đến mức này còn ra thể thống gì?
Lời vừa nói ra, mang theo một cỗ âm thanh kỳ dị thoáng cái làm cho Viên Nghi và Đổng Siêu sắc mặt thanh tỉnh lại, nộ hoả cũng theo đó giảm xuống.
Hai người nhìn nhau, sau đó gương mặt đanh lại, ngồi xuống tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.